Bố mẹ EQ thấp âm thầm 'hủy hoại' con trẻ

Status
Not open for further replies.
các fen đều bị giống tôi nhỉ, xem ra mình không cô đơn rồi:too_sad:
ông già tôi nói thẳng ra là dốt đặc nhưng đặc biệt thích dạy đời người khác, gặp người ngoài thì lúc nào cũng giúp, nói chuyện vui vẻ, người ta tưởng ổng hiền, nhưng đâu ai biết về nhà, lão đánh vợ chửi con, xưa hằng ngày tôi đều phải ráng chịu đựng, đi học về tôi không tài nào ra khỏi phòng, tích tiền mua cái tay nghe loại rẻ đeo max loa để không nghe tiếng lão chửi mẹ mình (lúc đó tôi mới 15 16 tuổi thôi, ảnh hưởng đến tai tôi rất nhiều, bây giờ nghe yếu rõ rệt:too_sad:) chịu dựng riết đâm ra tôi từ một thằng hoạt bát trở nên lầm lỳ, ít nói lúc nào không hay.
Cảm giác như đời lão không bằng ai nên kiếm được điểm yếu của tôi là lão bắt đầu chửi, xưa tôi thi học sinh giỏi lý, nên được cô cho nghỉ học mấy môn phụ để tập trung thi ông, thế là lão kiếm chuyện bảo mày đi học thì học hết nghỉ cái gì, lão muốn dạy đời tôi, nhưng không có gì để dạy nên lão kiếm cớ... rồi lão lại chửi cả tiếng :baffle:, tiểu học tôi được 10 điểm toán nhưng ngữ văn có 9 điểm, tôi chạy về khoe mẹ, lão nghe được chửi sao ngữ văn có 9, thứ cẩu thả,.... :baffle:
Đỉnh điểm là lúc tôi ôn thi đại học, học bài thâu đêm, bị lão chửi là sáng quá lão ngủ không được :))), tôi còn nhớ như in là đêm trước ngày thi đại học lão chửi mẹ tôi điên cuồng, tôi khùng lên đập nát cái cửa kính rồi đem đồ bỏ qua nhà bạn, sáng hôm sau đi thi (đương nhiên kết quả thi không mấy khả quan rồi).
Trong cuộc đời của tôi không biết bao lần tôi nghĩ đến ý định tự tử, có đợt lão trong cơn men chửi mẹ tôi rồi đánh cả hai mẹ con, tôi vào phòng lấy dao cắt tay tự tử, cắt hơi lệch, chưa đứt gân do thiếu kinh nghiệm,thấy cả thớ thịt và mỡ bên trong cổ tay. Nghĩ ngợi hồi lâu, về mẹ, về cuộc sống,... tôi hối hận bịt tay chạy qua hàng xóm nhờ họ chở đi vá tay, vá 6 mũi và là vá sống không thuốc tê, đau kinh khủng, đến bây giờ vẫn còn thẹo lồi ở cổ tay, mỗi lần nhìn lại tôi lại thấy cổ tay mình nó nhói lên, cảm giác như đó là tiếng uất ức của lòng tôi vậy.
Rất may cuộc đời tôi còn có mẹ, người hiểu và đùm bọc tôi, tự tay dạy tôi con chữ từ nhỏ, nuôi tôi khôn lớn, nếu không có lẽ tôi đã không còn trên cõi đời này nữa:too_sad:
Sau đợt đại học, tôi bỏ lên thành phố, tết thì ở lại đi làm không về quê, chỉ tới năm 3 tôi mới tạm nguôi đi cơn giận, một phần thương và nhớ mẹ nên tôi mới về quê dịp tết.
Tôi xem cha tôi như người dưng, đã hơn 10 năm rồi tôi chưa nói chuyện với lão, nói thật tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi không phải nói chuyện, vết thương lão để lại trong cuộc đời tôi là quá lớn, tương lai của tôi từ một thằng học sinh giỏi nhất nhì lớp đến một thằng stress nặng thần kinh yếu cũng là tại lão, cuộc đời tôi có lẽ đã rẽ hướng khác nếu không có lão,....:too_sad: bản thân tôi lận đận một thời gian dài, bây giờ cũng đã ổn định rồi, hi.
Qua tâm sự nhỏ của tôi, các fen mới thấy, dù qua lâu như tôi vẫn nhớ, ký ức tiểu học, trung học,.. bị chửi mắng vô cớ tôi vẫn luôn nhớ, nên việc có bố mẹ EQ thấp là cái gì đó rất kinh khủng, nó phá hủy không chỉ quá khứ, mà còn là tương lai của đứa trẻ.
Nhìn gia đình khác và gia đình mình tôi mới thấy bố mẹ là cái nền tảng của con cái, đầu óc mình suy nghĩ tốt thì sau con nó cũng suy nghĩ tốt, mình nhiều tiền thì sau này con nó cũng đỡ vất vả. Trên này nhiều ông có suy nghĩ thời buổi hiện đại rồi, sau này con cái nó phải tự lo thân nó, tôi thấy không phù hợp

