thảo luận Bàn Luận Về Các Truyện Tiên Hiệp/Kiếm Hiệp/Kỳ Ảo (Ver NextVoz)

Đệ Nhất Cấm: Không cho phép viết truyện thuần linh dị. (Tăng nguy cơ truyền bá mê tín dị đoan.)
Đệ Nhị Cấm: Không cho phép viết truyện quân sự. (Chứa quân nhân, miêu tả về quân đội.)
Đệ Tam Cấm: Không cho phép viết tiểu thuyết chứa nội dung sắc tình. (Nắm tay là đủ, hôn nhau là giới hạn cuối cùng, viết tiếp chính là ‘diệt khẩu’.)
Đệ Tứ Cấm: Không cho phép viết truyện quan trường. (Chứa nổi danh xí nghiệp, chính trị gia chờ tên, hài âm cũng không được nha, chứa thế giới lịch sử tính sự kiện lớn, như Lầu Năm Góc oanh tạc chờ cũng không cho phép nha… bởi vì tác gia đối hiện thời cục diện chính trị không hiểu rõ gia nhập tự thân tư tưởng, rất dễ dàng nhường độc giả nhận tác giả ảnh hưởng, từ đó ảnh hưởng như thường sức phán đoán, cho nên cũng là cấm nha. )
Đệ Ngũ Cấm: Không cho phép viết bạo lực (Đặc biệt cái gì diệt tộc máu chảy thành sông, phanh thây xé xác… pk trầy da hoặc trật tay là đủ.) 🤦 Nơi này ta giải thích 1 chút là vẫn có thể giết người được nhưng không máu me kiểu như Lâm Phàm đấm nữ nhân tan xác thành pháo hoa hoặc Vương Lâm treo nguyên núi đầu người đi đồ sát Đằng gia... nha các đạo hữu, còn pk giết người thì bình thường không cấm giết.
FB_IMG_1632186758224.jpg
 
Văn mạng VN nhìn nâu hốp lắm. Mấy tay viết hay hay toàn dân đi làm đầu tắt mặt tối, hứng lên phát thì viết chán lại nghỉ kiểu Daniel hay Đăng Minh, mà nhiều thằng viết bối cảnh Việt Nam chả thấy tí văn hóa lịch sử gì, toàn thiên sứ ác quỷ pháp sư âm dương sư sặc mùi tây lông nhật bổn. :smile:

À mà được anh bùi khắc bằng kiên trì + nhiệt huyết, số độc giả ủng hộ cũng kha khá, đáng tiếc một ngày đẹp trời anh nổi hứng nhét cục cứt to đùng vào mồm những người đi theo anh suốt bao năm tháng, đéo đỡ được. :smile:

Thật ra tôi cũng hiểu phải viết như vậy mới dễ xuất bản, cơ mà cái đống fantasy xuất bản ở VN cũng chỉ là một mớ hổ lốn không hơn không kém. Mấy năm trước tôi có đọc bộ cuộc viễn chinh cuối cùng gì gì đó cốt truyện kiểu fantasy tây từ thế kỷ 19, nhân vật đối thoại thì giả đéo chịu được, nói chuyện như đọc văn tế, thế mà cũng tái bản 2 lần, mỗi lần 2000 cuốn. :smile:
 
Văn mạng VN nhìn nâu hốp lắm. Mấy tay viết hay hay toàn dân đi làm đầu tắt mặt tối, hứng lên phát thì viết chán lại nghỉ kiểu Daniel hay Đăng Minh, mà nhiều thằng viết bối cảnh Việt Nam chả thấy tí văn hóa lịch sử gì, toàn thiên sứ ác quỷ pháp sư âm dương sư sặc mùi tây lông nhật bổn. :smile:

À mà được anh bùi khắc bằng kiên trì + nhiệt huyết, số độc giả ủng hộ cũng kha khá, đáng tiếc một ngày đẹp trời anh nổi hứng nhét cục cứt to đùng vào mồm những người đi theo anh suốt bao năm tháng, đéo đỡ được. :smile:

Thật ra tôi cũng hiểu phải viết như vậy mới dễ xuất bản, cơ mà cái đống fantasy xuất bản ở VN cũng chỉ là một mớ hổ lốn không hơn không kém. Mấy năm trước tôi có đọc bộ cuộc viễn chinh cuối cùng gì gì đó cốt truyện kiểu fantasy tây từ thế kỷ 19, nhân vật đối thoại thì giả đéo chịu được, nói chuyện như đọc văn tế, thế mà cũng tái bản 2 lần, mỗi lần 2000 cuốn. :smile:

Không, sai lầm lớn nhất của bọn tác giả chính là cố gắng nhét cái phông văn hóa lịch sử Việt Nam vô đó.

