[REVIEW CÓ HÌNH] Bị lừa 2 tỷ và hành trình đi tìm công lý

Tội thớt dể tin người vkl =(( =(( =(( =((
người thân còn đéo tin được :love: :love: :love:
tôi rất quí bà mẹ nhé bà nhìn người và nhận ra vấn đề rất nhanh, chỉ trong 1 cuộc gặp mặt. đó là điều mà tôi cố gắng để học được ấy. Thuật nhìn người :D
Ông thớt cũng khổ, vì đã đâm lao nên theo lao, theo lao nhưng ko có 1 ai am hiểu tường tận để khuyên ngăn nên lại càng trượt dài, càng lún sâu thì lại càng không thể để lộ cái ngu mình ra thì càng thương đau

Tôi cũng đau đáu không biết chị vợ ở đâu trong câu chuyện này ? :D tôi cũng từng có 1 2 kèo làm ăn kiếm thêm nhưng đơn thuần chỉ mới trái lương tâm thôi vợ tôi cũng đã phân tích can ngăn rồi :D
 
tôi rất quí bà mẹ nhé bà nhìn người và nhận ra vấn đề rất nhanh, chỉ trong 1 cuộc gặp mặt. đó là điều mà tôi cố gắng để học được ấy. Thuật nhìn người :D
Ông thớt cũng khổ, vì đã đâm lao nên theo lao, theo lao nhưng ko có 1 ai am hiểu tường tận để khuyên ngăn nên lại càng trượt dài, càng lún sâu thì lại càng không thể để lộ cái ngu mình ra thì càng thương đau

Tôi cũng đau đáu không biết chị vợ ở đâu trong câu chuyện này ? :D tôi cũng từng có 1 2 kèo làm ăn kiếm thêm nhưng đơn thuần chỉ mới trái lương tâm thôi vợ tôi cũng đã phân tích can ngăn rồi :D
Thực ra cứ xác định thế này sẽ tránh gặp kha khá bẫy:
Miếng này có ngon ko, có thơm không, miếng ăn mình tự nhìn thấy hay thằng khác nó dâng lên mồm cho mình ăn? nếu ngon nếu thơm mà lại thằng khác đút tận miệng thì xác định luôn ko đến lượt mình cho nó nhanh :D
 
Giống như vụ lừa đảo mua hàng cod đó thím
Mua cái ipad cọc 100k tiền ship. Bên kia giả vờ chạy ra viettel post kêu. Bên viettelpost ngoài em chỉ cod tối đa 5 triệu thôi. Nên bác ck cho e phần tiền còn lại để e gửi hàng cho bên viettel post cho bác. Sợ mất cái ipad giá rẻ. +100k mà ck tiền còn lại. Thế là lừa mất toi tiền
Thế này chắc chắn là ngu rồi còn gì, COD nó sinh ra là để bảo vệ người mua và người bán, ông tự overwrite lên nó thì ông phải chịu thôi.
Hôm qua tôi có tranh chấp 1 đơn hàng trên shopee, người bán gửi tôi hàng nhái không giống mô tả:
  • Tôi mở tranh chấp hoàn tiền thì shop gọi điện bảo "anh em mình giải quyết riêng, anh chuyển tiền trả cho em cũng đc, chứ chờ shopee giải quyết thì lâu lắm ".
  • Tôi cười khẩy bảo "shopee nó đang giữ tiền mà anh, chiều mai nó hoàn lại cho em luôn, em chả vội".
Nói xong bên kia tắt điện khỏi kèo nhèo.
Đấy, cứ làm đúng quy trình thì sợ lol gì bố con thằng nào.
 
Em hơi chóng mặt với nóng lạnh nên đi ăn cơm rồi nằm nghỉ tí. Chiều khoẻ lại em lên bài tiếp các thím nhé.
Cám ơn ông thớt đã chia sẻ tiếp, Hóng tiếp nhiều chuyện bi hài quá. Mà khổ đến giờ không biết ông thớt đòi lại được tí gì chưa :sweat:
 
Rõ ràng từ đầu, có miếng đất ngon vậy thì thế chấp ngân hàng cho nó nhẹ tiền lãi, cớ sao đi cố cho thiếm thớt để trả lãi nặng. Vô lí ngay từ đầu.
 