Ông già t thì đúng kiểu toàn về nạt vợ con là giỏi, vợ con thì nhịn cho yên cửa yên nhà. bà già thì không thế, mỗi tội tính kiểu cẩn thận, ăn chắc mặc bền :(
 
Last edited:
Đến lúc có con mới thấy dạy con mệt tn, đau đầu phết đó :amazed: Như mình thì không hợp tính với mẹ lắm, mẹ cũng là người có trình độ nhưng lại hay thích áp đặt suy nghĩ của mình lên con cái. Bây giờ trưởng thành rồi thì không áp đặt được như trước nhưng nhiều cái vẫn bị ảnh hưởng ít nhiều

Sent from Samsung SM-G950F using vozFApp
 
Ko nói đc thì viết tâm thư cho ổng :shame: hay kiếm mấy cuốn sách nghệ thuật ứng xử / nuôi dạy con cái cha mẹ toxic mà bản thân thấy tâm đắc nhét khéo cho ổng đọc :shame: xem có thay đổi từ từ đc ko?
Bố mẹ EQ thấp đa phần học ít, cả đời số sách đọc được đếm trên đầu ngón tay, mà lại bảo họ đọc sách, cách này ko ổn fen ạ. Nói thật là mình sinh ra trong gia đình bố EQ thấp, mình cũng bị đánh chửi rất nhiều đến nỗi đến 1 thời điểm mình lì mặt ra, thế là bố m biết ko thể nào dạy m bằng cái trò đánh đập được nữa. Nhưng việc chửi bới và nói đểu vẫn diễn ra, đến hiện giờ thì mình ngoài câu chào và mời ăn cơm ra thì không bao giờ nói chuyện với bố. Mình và bố ở 2 thế giới riêng, công việc của mình cũng đã ổn, độc lập tài chính nên giờ mình cũng có tiếng nói hơn và ko còn bị nói nhiều như trước. Tất nhiên mình lớn và hiểu chuyện, mình biết bố mình muốn điều tốt cho mình nhưng sự giới hạn về EQ và việc ko được học hành đầy đủ từ xưa nên sinh ra những chuyện như vậy. Tất nhiên mình không chấp nhưng việc nói chuyện với những người EQ thấp thực sự là bất khả thi với mình luôn.
Lời khuyên cho các anh em nào thế hệ 8x và 9x khi lấy vợ gả chồng thì tốt nhất nên ra ở riêng khi có bố mẹ EQ thấp, ảnh hưởng sẽ rất lớn tới trẻ nhỏ luôn, Mình về sau lấy vợ cũng vậy, điều đầu tiên là dọn ra ở riêng để có thể chăm sóc con theo ý muốn, cho cháu nó về gặp ông bà 1 2 hôm thôi.
 
