Kể gầm rít nghe sợ thế.
Nghe các thím nhắc bóng đè nhớ ra kể ké. Mình ở trọ, cũng dạng yếu bóng vía, trước còn ngủ trên gác xép, hai a e nằm ngủ mà lâu lâu vẫn bị, ú ớ xong ông a họ nằm bên cạnh gọi mãi mới dứt ra được. Khi ngủ 1 mình sẽ hay bị hơn, yếu người thì dễ bị, mình nghĩ sức khỏe yếu nên tinh thần yếu theo. Nhưng có 1 lần, mình ngủ 1 mình ở phòng, nửa đêm nghe tiếng bước chân dậm rất mạnh trên cầu thang sắt lên gác xép, cứ "uỳnh, uỳnh, uỳnh" cảm giác bước chậm, dằn, rung rất rõ, trong đầu mình nghĩ nhanh là "Bỏ mẹ, không lẽ ngủ quên chốt cửa, hay trộm vào?". Nghĩ thế đã sợ rồi. Ngay lập tức lúc đó là cảm giác bước chân bước lên đệm mình nằm, cảm giác được tiếng soạt soạt bước lên đệm và lún đệm rõ rệt. Sau đó mình giật mình đoán được việc gì rồi, ngay lập tức là cảm giác ập đè mạnh lên người, khó thở, cứng đơ người, vã mồ hôi ra. Không thể nhúc nhích nổi, cố gắng để cử động thoát ra mà không được. Kể thì rông dài chứ diễn biến chắc chỉ khoảng vài chục giây đồng hồ. Lúc đó mình đành vừa cố nhép miệng niệm Phật, tay cố gắng cử động ngón để cọ vào đệm vì kinh nghiệm là nếu mình tạo được tiếng động thì sẽ thoát ngay. Vật vã một hồi thì bật được tiếng ra miệng và ngón tay út cọ xuống đệm được một tiếng. Thoát. Sau đó mình ngồi dậy chắp tay niệm Phật một tràng rồi bật điện bàn học để cả đêm, đeo tai nghe Chú Đại bi đến sáng.
Trong tất cả các lần, đó là 1 trong 2 lần mình bị bóng đè mà sợ nhất, cảm giác thật nhất.
Lần còn lại là sau này, khi ông anh (ít tuổi hơn mình) đã ra trường đi làm, ở lại công trình thỉnh thoảng mới về phòng. Mình không ngủ trên gác nữa mà ngủ ở dưới, đêm cũng nghe tiếng sột soạt chỗ túi nilong đựng đồ linh tinh dưới gầm cái cầu thang, mình cũng mơ màng nghĩ không lẽ chuột hay gián mò, rồi bất chợt giật mình đoán được sắp bị tiếp, thì ngay lập tức lại là cảm giác đó, như người nhảy bổ vào mình, lại cũng vật lộn một hồi mới thoát.
Khoảng 2015, mình có thỉnh một chuỗi hạt đeo tay, tự mang lên chùa lạy Phật rồi xin chứng, lâu lâu vẫn dùng chuỗi đó niệm Phật hay cầm lúc trì Chú. Và sau lần bị bóng đè thứ 2 kể trên, mình để ý là cứ để chuỗi hạt trên đầu giường khi ngủ thì không sao, số lần ít ỏi bị đè từ đó đến nay là ngủ một mình và quên không mang chuỗi đặt trên đầu giường.
Đó là về bóng đè, còn những lần mình chứng kiến hay cảm nhận được những vị khuất mặt khuất mày lúc đi chơi, đi đến nhà khác, hay cảm nhận/chứng kiến được người thân người nhà sau khi họ mất, thì cũng có vài dịp, mà kể ra thì xót với thương, nên thôi. Chỉ có điều, ngoài những lần gặp chuyện của người nhà, thì đôi lúc về quê thăm nhà hàng xóm hoặc đến thắp hương những người mới mất không về viếng được, có người thì cảm giác nhà họ ấm áp, không vấn đề gì, có khi thì bước chân vào đến cổng là lạnh sống lưng, dựng hết tóc gáy với nổi da gà cho đến tận lúc về, ra khỏi cổng thì hết. Thậm chí đi cùng bố mình chúc tết mấy nhà trong xóm, đến 1 nhà mà bước chân vào đến cửa là mình rùng mình, cảm giác y hệt trên, lạnh, phải khéo khéo giục bố mình sang nhà khác, ra đến đường mình hỏi bố, bố xác nhận là cũng có cảm giác y như thế.
Mình tự biết mình hơi nhạy cảm mấy việc này, nên lâu nay hay lên chùa lễ Phật, thỉnh thoảng lần hạt niệm Phật, nghe hoặc trì chú, lâu lâu tụng kinh, không báng bổ hay đùa cợt người khuất mặt khuất mày ở bất cứ đâu, nhất là những lúc gặp tai nạn hay nghe chuyện ai đó kể, cũng đỡ các fen ạ.