Toàn bộ đám fantasy trong nước mỗi lần marketing đều cộp cái mác thuần Việt. Tới chừng giở ra...

...Ừ thì dàn nhân vật toàn là tên người Việt thiệt: Hoa, Nam, Thắng, Minh... Nhà cũng ở những thành phố rất Việt: Hà Nội, Hồ Chí Minh, Đà Nẵng... Nhưng cách nói năng lẫn hành xử của nhân vật cứ như là người ở cái hành tinh xa lơ xa lắc nào đó đến đây chứ không phải là dân Việt bản địa.

Điểm chung của những cái nhân vật "Việt kiều" này là cứ nói được 10 câu thì hết 9 câu là xổ ra một mớ triết lí nhân văn nhân đạo. Mục đích là tỏ ra ta đây uyên bác, thượng đẳng.

Đọc một hồi, tui tự hỏi: Ủa, trong cuốn sách này có đứa nào đầu óc bình thường không vậy trời? Sao đứa nào đứa nấy đều nói năng cứ như mới trốn trại ra thế?

Ví dụ tiêu biểu là PHN. Hồi trước đọc Xuyên Thấm của bả mà đầu óc cứ ngơ ngơ ngáo ngáo cứ như vừa đập đá xong. Đéo hiểu nãy giờ mình đọc con mẹ gì.

Kế tới là lỗ hổng logic. Tui có cái cảm giác là đám tác giả ở xứ này rất thích chĩa ngón giữa vô cái chữ "logic" này.

Chẳng hạn ở cuốn Urem - Người đang mơ đi. Đoạn đầu truyện, thằng main hôn mê hết 5 năm, vừa tỉnh lại liền có sức giật tung cái ống thở rồi lết ra khỏi giường.

Vâng, anh ấy là Captain America. Mà thôi, cứ coi như tác giả thiếu kiến thức về phần cơ thể sinh lí con người đi, có thể bỏ qua.

Khi tỉnh lại, anh mới biết thế giới đang trải qua đại dịch khiến phần lớn nhân loại hôn mê bất tỉnh và chết sau một khoảng thời gian. Vậy mà lúc main gặp bạn bè và trò chuyện trên sân thượng, anh main nghe thấy "tiếng xe cộ tấp nập" từ đằng xa vang lại. Ừ sure, cái đại dịch này vẫn còn ổn áp vãi. Mà thôi, cứ coi như thiếu kiến thức luôn đi. Có thể chấp nhận lỗi này.

Nhưng tới giữa truyện, lúc mà main xuyên không vô giấc mơ trong cơn hôn mê rồi ấy. Anh main tham gia một trận chiến, bị thương và được con ngựa chở đi vào rừng. Lúc tỉnh lại, anh nằm trên giường và người cứu main là một bà thầy lang sống cô lập trong rừng. Bà thầy lang nói mình sống như vậy lâu rồi và trò chuyện bla bla với main. Được một hồi, bả bảo nghe nói rằng có một trận chiến vừa xảy ra trong vương quốc và một người hùng với bí danh Người Đang Mơ hiện đang mất tích. À, thằng người hùng đó là main đấy nhé.

Cảm giác của tui là:

ĐÙ...

Vế trước bà nói bà sống trong rừng, không liên hệ với thế giới bên ngoài nữa, vế sau bà lại biết bên ngoài đang có chiến tranh, biết luôn bí danh thằng người hùng đó, biết hiện giờ nó đang mất tích luôn.

Mạng Starlink của cha Elon Musk coi bộ phủ sóng rộng dữ, xuyên đến thế giới fantasy trong mơ luôn.

Chưa hết, trong lúc trò chuyện, anh main chưa hề đề cập tới tên họ của mình, anh chỉ nói mình là một người lính trong cuộc chiến đó thôi. Vậy mà lúc chia tay, bà già hét lớn: "Tạm biệt Người Đang Mơ"

Vâng, bà già này chính là họ hàng của cha Chales Xavier.