các fen đều bị giống tôi nhỉ, xem ra mình không cô đơn rồi:too_sad:
ông già tôi nói thẳng ra là dốt đặc nhưng đặc biệt thích dạy đời người khác, gặp người ngoài thì lúc nào cũng giúp, nói chuyện vui vẻ, người ta tưởng ổng hiền, nhưng đâu ai biết về nhà, lão đánh vợ chửi con, xưa hằng ngày tôi đều phải ráng chịu đựng, đi học về tôi không tài nào ra khỏi phòng, tích tiền mua cái tay nghe loại rẻ đeo max loa để không nghe tiếng lão chửi mẹ mình (lúc đó tôi mới 15 16 tuổi thôi, ảnh hưởng đến tai tôi rất nhiều, bây giờ nghe yếu rõ rệt:too_sad:) chịu dựng riết đâm ra tôi từ một thằng hoạt bát trở nên lầm lỳ, ít nói lúc nào không hay.
Cảm giác như đời lão không bằng ai nên kiếm được điểm yếu của tôi là lão bắt đầu chửi, xưa tôi thi học sinh giỏi lý, nên được cô cho nghỉ học mấy môn phụ để tập trung thi ông, thế là lão kiếm chuyện bảo mày đi học thì học hết nghỉ cái gì, lão muốn dạy đời tôi, nhưng không có gì để dạy nên lão kiếm cớ... rồi lão lại chửi cả tiếng :baffle:, tiểu học tôi được 10 điểm toán nhưng ngữ văn có 9 điểm, tôi chạy về khoe mẹ, lão nghe được chửi sao ngữ văn có 9, thứ cẩu thả,.... :baffle:
Đỉnh điểm là lúc tôi ôn thi đại học, học bài thâu đêm, bị lão chửi là sáng quá lão ngủ không được :))), tôi còn nhớ như in là đêm trước ngày thi đại học lão chửi mẹ tôi điên cuồng, tôi khùng lên đập nát cái cửa kính rồi đem đồ bỏ qua nhà bạn, sáng hôm sau đi thi (đương nhiên kết quả thi không mấy khả quan rồi).
Trong cuộc đời của tôi không biết bao lần tôi nghĩ đến ý định tự tử, có đợt lão trong cơn men chửi mẹ tôi rồi đánh cả hai mẹ con, tôi vào phòng lấy dao cắt tay tự tử, cắt hơi lệch, chưa đứt gân do thiếu kinh nghiệm,thấy cả thớ thịt và mỡ bên trong cổ tay. Nghĩ ngợi hồi lâu, về mẹ, về cuộc sống,... tôi hối hận bịt tay chạy qua hàng xóm nhờ họ chở đi vá tay, vá 6 mũi và là vá sống không thuốc tê, đau kinh khủng, đến bây giờ vẫn còn thẹo lồi ở cổ tay, mỗi lần nhìn lại tôi lại thấy cổ tay mình nó nhói lên, cảm giác như đó là tiếng uất ức của lòng tôi vậy.
Rất may cuộc đời tôi còn có mẹ, người hiểu và đùm bọc tôi, tự tay dạy tôi con chữ từ nhỏ, nuôi tôi khôn lớn, nếu không có lẽ tôi đã không còn trên cõi đời này nữa:too_sad:
Sau đợt đại học, tôi bỏ lên thành phố, tết thì ở lại đi làm không về quê, chỉ tới năm 3 tôi mới tạm nguôi đi cơn giận, một phần thương và nhớ mẹ nên tôi mới về quê dịp tết.
Tôi xem cha tôi như người dưng, đã hơn 10 năm rồi tôi chưa nói chuyện với lão, nói thật tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi không phải nói chuyện, vết thương lão để lại trong cuộc đời tôi là quá lớn, tương lai của tôi từ một thằng học sinh giỏi nhất nhì lớp đến một thằng stress nặng thần kinh yếu cũng là tại lão, cuộc đời tôi có lẽ đã rẽ hướng khác nếu không có lão,....:too_sad: bản thân tôi lận đận một thời gian dài, bây giờ cũng đã ổn định rồi, hi.
Qua tâm sự nhỏ của tôi, các fen mới thấy, dù qua lâu như tôi vẫn nhớ, ký ức tiểu học, trung học,.. bị chửi mắng vô cớ tôi vẫn luôn nhớ, nên việc có bố mẹ EQ thấp là cái gì đó rất kinh khủng, nó phá hủy không chỉ quá khứ, mà còn là tương lai của đứa trẻ.
Vì mẹ, cố gắng lên fen !

