đồng cảm với các feng vì mình cũng ở trong hoàn cảnh tương tự.
ở trong gia đình không chỉ bị ảnh hưởng bởi ba mà còn cả ông nội, phải nói thật là tính tình của 2 ổng giống y chang nhau. Ngay từ bé hai năm học lớp 3-4 là được oz gửi cho ông bà nội nuôi, vì cứ nghĩ là cháu nội đức tôn nên được cưng chiều lắm nhưng ai có ngờ ở trong căn nhà ấy lúc bình thường thì chả sao việc mình mình học, chả ảnh hưởng đến ai, không phá phách, chơi bời,.. nhưng đến mỗi buổi chiều tới giờ xổ số thì tim như đang tăng tốc trong đầu cứ nghĩ nếu như ông nội thua số thì phải ăn chửi bao lâu đây, mỗi khi thua ổng hay tìm lý do để chửi bà chửi cháu mặc dù 2 bà cháu đéo làm cái gì sai, ăn cơm mà lỡ làm đổ tháo, rơi vãi thì xác định ăn chửi thay cơm. Dần dần mang tâm lý sợ hãi đéo dám làm gì đéo dám nói chuyện với ông, có tâm sự cảm xúc gì hay bị bạn bè bắt nạt đều nhờ tới bà. Sau này học xong thì về ở với ba mẹ, nhưng với tính cách thừa hưởng từ ông nội nên ở với oz cũng không khác mấy dù gì cũng đã quen rồi. Nhưng oz ngoài số đề ra còn bonus thêm cờ bạc, banh bóng, cái tính kỹ lưỡng ở trong nhà quá mức. Cho nên quãng thời gian cuối cấp 1 và cả cấp 2 ấy như cực hình, mỗi lần làm đồ chơi trong nhà hay ngoài sân gì thì cũng đéo cho vì sợ bầy hầy dơ nhà dơ cửa, nên hàng ngày đều qua nhà hàng xóm chơi trừ những lúc ăn cơm hay ổng đi vắng thì mới được tự do thoải mái, ngày nào cũng có người tới đòi nợ hăm doạ đốt nhà, obz đánh nhau, đập đồ phá của liên miên, riết rồi trong nhà đéo còn thứ gì có giá trị, còn nhớ hồi đấy được cô ruột mua cho cái điện thoại cảm ứng để dành chơi game, lên mạng mà ổng cũng bán luôn mình kh đưa thì ổng đánh, trong khoảng thời gian này mấy năm liền đéo thèm nói chuyện với oz , đéo dám nhìn mặt mấy th bạn cùng lớp có những lúc mẹ bỏ nhà đi vì đéo chịu nổi cái tính đấy nhưng vì nghĩ tới con cái còn đang tuổi ăn tuổi lớn học hành dỡ dang nên cứ thế mà cắn răng chịu đựng. Lúc đấy làm được bao nhiêu tiền thì đem nướng vào bài bạc hết thì lấy đâu thời gian mà dạy bảo, quan tâm con cái, toàn ăn chửi với chửi. Cho đến bây giờ mình đang đại học năm 2, và cũng may thì oz còn nghĩ tới thằng con trai này nên chịu làm trở lại lo cho mình ăn học nhưng bao năm này vẫn kh thể nào quên được cái quá khứ buồn đấy.