Hồi đó cũng cho 1 bợn xã hội (quen dắt dây) mượn tiền, hứa trả lãi này nọ, gặp tui hơi bị khái tính nên bảo khỏi lãi gì hết, chỉ cần hứa đến ngày nào trả thì trả, thế thôi, 1 cục 50tr

Đến hạn lần thứ 1 (6 tháng đấy, tiền nhàn rỗi nên chả cần đòi gấp, cho hạn 6 tháng luôn), trình bày vướng tiền góp làm ăn nên chưa đòi lại được, khất 2 tháng. Bắt đầu thấy có mùi, nhưng cũng OK xem kịch phía sau thế nào. Vẫn nói giọng tử tế lễ phép, chưa thấy lòi đuôi

Hạn lần 2, 2 tháng sau, bắt đầu hơi khó chịu. Kiểu "có vẻ bạn không tin tưởng mình ? Mình kẹt làm ăn chứ đâu có lô đề bóng bánh, mình hứa sẽ có trong tháng này, bạn yên tâm". ĐMM, mày lô đề bóng bánh kệ mẹ mày, chắc tao quan tâm, mày lấy tiền tao đi chơi đĩ tao cũng đéo care, nhưng hứa là phải trả đúng hẹn. Trong bụng bắt đầu hiểu rõ bài của bạn xã hội này rồi, nhưng vẫn muốn theo xem kịch bạn diễn thế nào nên vờ giả lả "thôi bạn kẹt cứ để hết tháng trả mình cũng được, nhưng mình cũng cần tiền, mong bạn hiểu"

Hạn lần 3, ngày cuối tháng, hẹn cà phê, bợn ấy dắt theo 1 bợn nữa, 2 cẳng tay xăm trổ như thằng bị ghẻ, má hóp môi thâm đúng chất nghiện lâu năm lên lão làng, tóc dài tới đít, ngồi 1 phút ngáp đủ 60 cái. Tui mới đến nhìn thấy đã buồn cười trong bụng, OK bài doạ chứ gì. Y như rằng mới hỏi thì bợn kia đã phun ra 1 tràng đm tùm lum, trở giọng đéo "tui bạn" gì nữa mà mày tao "thân thiết" luôn, giọng gằn và lớn như sợ tui bị điếc nghe không rõ hay gì ấy. Bợn nghiện kia thì chắc mắt cận lòi hay gì mà con mắt trợn muốn lòi mẹ tròng ra ngoài, thêm quả ngáp thối mồm nghe muốn mửa đéo chịu nổi. Bợn kia khất nợ kiểu "có mớ tiền rách đòi hoài, đm mày tin tao đéo trả không ? Giờ tao nói thật đại ca tao đây trừ nợ tao luôn, tao đéo có tiền trả mày đấy, sao nào ?". Tui lim dim ngồi nghe, vẫn trả lời nhẹ nhàng lịch sự như Bá Kiến dỗ Chí Phèo "có gì từ từ nói, sao lại mày tao thế này ?". Thấy tui nhỏ nhẹ thì càng làm tới, bắt đầu đập bàn đá ghế, anh nghiện còn vờ thò tay vào lưng và bụng như sắp rút cái gì ra. Nhân viên quán bắt đầu le ve xung quanh để tống cổ cả đám ra. Tui cười nhẹ, vứt 100k lên bàn, ngoắc nhân viên phục vụ lại lấy tiền rồi bỏ về không nói tiếng nào

Sáng hôm sau, bạn nợ gọi đt đến xin lỗi rối rít, bảo hôm qua EM có hơi say xỉn, nặng lời với ANH, mong ANH bỏ qua, đừng kêu bạn anh qua kiếm em nữa, em phải đi làm ăn mới có tiền trả anh. Tui ngạc nhiên hỏi "bạn mình có đứa nào biết bạn mà qua quấy rầy ấy nhỉ ? Bạn hỏi lại xem những người chủ nợ khác của bạn xem sao chứ mình quen toàn công an với hình sự không hà, không có quen giang hồ. Mà mình đâu có manh động đến mức làm phiền bạn chỉ vì món nợ nhỏ vậy, cùng lắm mình xem như làm từ thiện thôi. Chắc không phải đâu, bạn tìm hiểu lại nhé"

Vừa bỏ máy xuống đang suy nghĩ sao có chuyện lạ vậy thì thằng bạn bên hình ảnh bảo nó gọi cho mày chưa. Đù :sweat: Hỏi thằng mặt lol sao mày biết mà nhảy vô, nó cười hề hề, thứ nhất thằng nợ tui trong hồ sơ mà tình cờ phe nó quản lý, thứ 2 là bà già mình thấy thằng mượn nợ bất ổn ngay từ đầu, bả báo cho thằng bạn theo dõi xem có ổn không, theo dõi từ xa thôi :embarrassed:

Thấy rối như cục rắm, tui bảo thôi xem như bỏ, dây dưa mệt bỏ mẹ, bảo thằng bạn thôi mày tách vụ của tao ra đi, đừng quậy nó nhân danh vụ tao nữa, coi như nó trả tao rồi, nó dóc với bà già nó trả con xong hết rồi. Thằng bạn mặt lol cười gian, bảo ừ thì mày nói vậy thì cứ vậy đi. Thấy nụ cười của nó là thấy bất ổn rồi :sweat: Tự nhiên 2 ngày sau anh bạn nợ của tui chạy đến tận nhà, cung kính trả 50tr kèm theo 5tr "xin lỗi", từ "bạn tui" xuống "mày tao đéo kẹc" gì tùm lum giờ lại "em anh", thật là vi diệu. Tui bảo không lấy 5tr đâu, hứa là hứa, và hỏi thêm làm ăn khó khăn vậy giờ trả 50tr vậy có khó khăn gì không ? Có cần mượn tiếp không ? Đéo mẹ bạn ấy thiếu điều muốn quỳ lạy, rối rít em không cần. Tiện mồm hỏi thăm anh bạn xăm trổ bữa trước đâu rồi, ngậm ngùi bảo đang trong trại :waaaht: Nhìn kỹ thấy sắc mặt anh bạn tui có vẻ không được tốt, có vài chỗ tím, chắc xài kem dưỡng da bị dị ứng

Mà lâu lắm rồi không gặp lại anh bạn này, không biết chôn ở đâu
Còn tiền không mình mượn 50 trẹo nào phe, lấy danh dự của mình ra khi nào có mình trả lại liền :shame:
 
Nó là một hợp đồng vay tiền kèm theo hợp đồng chuyển nhượng đất, nếu sai phạm về hợp đồng vay sẽ kích hoạt hợp đồng chuyển nhượng
vấn đề của thớt ở đây là ko dám mạnh tay đẩy nhà kia đi, vì sợ mấy thằng con làm liều. chứ sang tên rồi chi tiền cho luật sư, côn an, kiện nhà kia ra tòa thì có mà ăn chắc.

cơ mà phải tìm hiểu kĩ ko mấy thằng liều nó chơi tới thì mệt lắm, tốt nhất là mua bán đất đai nên hỏi kĩ từ dân khu đó đến mấy ông trưởng khu, bà bán nước, địa chính....
 
Rõ ràng từ đầu, có miếng đất ngon vậy thì thế chấp ngân hàng cho nó nhẹ tiền lãi, cớ sao đi cố cho thiếm thớt để trả lãi nặng. Vô lí ngay từ đầu.
vấn đề là nhà này dính nợ xấu, không đủ năng lực tài chính trả lãi thì sao mà đút vô ngân hàng được thím
 
Cách đây hơn 15 năm mẹ mình có bị quả lừa nhưng mẹ mình đã khôn khéo rút ra được một cách ngoạn mục.
Năm đó mẹ mình chơi thân với một người cùng công ty, đợt đó bà ấy vạy một số người trả lãi và có vay mẹ mình một khoản tiền lớn. Mẹ mình tin tưởng bạn bè cho bà ấy vay. Một thời gian sau mẹ mình cảm thấy sự vay mượn không tin tưởng qua các cách nói chuyện, về công việc vì mẹ mình làm về kinh tế nên trong lòng thấy không ổn khi nghe câu chuyện bà đó kể dinh doanh.
Mẹ mình muốn rút tiền ra nhưng bà đó không đồng ý nên mẹ mình lừa là có số tiền lớn hơn số tiền đó mà cậu mình gửi thông qua câu chuyện úp mở không công khai. Bà kia thấy món tiền đó sáng mắt ra muốn mượn mẹ mình bảo đồng ý nhưng rút được tiền về cho chồng vì chồng đợt này nghi ngờ. Dựng kịch bản để lừa bà đó trả lại tiền. Khi lấy được tiền về mẹ mình như người ốm khỏi bệnh vì biết mất tiền nhưng phải vờ như không biết gì, nghỉ phép về quê 1 tuần lý do về chăm bà ốm. Bà kia lồng lộn lên khi mất miếng mồi ngon nhưng không làm gì được vì mẹ mình câu giờ tìm cách đánh bài chuồn một cách êm đẹp nhẹ nhàng.
Vài tháng sau thì bà kia vỡ nợ, con nợ đến xiết nhà xiết đồ bà đó phải trốn nợ chui lủi.
Bà đó cho vay nặng lãi với vỏ bọc là chồng đi tàu, nhà cửa đầy đủ sung túc nên lừa được rất nhiều người cho vay.
Đây là câu chuyện bà vẫn kể cho con cháu nghe bài học trong cuộc sống.
 