Sent from phone via nextVOZ
 
Đến lúc có con mới thấy dạy con mệt tn, đau đầu phết đó :amazed:

Sent from Samsung SM-G950F using vozFApp
Tính tình đứa con và tình tình ba mẹ nữa bác.
Đứa bạn mình có đứa con gái 2 tuổi, ko muốn ăn móc họng ra cho ói, cả nhà ko ai làm gì được, từ ba mẹ tới ông bà nội. Nguyên nhân chính là chủ trương mềm mỏng với con cái, ko dám cứng rắn khi cần thiết. Giờ bé là trùm cuối của nhà đứa bạn rồi. Đứa bạn là con thứ ba, nam, ba mẹ cưng từ nhỏ. 2 bà chị thì dữ, làm bác sĩ cả 2, có con tầm tiểu học thì ly dị chồng cả 2.
Con mình hơn 3 tuổi, từ lúc bé, trung bình 2 tháng lại có 1 lần uống nắn lại, ảnh cứ canh ngưỡng chịu đựng của ba mẹ là gì, thăm dò giới hạn cuối của ba mẹ, rồi thử.
Nhà mình thì ba mẹ rất dữ, là anh cả, chị cả, nên áp đặt lên con cái, gây sức ép rất ghê. Bà chị thì bị chửi mắng quá, tính bỏ nhà đi hồi đại học. Đứa em trai thì cấp 3 bỏ nhà đi bụi. Đứa em gái thì cấp 3 uống thuốc ngủ tự tử may ko chết.
Cưng em trai nhất, tới đứa em gái vì là út, có điều cách làm của ba mẹ là kiểm soát cực đoan. Rình xem đang làm gì, cứ chút là hỏi xem đang làm gì. Ngăn cấm kết bạn, chửi cả bạn con cái, can thiệp mọi lĩnh vực trong cuộc sống của con.
 
Last edited:
Bố mẹ EQ thấp đa phần học ít, cả đời số sách đọc được đếm trên đầu ngón tay, mà lại bảo họ đọc sách, cách này ko ổn fen ạ. Nói thật là mình sinh ra trong gia đình bố EQ thấp, mình cũng bị đánh chửi rất nhiều đến nỗi đến 1 thời điểm mình lì mặt ra, thế là bố m biết ko thể nào dạy m bằng cái trò đánh đập được nữa. Nhưng việc chửi bới và nói đểu vẫn diễn ra, đến hiện giờ thì mình ngoài câu chào và mời ăn cơm ra thì không bao giờ nói chuyện với bố. Mình và bố ở 2 thế giới riêng, công việc của mình cũng đã ổn, độc lập tài chính nên giờ mình cũng có tiếng nói hơn và ko còn bị nói nhiều như trước. Tất nhiên mình lớn và hiểu chuyện, mình biết bố mình muốn điều tốt cho mình nhưng sự giới hạn về EQ và việc ko được học hành đầy đủ từ xưa nên sinh ra những chuyện như vậy. Tất nhiên mình không chấp nhưng việc nói chuyện với những người EQ thấp thực sự là bất khả thi với mình luôn.
Lời khuyên cho các anh em nào thế hệ 8x và 9x khi lấy vợ gả chồng thì tốt nhất nên ra ở riêng khi có bố mẹ EQ thấp, ảnh hưởng sẽ rất lớn tới trẻ nhỏ luôn, Mình về sau lấy vợ cũng vậy, điều đầu tiên là dọn ra ở riêng để có thể chăm sóc con theo ý muốn, cho cháu nó về gặp ông bà 1 2 hôm thôi.

Đúng là ông bà hay chiều cháu nên khá ảnh hưởng tới việc dạy dỗ của bố mẹ. Nên muốn tập trung dạy con thì nên sống riêng là tốt nhất, chỉ cho về chơi với ông bà thôi. Chứ nhờ ông bà chăm cháu thì kiểu gì cũng ảnh hưởng thôi, khó tránh được lắm.


TÍnh tình đứa con và tình tình ba mẹ nữa bác.
Đứa bạn mình có đứa con gái 2 tuổi, ko muốn ăn móc họng ra cho ói, cả nhà ko ai làm gì được, từ ba mẹ tới ông bà nội. Nguyên nhân chính là chủ trương mềm mỏng với con cái, ko dám cứng rắn khi cần thiết. Giờ bé là trùm cuối của nhà đứa bạn rồi. Đứa bạn là con thứ ba, nam, ba mẹ cưng từ nhỏ. 2 bà chị thì dữ, làm bác sĩ cả 2, có con tầm tiểu học thì ly dị chồng cả 2.
Con mình hơn 3 tuổi, từ lúc bé, trung bình 2 tháng lại có 1 lần uống nắn lại, ảnh cứ canh ngưỡng chịu đựng của ba mẹ là gì, thăm dò giới hạn cuối của ba mẹ, rồi thử.

