sách nào cũng hay thì rating, goodread, review ra để làm đéo gì? thôi cứ vét sạch túi ra tiệm sách bảo nó ship nguyên cái thư viện về nhà mình đi, cần chi đắn đo lựa chọn từng cuốn-từng cuốn chi cho mất thời gian đúng không anh bạn?
rồi đến cái dòng văn học đương đại như ngôn tình, đam mỹ, xuyên không, trinh thám cũng đều tốt đẹp đôi lứa cả nhỉ? cái bẫy lớn nhất của người đọc sách là cái bẫy nhìn đời bằng lăng kính màu hồng như anh, anh không chấp nhận sách dở vì cái tôi anh quá lớn, độ thờ sách của anh quá vô cực, anh quan tâm quá nhiều về ý kiến của người khác, hoặc tệ hơn vùi đầu vào đống review hào nhoáng, bóng bẩy của đám seeder Nhã Nam
tiện thể nhắc cho anh nhớ thì Tạm Hóa Namiya và Kiêu Hãnh Định Kiến nó vẫn thuộc thể loại xuyên không và ngôn tình đấy, giờ thì tùy anh đánh giá nó thế nào, nhưng ai hỏi thì tôi vẫn bảo rác thôi, chứ tôi quan tâm anh nghĩ gì? anh có sỡ thích của mình thì tôi có sỡ ghét của tôi, va chạm 2 quan điểm trái cực nhau làm gì để rồi anh hô hào "với anh thì thấy dở nhưng tôi thấy hay"? ừ thì tôi thấy dở đấy và tôi đang nói ra điều đấy và anh thấy hay thì cứ thấy đi
số lượng sách trần tục rất nhiều, không phải tội của nó chỉ vì nó dở, mà nó dở mà lại marketing tốt, cách viết thân thiện với casual nên câu chuyện trở thành: đã dở mà còn lắm đứa bu vào đọc
và trần tục thì không xứng đáng được công nhận, rồi sẽ bị đào thải dù tốn chục năm với văn học đương đại hay tốn mấy trăm năm so với văn học cổ điển, ngày nào tôi còn thở là ngày đấy tôi còn trân trọng những tác phẩm xứng đáng và đạp bọn sách trần tục xuống địa ngục