Hồi đó cũng cho 1 bợn xã hội (quen dắt dây) mượn tiền, hứa trả lãi này nọ, gặp tui hơi bị khái tính nên bảo khỏi lãi gì hết, chỉ cần hứa đến ngày nào trả thì trả, thế thôi, 1 cục 50tr

Đến hạn lần thứ 1 (6 tháng đấy, tiền nhàn rỗi nên chả cần đòi gấp, cho hạn 6 tháng luôn), trình bày vướng tiền góp làm ăn nên chưa đòi lại được, khất 2 tháng. Bắt đầu thấy có mùi, nhưng cũng OK xem kịch phía sau thế nào. Vẫn nói giọng tử tế lễ phép, chưa thấy lòi đuôi

Hạn lần 2, 2 tháng sau, bắt đầu hơi khó chịu. Kiểu "có vẻ bạn không tin tưởng mình ? Mình kẹt làm ăn chứ đâu có lô đề bóng bánh, mình hứa sẽ có trong tháng này, bạn yên tâm". ĐMM, mày lô đề bóng bánh kệ mẹ mày, chắc tao quan tâm, mày lấy tiền tao đi chơi đĩ tao cũng đéo care, nhưng hứa là phải trả đúng hẹn. Trong bụng bắt đầu hiểu rõ bài của bạn xã hội này rồi, nhưng vẫn muốn theo xem kịch bạn diễn thế nào nên vờ giả lả "thôi bạn kẹt cứ để hết tháng trả mình cũng được, nhưng mình cũng cần tiền, mong bạn hiểu"

Hạn lần 3, ngày cuối tháng, hẹn cà phê, bợn ấy dắt theo 1 bợn nữa, 2 cẳng tay xăm trổ như thằng bị ghẻ, má hóp môi thâm đúng chất nghiện lâu năm lên lão làng, tóc dài tới đít, ngồi 1 phút ngáp đủ 60 cái. Tui mới đến nhìn thấy đã buồn cười trong bụng, OK bài doạ chứ gì. Y như rằng mới hỏi thì bợn kia đã phun ra 1 tràng đm tùm lum, trở giọng đéo "tui bạn" gì nữa mà mày tao "thân thiết" luôn, giọng gằn và lớn như sợ tui bị điếc nghe không rõ hay gì ấy. Bợn nghiện kia thì chắc mắt cận lòi hay gì mà con mắt trợn muốn lòi mẹ tròng ra ngoài, thêm quả ngáp thối mồm nghe muốn mửa đéo chịu nổi. Bợn kia khất nợ kiểu "có mớ tiền rách đòi hoài, đm mày tin tao đéo trả không ? Giờ tao nói thật đại ca tao đây trừ nợ tao luôn, tao đéo có tiền trả mày đấy, sao nào ?". Tui lim dim ngồi nghe, vẫn trả lời nhẹ nhàng lịch sự như Bá Kiến dỗ Chí Phèo "có gì từ từ nói, sao lại mày tao thế này ?". Thấy tui nhỏ nhẹ thì càng làm tới, bắt đầu đập bàn đá ghế, anh nghiện còn vờ thò tay vào lưng và bụng như sắp rút cái gì ra. Nhân viên quán bắt đầu le ve xung quanh để tống cổ cả đám ra. Tui cười nhẹ, vứt 100k lên bàn, ngoắc nhân viên phục vụ lại lấy tiền rồi bỏ về không nói tiếng nào

Sáng hôm sau, bạn nợ gọi đt đến xin lỗi rối rít, bảo hôm qua EM có hơi say xỉn, nặng lời với ANH, mong ANH bỏ qua, đừng kêu bạn anh qua kiếm em nữa, em phải đi làm ăn mới có tiền trả anh. Tui ngạc nhiên hỏi "bạn mình có đứa nào biết bạn mà qua quấy rầy ấy nhỉ ? Bạn hỏi lại xem những người chủ nợ khác của bạn xem sao chứ mình quen toàn công an với hình sự không hà, không có quen giang hồ. Mà mình đâu có manh động đến mức làm phiền bạn chỉ vì món nợ nhỏ vậy, cùng lắm mình xem như làm từ thiện thôi. Chắc không phải đâu, bạn tìm hiểu lại nhé"