Vậy nên khi nói thì dễ nhưng đến khi có con mới thấy khá nhiều vấn đề trong dạy dỗ. Cũng may là vợ chồng mình đều khá cứng rắn và chung quan điểm giáo dục nên đỡ cãi nhau hơn 1 số gia đình.

Sent from Samsung SM-G950F using vozFApp
 
Con hơn cha là nhà có phúc, tốn cả đời để nuôi bạn để bạn vượt qua bố mẹ mà quay ra nói như này thì chịu anh ạ. Không cha mẹ nào muốn con cái thua kém mình hết nhưng ai cũng có tự tôn không phải ai cũng dễ dàng nhận sai với con cái, lớn rồi phải hiểu đi chứ
Con hơn cha là nhà có phúc, nhưng cha anh ấy không muốn thừa nhận anh ấy hơn mình anh ạ. Thấy hở ra là chửi không? Có ở trong cuộc mới thấy rõ sự uất ức của nó, khi làm đúng cũng bị mắng chửi, còn người làm sai có toàn quyền chửi đánh đập mình chỉ vì họ là người đã sinh ra mình. Chứ nói những câu giáo điều trên mạng thì tôi nói còn hay hơn.
 
Con hơn cha là nhà có phúc, tốn cả đời để nuôi bạn để bạn vượt qua bố mẹ mà quay ra nói như này thì chịu anh ạ. Không cha mẹ nào muốn con cái thua kém mình hết nhưng ai cũng có tự tôn không phải ai cũng dễ dàng nhận sai với con cái, lớn rồi phải hiểu đi chứ
thực ra nhận sai với con cái cũng khá là xấu hổ, nhất là những lần đầu tiên.
hồi trc mềnh làm sai gì toàn phải để vợ nhắc mới xin lỗi con, mà cũng ngại chết được, dù lúc đó con mềnh mới có 2 tuổi.
 
Phải chăng em đang hiểu lầm việc kiểm soát cảm xúc là phải đơ, không thể hiện cảm xúc?
Vẫn chưa thông não fen ạ
nó ko khó hiểu lắm bạn,
đơn giản là ko để cảm xúc lấn át lý trí.
vd: ko để yêu mù quáng, ko để hận mù quáng, ko để giận mất khôn
khi đang bức xúc thì có thể kiềm chế bản thân ko làm ra hành vi quá giới hạn, hoặc khi đang mất bình tĩnh thì có thể lấy lại bình tĩnh trc khi làm ra điều gì đáng tiếc, phải hối hận.

1 trong các cách giáo dục trẻ nhỏ cơ bản về kiẻm soát cảm xúc đó là không nhảyt ra dỗ trẻ ngay khi trẻ khóc dỗi. phải để trẻ có thời gian để phát tiết cảm xúc sau đó nhận thức đc cảm xúc và học cách tự bình tĩnh lại.
còn việc trẻ vừa bắt đầu khóc mà nhảy ra cố gắng dỗ dành thì nó sẽ làm trẻ mất khả năng tự học các kiểm soát cảm xúc của bản thân, cũng như trẻ sẽ cho rằng khi trẻ mất bfnh tĩnh thì NGHĨA VỤ của ng khác là phải chiều chuộng dỗ dành trẻ.
 