Vui nhất là anh main, anh không hề thắc mắc tại sao bà già này lại biết tất cả những điều đó.

Thiệt chứ, hồi đọc đoạn đó còn tưởng truyện bị thiếu mất trang, làm lật đi lật lại liên tục kiểm tra từng số trang dưới góc luôn.

Ví dụ khác là cuốn Thỏ rơi từ mặt trăng. Ở những chương đầu tiên, main liên tục phủ nhận sự tồn tại của người ngoài hành tinh mặc dù cha giáo sư lẫn mẹ main liên tục khẳng định rằng họ có tồn tại. Cái này thì chưa đánh giá được gì cả, có thể main đúng, cũng có thể hai người kia đúng.

NHƯNG... tới chương 10, main hồi tưởng và kể lại rằng hồi nhỏ, mình và đứa bạn thân từng bị người hành tinh bắt, đem họ bay thẳng lên trời và chính ông giáo sư đã xuất hiện cứu họ.

Tui chỉ muốn chửi một câu: Alexander DUMAs.

Phần đầu thì mày liên tục bảo người ngoài hành tinh đéo tồn tại, tới chương 10 thì hồi tưởng lại cảnh mình từng bị người ngoài hành tinh bắt cóc. Giỡn mặt với tao đó hả :mad:

Tới cuốn Bãi Săn, vừa vô chương 1 thôi là thấy cảm xúc tuyệt vọng đan xen vô vọng đè nát luôn cả thất vọng.

Chương 1 không khác gì mấy cuốn tập làm văn mẫu cho học sinh bán đầy ngoài nhà sách. Không có gì đặc biệt, không có gì cuốn hút, không hề có một tý gì hứa hẹn về một câu truyện gay cấn và kịch tính cả. Từng câu từng chữ trong sách cứ như là một cái dàn bài được giáo viên triển khai sẵn và học sinh chỉ việc học thuộc, chép lại rồi thêm tí mắm muối để cái thằng giám thị chấm bài thương tình mà cộng điểm thêm.

Rồi tới cuốn Cuộc viễn chinh cuối cùng mà thím nhắc. Cuốn này là phần 2 của cuốn Huyền thoại lục địa Mu. Nói thẳng ra, 2 cuốn này chẳng khác nào một cái fanfic ăn theo game vậy. Nhưng nó cũng chẳng phải là một cái fanfic hay nữa mà là một cái fanfic dở tệ hại.

Với tư cách một người từng chơi game, tui có thể chấp nhận nhân vật rập khuôn, miễn là câu truyện phải kịch tính, phần hành động mãn nhãn, thõa mãn cái thú vui đọc truyện chém giết của tui. Rất tiếc, nhân vật đã tệ rồi mà còn ra rả kể lể mấy cái chuyện không đâu vào đâu.

Với tư cách đọc giả đại chúng, câu chuyện quá lằng nhằng. Đầy rẫy các đoạn infodump, quá nhiều tên riêng, quá nhiều địa danh, quá nhiều phần mô tả giải thích nhưng khi đọc xong thì chẳng còn nhớ cái nào cả. Nói trắng ra, cuốn sách chẳng khác nào một cuốn Atlas địa lí viết cho con nít đọc.

Thuần Việt? Tui chỉ thấy mấy cuốn sách đó ăn bám vô hai chữ "thuần Việt" để dễ bán sách.

Khái niệm thuần Việt của tui đơn giản lắm. Viết làm sao mà người đọc có thể đọc câu truyện một cách trơn tru, không thắc mắc tại sao A yêu B mà lại đi cưới con C, không hỏi han tại sao A xoạc B nhưng C lại có bầu.

Tui chỉ cần đọc xong truyện và vỗ tay cái bốp:

- Ye, truyện hay tuyệt cú mèo.

Chẳng có gì phức tạp. Nhưng rất tiếc, chưa có tác giả nào ở Việt Nam làm được cái điều đơn giản đó cả.
 
lol qidian cấm thì chết qidian chứ có chết cả nền công nghiệp truyện mạng tàu đâu mà mấy thanh niên kia tưởng bở.

zongheng, 17k, ciweimao, motie, faloo các kiểu vẫn còn sống nhăn răng kia kìa. web nhỏ lẻ hơn cũng có cả tá.

chỉ khổ cho mấy thằng đọc chùa ở vịt vì mấy trang đó khó kiếm text hơn thôi chứ tàu thì có khi nó càng mừng.
 