Vừa bỏ máy xuống đang suy nghĩ sao có chuyện lạ vậy thì thằng bạn bên hình ảnh bảo nó gọi cho mày chưa. Đù :sweat: Hỏi thằng mặt lol sao mày biết mà nhảy vô, nó cười hề hề, thứ nhất thằng nợ tui trong hồ sơ mà tình cờ phe nó quản lý, thứ 2 là bà già mình thấy thằng mượn nợ bất ổn ngay từ đầu, bả báo cho thằng bạn theo dõi xem có ổn không, theo dõi từ xa thôi :embarrassed:

Thấy rối như cục rắm, tui bảo thôi xem như bỏ, dây dưa mệt bỏ mẹ, bảo thằng bạn thôi mày tách vụ của tao ra đi, đừng quậy nó nhân danh vụ tao nữa, coi như nó trả tao rồi, nó dóc với bà già nó trả con xong hết rồi. Thằng bạn mặt lol cười gian, bảo ừ thì mày nói vậy thì cứ vậy đi. Thấy nụ cười của nó là thấy bất ổn rồi :sweat: Tự nhiên 2 ngày sau anh bạn nợ của tui chạy đến tận nhà, cung kính trả 50tr kèm theo 5tr "xin lỗi", từ "bạn tui" xuống "mày tao đéo kẹc" gì tùm lum giờ lại "em anh", thật là vi diệu. Tui bảo không lấy 5tr đâu, hứa là hứa, và hỏi thêm làm ăn khó khăn vậy giờ trả 50tr vậy có khó khăn gì không ? Có cần mượn tiếp không ? Đéo mẹ bạn ấy thiếu điều muốn quỳ lạy, rối rít em không cần. Tiện mồm hỏi thăm anh bạn xăm trổ bữa trước đâu rồi, ngậm ngùi bảo đang trong trại :waaaht: Nhìn kỹ thấy sắc mặt anh bạn tui có vẻ không được tốt, có vài chỗ tím, chắc xài kem dưỡng da bị dị ứng

Mà lâu lắm rồi không gặp lại anh bạn này, không biết chôn ở đâu
Gió mạnh quá thím, ưng :love:
 
CHAP 7: LẦN ĐẦU TỐ TỤNG ĐÌNH & CÁI KẾT

Lần đầu làm việc với giang hồ, đã mang đến cho em 1 sự hụt hẫng ko hề nhẹ. Nhưng lúc đó vẫn còn ngây thơ, chắc là mình chưa gặp đúng người đúng việc nên thôi cho qua, tìm phương án khác.

Thế là em bắt đầu tìm hiểu, thông qua internet, mấy người bạn làm ngân hàng, tài chính,… thì trường hợp này ko thể quy ra tội Lừa đảo chiếm đoạt tài sản, mà chỉ có thể thưa ra toà để:
1, là giữ nguyên bản chất sự việc, thưa nó vay tiền thế chấp tài sản nhưng ko trả. Toà án sẽ xét xử và buộc nó phải phát mãi tài sản để trả cho em.

2, là căn theo giấy tờ, thưa nó bán nhà mà ko giao nhà. Toà án sẽ xét xử và buộc nó phải giao nhà cho em.

Vì đang nóng hừng hực, lại mang tâm lý trả đũa nên em đã chọn phương án 2.

Em lại liên hệ ông trưởng khu vực và được tư vấn quy trình như sau:

1, Nộp đơn yêu cầu hoà giải tại khu vực (các bác note giúp em đoạn này)

2, Hoà giải tại khu vực

3, Hoà giải ko thành, khu vực đưa đơn lên toà án.

4, Toà án thụ lý, và thông báo đóng án phí

5, Toà gọi lên hoà giải 3 lần

6, Đưa ra xét xử

7, Đưa ra quyết định, chuyển qua thi hành án

8, Thi hành án lại hoà giải cho 2 bên tự thoả thuận và khắc phục

9, Hoà giải ko thành thì cưỡng chế và đưa tài sản ra bán đấu giá phát mãi

10, Liên hệ nguyên đơn để tiến hành giải ngân.

Đọc xong các bác rối hết phải ko ạ? Với 1 thằng nhân viên mới ra đời như em thì lại càng rối, nhưng vẫn làm theo, coi như cũng là 1 phương án để lấy lại tài sản.

Nhưng mà sự đời nào đâu được gọn gàng như 10 cái gạch đầu dòng kia. Và em đã mất thêm hơn 1 năm vô ích.