Bố mẹ EQ thấp đa phần học ít, cả đời số sách đọc được đếm trên đầu ngón tay, mà lại bảo họ đọc sách, cách này ko ổn fen ạ. Nói thật là mình sinh ra trong gia đình bố EQ thấp, mình cũng bị đánh chửi rất nhiều đến nỗi đến 1 thời điểm mình lì mặt ra, thế là bố m biết ko thể nào dạy m bằng cái trò đánh đập được nữa. Nhưng việc chửi bới và nói đểu vẫn diễn ra, đến hiện giờ thì mình ngoài câu chào và mời ăn cơm ra thì không bao giờ nói chuyện với bố. Mình và bố ở 2 thế giới riêng, công việc của mình cũng đã ổn, độc lập tài chính nên giờ mình cũng có tiếng nói hơn và ko còn bị nói nhiều như trước. Tất nhiên mình lớn và hiểu chuyện, mình biết bố mình muốn điều tốt cho mình nhưng sự giới hạn về EQ và việc ko được học hành đầy đủ từ xưa nên sinh ra những chuyện như vậy. Tất nhiên mình không chấp nhưng việc nói chuyện với những người EQ thấp thực sự là bất khả thi với mình luôn.
Mình ko nói chuyện với ba mẹ nhiều, trung bình một tháng nói chuyện chắc tầm 5 phút, dù sống chung nhà.
Ba mình thay đổi vào cuối đời, chỉ vì muốn có cháu nội, gây sức ép, chửi mắng 5 năm ko ăn thua, nên phải thay đổi cách, nhờ ba mẹ vợ nói giùm.
Cháu ra đời, hoà bình được gần 2 năm thì ba mất.
 
Phần lớn loser đều là do bố mẹ nghèo chứ đéo liên quan gì đến eq hay iq cc gì cả
7pM6OQK.gif
7pM6OQK.gif
7pM6OQK.gif
zFNuZTA.png
 
các fen đều bị giống tôi nhỉ, xem ra mình không cô đơn rồi :too_sad:
cũng giống nhưng ko đến mức như fence, ít ra tôi có bên ngoại dạy dỗ :sad:
Bố mẹ EQ thấp đa phần học ít, cả đời số sách đọc được đếm trên đầu ngón tay, mà lại bảo họ đọc sách, cách này ko ổn fen ạ. Tất nhiên mình không chấp nhưng việc nói chuyện với những người EQ thấp thực sự là bất khả thi với mình luôn.
Lời khuyên cho các anh em nào thế hệ 8x và 9x khi lấy vợ gả chồng thì tốt nhất nên ra ở riêng khi có bố mẹ EQ thấp, ảnh hưởng sẽ rất lớn tới trẻ nhỏ luôn, Mình về sau lấy vợ cũng vậy, điều đầu tiên là dọn ra ở riêng để có thể chăm sóc con theo ý muốn, cho cháu nó về gặp ông bà 1 2 hôm thôi.
Đúng vậy, ông già tôi giáo viên dạy toán c2, đéo đọc 1 thứ gì ngoài sách toán. Tệ hại là cứ nghĩ mình biết dạy, c2 đéo cho tôi đi học thêm mà bắt ở nhà dạy, mà như c đ b, toàn chửi rồi xé sách xé vở.
 
Phải chăng em đang hiểu lầm việc kiểm soát cảm xúc là phải đơ, không thể hiện cảm xúc?
Vẫn chưa thông não fen ạ
Nhầm thật.

Đơ có thể hiểu là đang cố gắng kiềm chế, lâu ngày ức chế sẽ dễ dẫn đến bùng nổ.

Còn kiểm soát cảm xúc là thể hiện tốt cảm xúc, làm sao vừa thỏa mãn được nhu cầu cá nhân mà vừa hài hòa với các mối quan hệ xung quanh. Để có thể kiểm soát tốt cảm xúc cần phải làm nhiều thứ linh tinh trong quá trình đó nữa như nhận diện cảm xúc, hiểu được cảm xúc đó từ đâu mà ra...

Cùng là một tình huống, cùng là hành vi không thể hiện cảm xúc; người đơ là người không dám nói ra, còn người biết kiểm soát là người không thích nói ra. Nói chung khoảng cách mong manh lắm.

Giá em quen fen, để fen nói em nghe em sai chỗ nào...
Mấy chủ đề đi thẳng vào từng cá nhân này khá là nhạy cảm, ngoài đời chẳng ai nói mấy chuyện này đâu. Mình có sai, người ta có không thích mình thì họ cũng cười cười cho qua, phải tự nhạy cảm nhìn sắc mặt mọi người mà nắm bắt thôi.

Nên một bất lợi nữa mà những đứa trẻ có cha mẹ EQ thấp là không biết hành vi của mình không hay chỗ nào, vì chính cha mẹ chúng cũng chả hay để có thể khuyên dạy chúng, ngược lại còn bị ảnh hưởng xấu bởi môi trường sống chung trực tiếp ấy.
 