Ông nào hôm trước giới thiệu bộ luyện khí 3k năm vậy? Đọc khô như ngói, chả có tí gì gọi là hấp dẫn và hứa hẹn cả, main đúng kiểu one punch man, luyện khí kỳ mà giết trúc cơ, kết đan, ... như ngóe, đánh luôn câu hồn sứ giả, nhân vật phụ, cốt truyện đều nhạt nhẽo vô vị, tình tiết gây cười thì đúng kiểu 'chọc nách t cho t cười đi'...
/// Nếu cứ cái đà mà cấm với kiểm duyệt thế kia chắc bỏ đọc truyện thật :censored: chắc bộ cẩu đạo trung nhân cũng bị thái giám :unsure:
 
mà mấy cái cấm kia có mới đâu nhỉ.
  • linh dị bị cấm lâu rồi, mà cấm cũng đúng, loại thuần linh dị đọc toàn mê tín dị đoan.
  • quân sự, quan trường cấm cũng rất lâu rồi, 4 5 năm là ít.
  • sắc tình thì lâu nay vẫn vậy, miêu tả kỹ chút là 404, hầu hết là phải nói giảm nói tránh. cho nên mới có mấy từ là lái xe với tài xế để nói mấy tay tác giả lái lụa, đánh sát biên
  • mấy bộ bạo lực cực đoan kiểu xé xác, ăn thịt thì thôi cấm cũng được, mà cấm cũng từ lâu rồi (nguyên nhân cổ chân nhân bị tj)

nói chung mấy cái rule này từ vài năm trước cũng đã có, có mứt gì mới đâu nhỉ? là các bạn việt slowpoke hay giờ qidian lại nâng cấp luật khắt khe hơn?
 
Văn mạng VN nhìn nâu hốp lắm. Mấy tay viết hay hay toàn dân đi làm đầu tắt mặt tối, hứng lên phát thì viết chán lại nghỉ kiểu Daniel hay Đăng Minh, mà nhiều thằng viết bối cảnh Việt Nam chả thấy tí văn hóa lịch sử gì, toàn thiên sứ ác quỷ pháp sư âm dương sư sặc mùi tây lông nhật bổn. :smile:

À mà được anh bùi khắc bằng kiên trì + nhiệt huyết, số độc giả ủng hộ cũng kha khá, đáng tiếc một ngày đẹp trời anh nổi hứng nhét cục cứt to đùng vào mồm những người đi theo anh suốt bao năm tháng, đéo đỡ được. :smile:

Thật ra tôi cũng hiểu phải viết như vậy mới dễ xuất bản, cơ mà cái đống fantasy xuất bản ở VN cũng chỉ là một mớ hổ lốn không hơn không kém. Mấy năm trước tôi có đọc bộ cuộc viễn chinh cuối cùng gì gì đó cốt truyện kiểu fantasy tây từ thế kỷ 19, nhân vật đối thoại thì giả đéo chịu được, nói chuyện như đọc văn tế, thế mà cũng tái bản 2 lần, mỗi lần 2000 cuốn. :smile:
Vụ anh Bằng là ntn đấy bác
 
Ông nào hôm trước giới thiệu bộ luyện khí 3k năm vậy? Đọc khô như ngói, chả có tí gì gọi là hấp dẫn và hứa hẹn cả, main đúng kiểu one punch man, luyện khí kỳ mà giết trúc cơ, kết đan, ... như ngóe, đánh luôn câu hồn sứ giả, nhân vật phụ, cốt truyện đều nhạt nhẽo vô vị, tình tiết gây cười thì đúng kiểu 'chọc nách t cho t cười đi'...
/// Nếu cứ cái đà mà cấm với kiểm duyệt thế kia chắc bỏ đọc truyện thật :censored: chắc bộ cẩu đạo trung nhân cũng bị thái giám :unsure:
Anh đọc mà ko để ý gì về tình tiết à, tôi hỏi thật đấy. Đến việc vì sao nó là luyện khí mà giết dc trúc cơ kết đan mà anh cũng hỏi thì chứng tỏ anh đọc nhưng đọc cho vui, đọc lướt chứ chả quan tâm gì đến mạch truyện.:amazed:
 