Khi trưởng khu vực gửi thư mời hẹn hoà giải, ông Tám và bà Liên ra, tụi con trai ko ai xuất hiện. Tại buổi hoà giải, giữa các cán bộ khu vực, 2 ông bà thi nhau kể tội em cho vay lãi cao, rồi kêu người lên quậy phá nhà cửa, trong khi mới chỉ trễ có 2,3 tháng. Ban hoà giải ko ai lạ gì 2 vợ chồng này nên đều lắc đầu ngán ngẫm, nhanh nhanh ghi lời khai và đề nghị 2 bên ký vào để kết thúc buổi hoà giải. Đến lúc này thì 2 vợ chồng bà Liên ko ký vào, nói ko đồng ý gì hết nên ko ký. Và lên xe về.

Em cầm về cái biên bản với xác nhận của trưởng khu vực là đương sự không đồng ý ký (chứ ko phải vắng mặt), cùng với hướng dẫn đem đi nộp lên toà cùng đơn khởi kiện. Vụ việc này mất của em 1 tháng.

Em nộp hồ sơ lên toà thì cầm giấy xác nhận về. 1 tháng sau, toà mời lên thông báo thụ lý đơn và yêu cầu em đóng tạm ứng án phí. Em tranh thủ đi đóng ngay trong ngày để nộp liền phiếu thu. Và tiếp tục chờ đợi.

Khoảng 2 tháng sau, toà mời lên. Em cứ tưởng mời cả bên bà Liên, nhưng không phải. Tiếp em là 1 anh thư ký trẻ măng, tạm gọi là anh X. (thư mời là thẩm phán), kêu em điền bản tờ khai. Xong vào trình bày 1 lần nữa cho anh X. nghe, xong anh kêu về đi, đợi thư mời tiếp.

Lần lượt mỗi 1,5 tháng sau, 2 lần anh X. gửi thư mời lên hoà giải nhưng chỉ có em đến, bên gia đình bà Liên ko đến. Nên em lên toà ghi tờ khai xong r đợi, đợi chán chê rồi về. Em có hỏi anh X là bộ mình ko có phương án gì sao chứ phải mất thời gian như vậy? Anh X. bình thản nói quy định nó là như vậy, phải làm đúng quy trình tố tụng là hoà giải 3 lần mới đưa ra xét xử.

Lần mời thứ 3 là 2 tháng sau, lần này thì ông Tám bà Liên xuất hiện. Vẫn 2 bộ mặt khinh khỉnh và có phần đắc ý khi gặp em, nhưng em thấy sâu trong đó là 1 sự bất an, lo sợ.

Vào buổi hoà giải, anh X. đã phải nhắc nhở bà Liên vì bả ngồi gác chân lên ghế, và nhai kẹo cao su. Xong tới phần trình bày thì bà Liên chối bay biến tất cả. Thậm chí khi em đưa ra ghi âm thì bả còn phán là ko phải giọng của bả. Và liên tục nhấn mạnh rằng em cho vay tiền nặng lãi, và kéo người đến quậy nhà bả. Nhưng bả đã nói hớ 1 câu là Không ngờ sự việc lại lên đến toà án.

Theo lời anh X, em đã chép các đoạn ghi âm vào 2 cái USB để gửi toà, nhưng đó chưa là bằng chứng do bà Liên không thừa nhận. Toà án phải gửi ra Viện khoa học hình sự ngoài Hà Nội để giám định. Khi có kết quả giám định thì mới đưa vào làm chứng cứ. Và chi phí này là 40 triệu, bên em phải ứng trước. Khi xét xử có kết quả, bên nào thua thì phải chịu chi phí này. Em đồng ý. Anh X kêu em về gõ ra thành văn bản, từng lời nói của 2 bên để Viện KHHS làm cơ sở giám định.

Sau buổi hoà giải, 2 vợ chồng bả sấn đến đe nẹt em, nhưng em nghe lời 1 người anh làm tài chính dạy rằng, “Chó sủa là chó ko cắn, mình sực nó mà cho người ta biết là mình dở. Cái hay là mình cho nó lên bờ xuống ruộng mà nó ko biết là ai” (các bác nhớ giùm em thêm đoạn này, nó có liên quan đến cái kết của chap về bà Liên), cho nên em ngó lơ rồi lên xe về.

2 lần hoà giải tiếp theo mất của em thêm 5 tháng nữa, vẫn làm những công việc cũ và gặp 2 khuôn mặt đáng ghét.

Xong đến 1 hôm, anh X. gọi cho em nói ngày xx lên gặp anh. Em hỏi có cần mang theo gì ko, hay có mang tiền đóng tiền giám định giọng nói trong 2 cái USB ko, thì anh X nói ko.