Tính tình đứa con và tình tình ba mẹ nữa bác.
Đứa bạn mình có đứa con gái 2 tuổi, ko muốn ăn móc họng ra cho ói, cả nhà ko ai làm gì được, từ ba mẹ tới ông bà nội. Nguyên nhân chính là chủ trương mềm mỏng với con cái, ko dám cứng rắn khi cần thiết. Giờ bé là trùm cuối của nhà đứa bạn rồi. Đứa bạn là con thứ ba, nam, ba mẹ cưng từ nhỏ. 2 bà chị thì dữ, làm bác sĩ cả 2, có con tầm tiểu học thì ly dị chồng cả 2.
Con mình hơn 3 tuổi, từ lúc bé, trung bình 2 tháng lại có 1 lần uống nắn lại, ảnh cứ canh ngưỡng chịu đựng của ba mẹ là gì, thăm dò giới hạn cuối của ba mẹ, rồi thử.
Nhà mình thì ba mẹ rất dữ, là anh cả, chị cả, nên áp đặt lên con cái, gây sức ép rất ghê. Bà chị thì bị chửi mắng quá, tính bỏ nhà đi hồi đại học. Đứa em trai thì cấp 3 bỏ nhà đi bụi. Đứa em gái thì cấp 3 uống thuốc ngủ tự tử may ko chết.
Cưng em trai nhất, tới đứa em gái vì là út, có điều cách làm của ba mẹ là kiểm soát cực đoan. Rình xem đang làm gì, cứ chút là hỏi xem đang làm gì. Ngăn cấm kết bạn, chửi cả bạn con cái, can thiệp mọi lĩnh vực trong cuộc sống của con.
test giới hạn nọ kia là cách em bé học tập và hiểu biết thế giới mà thím.
đó là cách duy nhất và tốt nhất bé biết để học hỏi và khám phá thế giới.
cho nên nếu có đk chúng ta luôn nên có người tin tưởng đc chăm sóc bé liên tục, bé sẽ có đk phát triển tốt hơn các bé bị bỏ bê cho TV, iPad
 
Nhầm thật.

Đơ có thể hiểu là đang cố gắng kiềm chế, lâu ngày ức chế sẽ dễ dẫn đến bùng nổ.

Còn kiểm soát cảm xúc là thể hiện tốt cảm xúc, làm sao vừa thỏa mãn được nhu cầu cá nhân mà vừa hài hòa với các mối quan hệ xung quanh. Để có thể kiểm soát tốt cảm xúc cần phải làm nhiều thứ linh tinh trong quá trình đó nữa như nhận diện cảm xúc, hiểu được cảm xúc đó từ đâu mà ra...

Cùng là một tình huống, cùng là hành vi không thể hiện cảm xúc; người đơ là người không dám nói ra, còn người biết kiểm soát là người không thích nói ra. Nói chung khoảng cách mong manh lắm.


Mấy chủ đề đi thẳng vào từng cá nhân này khá là nhạy cảm, ngoài đời chẳng ai nói mấy chuyện này đâu. Mình có sai, người ta có không thích mình thì họ cũng cười cười cho qua, phải tự nhạy cảm nhìn sắc mặt mọi người mà nắm bắt thôi.

Nên một bất lợi nữa mà những đứa trẻ có cha mẹ EQ thấp là không biết hành vi của mình không hay chỗ nào, vì chính cha mẹ chúng cũng chả hay để có thể khuyên dạy chúng, ngược lại còn bị ảnh hưởng xấu bởi môi trường sống chung trực tiếp ấy.
Em đã nhớ câu này, em sẽ cố gắng bộc lộ cảm xúc bình thường.Cảm ơn fen
 
Làm sao test EQ free vậy mấy anh

Gửi từ Phone Table bằng vozFApp
tự test được.
vd đơn giản: nếu alf học sinh, ở trong lớp, tự đánh giá xem trong lớp mình mình chơi đc với bao nmhieeu đứa? đc bao nhiêu đứa thích, bị bao nhiêu đưa ghét? bao nhiêu đứa coi mình là bạn thân, bao nhiêu đứa đã từng tâm sự với mình, bao nhiêu đứa chủ động rủ mình chơi với nhóm của nó? bao nhiêu đứa mình dek biết nó là ai và dek biết nó nghĩ gì về mình?
v.v..
 
Status
Not open for further replies.
Back
Top