Lên đến nơi, anh X. vẫn phong thái từ từ chậm rãi, lấy hồ sơ ra và nói với em rằng vụ án của em sẽ bị đình chỉ do sai quy trình tố tụng. Đáng lẽ em thưa để lấy đất thì em phải gửi đơn hoà giải cho Phó chủ tịch UBND phường, đằng này em gửi cho trưởng khu vực hoà giải thì coi như đã sai ngay từ đầu.

Em nghe xong muốn phát cuồng lên, vậy hơn 1 năm qua của em đã ra công cốc rồi hay sao? Và lỗi này là của ai. Anh X. từ tốn nói thì lỗi trước là bên em sai quy trình, sao ko thuê luật sư người ta tư vấn cho, rồi anh cũng sơ xuất ko kiểm tra kỹ hồ sơ, cho nên thôi em rút hồ sơ về làm lại đi, rồi anh thụ lý nhanh cho.

Cái cảm giác của em các bác chắc cũng hiểu. Chán nản, tức giận, bất lực và vô vọng. Em cũng ko nói gì thêm nữa mà nhận tờ biên bản rồi ra về. Buồn cười là biên bản lại ghi rằng lý do đình chỉ: Nguyên đơn yêu cầu đình chỉ để bổ sung chứng cứ.

Thế là mất toi hơn 1 năm thanh xuân của em, và hơn ai hết, vợ chồng bà Liên là người hả hê nhất vì tưởng rằng đã nắm trong tay chiến thắng.

Nhưng bả đâu biết rằng, luật nhân quả thường đến muộn nên đôi khi người ta nghĩ rằng ko có.
 
Còn tiền không mình mượn 50 trẹo nào phe, lấy danh dự của mình ra khi nào có mình trả lại liền :shame:

Giờ mình có gia đình, phải lo tứ bề. Tiền cho dù nhiều hơn trước nhưng cũng phải thủ chứ không thoải mái nữa fen à :embarrassed: Nhưng thật sự nếu fen cần thì tui giới thiệu cho cái mối, chị này cùng tuổi với tui, có cho vay lấy lãi. Cách chịấy vận hành dịch vụ thì tui không tìm hiểu nhưng nghe đồn (nghe thôi nghen, không chứng kiến) chị có thể chơi rắn nếu xù nợ hoặc dây dưa, fen cứ suy nghĩ chơi được thì chơi, tui giới thiệu xong thì tui xem như chẳng biết fen từng tồn tại cũng như bà chị ấy :giggle:
 
Bạn mình từng dính đến tranh chấp thì có nhờ đến giang hồ, chi trước 10tr nhưng khi xảy ra tranh chấp thì bên kia cũng có giang hồ, thế là hòa cả làng, và đương nhiên tiền chi trước ko lấy lại được, còn bị đòi thêm 5tr chi phí nước miếng của bọn nó. Còn bà cô thì dính đến tranh chấp nhờ đến CA, khi xảy ra tranh chấp thì nó chỉ đến bảo người ta về đi ko gây rối trật tự công cộng, hôm sau người ta lại đến như chưa hề có cuộc chia ly; mất tiền nhờ CA ko nói, sau này thỉnh thoảng lại bị CA vòi vình và dọa dẫm thêm tiền.
 
Last edited:
CHAP 8: BÌNH TĨNH THẮNG LU BU

Em có thói quen đi café sáng, và cũng có gặp mặt 1 vài đứa em, làm cò đất cũng có, tài chính cũng có và cả toà án, viện kiểm sát cũng có. Nhưng ko phải gặp ai em cũng bô bô đi kể chuyện của mình ra, vì sợ ngta chửi mình ngu và vì 1 số lý do khác. Vì vậy, 1 số bác có thể biết sự vụ này, biết em hoặc 1 số nhân vật trong câu chuyện, đừng comment hỏi nhé. Em ko trả lời đâu, và cũng ko khuyến khích các bác để lộ thông tin. Cứ xem như đang đọc 1 câu chuyện phím e bịa ra cũng đc.

Một hôm gặp 1 thằng em tên S., nó là con của 1 chánh án tại quận khác. Cafe nói chuyện 1 hồi nó hỏi em có kèo làm ăn nào ko, cho nó tham gia, dạo này hẩm hiu quá. Em suy nghĩ 1 lát rồi cũng kể cho nó nghe sự vụ bà Liên, hiện đang gửi hồ sơ lên toà án, mà ko thấy kết quả. Nghe xong, nó kêu em gửi cho nó các giấy tờ, hợp đồng, giấy mượn nợ qua Zalo. Nó nói nó biết có người chuyên giải các kèo này, kiểu như mua nợ. Em và họ thoả thuận số tiền thu về, xong sang tên qua cho họ. Còn lại họ sẽ tự xử lý từ A đến Z, em ko liên quan gì cả.

Trưa hôm đó, S. gọi em nói giờ em kêu mấy thằng em lại đi chung với anh lên trển trước, để tụi nó nói chuyện, còn nếu ko đc thì chủ tiền bên này họ sẽ lên luôn. Em OK. Tầm 15h, 1 số điện thoại lạ gọi em, nói bên a S., hẹn e ra chỗ Y để đi lên nhà bà Liên. E chạy xe ra thì thấy 6 thằng đi 3 xe máy, nhìn phát biết dân uy tín rồi :D

Lên đến nhà bà Liên thì cả nhà ko có ai ở nhà, chỉ có 2 đứa con dâu đang làm cá. Em hỏi tụi kia giờ chờ hay sao thì nó nói đợi 15 phút coi sao, coi nó có trốn trong nhà ko, chứ ko có xông vào nhà nó được.

Chờ hẳn 30 phút vẫn ko thấy ai ra, tụi kia nói đi lên XX thu tiền nữa nên mạnh ai nấy chia tay ra về.

Trước khi về, nhỏ con dâu có hỏi lên đây làm chi thì em nói là lên đòi món nợ 35 triệu của em. Còn tiền nhà thì em đã sang tên qua cho bên khác rồi nên ko có liên quan nữa (theo đúng kịch bản S. dặn).

Xong em gọi báo lại cho thằng S. Nghe xong thằng S. hỏi confirm lại địa chỉ của bà Liên rồi nói khoảng nay mai bên đó sẽ đến nhà nói chuyện, coi thái độ gia đình như thế nào. Em cũng có nói là gia đình nó hay xồ xồ ra với có chiêu đóng cửa lại gọi công an nên em nhắc bên em cẩn thận. Nó cười hô hố rồi nói để em biết rồi.

2 ngày sau, tầm 20h, nó gọi lại cho em, nói bên nó ghé nhà rồi, thành phần gia đình và thái độ giống em mô tả. Bên nó thử lửa là nói em bán cho bên nó 1 tỷ 400, giờ bên nó đang làm thủ tục bàn giao, yêu cầu gia đình cho cái hẹn để nhận nhà. Thế là gia đình nó già trẻ lớn bé a lô xô lên giãy dụa và nói ko có nợ ai hết, giấy tờ đất vẫn còn đang ở nhà, giấy đất của em đang giữ là giả nên giao dịch vs em coi chừng bị công an bắt. Thằng em nó vừa kể vừa cười ha hả, vì bên nó đi gồm có 2 vợ chồng mặc đồ ngành (màu tím), kèm theo gần 7 8 thằng giang hồ mình mẩy toàn chì gai, mà đám này còn bày đặt giở trò nói ngang ngược.

Nhưng có điều là bên nó chê nhà này đất ko đẹp, đường lộ nhỏ nên ko làm. Và nó có nhắc em là có thể bên kia sẽ gọi cho em, nên em nói chuyện khôn khéo xíu, vừa đóng vai nạn nhân, vừa để làm bằng chứng, lại ko ảnh hưởng đến bên kia. Em OK.

Quả nhiên, vừa cúp máy thì 1 số điện thoại lạ gọi cho em. Đó là thằng Luyến.

Nó gọi ban đầu còn nhỏ nhẹ, giả vờ kêu em lên nhà để trả nợ. Em nghe đã biết có mùi, nên vừa hỏi cơ cầu, thì nó điên lên và chửi em tới tập, hăm doạ đâm chém cả nhà em. Em cũng tèn tèn, vừa nghe vừa giả bộ hỏi để nó confirm tên tuổi, nhà cửa rồi ghi âm, để mặc cho nó chửi. Nó chửi 1 hồi cái tắt (chắc hết tiền), xong tới bà Liên gọi cho em chửi tiếp. Em vẫn mở máy để đó, lâu lâu ậm ừ vài câu để cho bả chửi ngon miệng. Xong khi thấy vừa đủ chứng cứ rồi thì em cúp máy.

Sáng hôm sau, em lưu lại 2 file vào 2 cái USB bằng chứng hôm bữa, kèm theo 1 tờ đơn tố cáo hành vi đe doạ giết người của 2 mẹ con bà Liên, gửi lên công an Quận. Ngoài ra, em ko quên gửi file ghi âm qua Zalo cho 1 ông anh mới quen, nhưng khá tình nghĩa, ổng nhắn lại OK.

LINK CUỘC GỌI:
 
Back
Top