Văn mạng VN nhìn nâu hốp lắm. Mấy tay viết hay hay toàn dân đi làm đầu tắt mặt tối, hứng lên phát thì viết chán lại nghỉ kiểu Daniel hay Đăng Minh, mà nhiều thằng viết bối cảnh Việt Nam chả thấy tí văn hóa lịch sử gì, toàn thiên sứ ác quỷ pháp sư âm dương sư sặc mùi tây lông nhật bổn. :smile:

À mà được anh bùi khắc bằng kiên trì + nhiệt huyết, số độc giả ủng hộ cũng kha khá, đáng tiếc một ngày đẹp trời anh nổi hứng nhét cục cứt to đùng vào mồm những người đi theo anh suốt bao năm tháng, đéo đỡ được. :smile:

Thật ra tôi cũng hiểu phải viết như vậy mới dễ xuất bản, cơ mà cái đống fantasy xuất bản ở VN cũng chỉ là một mớ hổ lốn không hơn không kém. Mấy năm trước tôi có đọc bộ cuộc viễn chinh cuối cùng gì gì đó cốt truyện kiểu fantasy tây từ thế kỷ 19, nhân vật đối thoại thì giả đéo chịu được, nói chuyện như đọc văn tế, thế mà cũng tái bản 2 lần, mỗi lần 2000 cuốn. :smile:
Thì mấy bộ văn học kinh điển đối thoại cũng kiểu kịch kịch cm chứ có được tự nhiên đâu. :shame: Hay là do khác văn hoá ta.

via theNEXTvoz for iPhone
 
Không, sai lầm lớn nhất của bọn tác giả chính là cố gắng nhét cái phông văn hóa lịch sử Việt Nam vô đó.

Toàn bộ đám fantasy trong nước mỗi lần marketing đều cộp cái mác thuần Việt. Tới chừng giở ra...

...Ừ thì dàn nhân vật toàn là tên người Việt thiệt: Hoa, Nam, Thắng, Minh... Nhà cũng ở những thành phố rất Việt: Hà Nội, Hồ Chí Minh, Đà Nẵng... Nhưng cách nói năng lẫn hành xử của nhân vật cứ như là người ở cái hành tinh xa lơ xa lắc nào đó đến đây chứ không phải là dân Việt bản địa.

Điểm chung của những cái nhân vật "Việt kiều" này là cứ nói được 10 câu thì hết 9 câu là xổ ra một mớ triết lí nhân văn nhân đạo. Mục đích là tỏ ra ta đây uyên bác, thượng đẳng.

Đọc một hồi, tui tự hỏi: Ủa, trong cuốn sách này có đứa nào đầu óc bình thường không vậy trời? Sao đứa nào đứa nấy đều nói năng cứ như mới trốn trại ra thế?

Ví dụ tiêu biểu là PHN. Hồi trước đọc Xuyên Thấm của bả mà đầu óc cứ ngơ ngơ ngáo ngáo cứ như vừa đập đá xong. Đéo hiểu nãy giờ mình đọc con mẹ gì.

Kế tới là lỗ hổng logic. Tui có cái cảm giác là đám tác giả ở xứ này rất thích chĩa ngón giữa vô cái chữ "logic" này.

Chẳng hạn ở cuốn Urem - Người đang mơ đi. Đoạn đầu truyện, thằng main hôn mê hết 5 năm, vừa tỉnh lại liền có sức giật tung cái ống thở rồi lết ra khỏi giường.

Vâng, anh ấy là Captain America. Mà thôi, cứ coi như tác giả thiếu kiến thức về phần cơ thể sinh lí con người đi, có thể bỏ qua.

Khi tỉnh lại, anh mới biết thế giới đang trải qua đại dịch khiến phần lớn nhân loại hôn mê bất tỉnh và chết sau một khoảng thời gian. Vậy mà lúc main gặp bạn bè và trò chuyện trên sân thượng, anh main nghe thấy "tiếng xe cộ tấp nập" từ đằng xa vang lại. Ừ sure, cái đại dịch này vẫn còn ổn áp vãi. Mà thôi, cứ coi như thiếu kiến thức luôn đi. Có thể chấp nhận lỗi này.

Nhưng tới giữa truyện, lúc mà main xuyên không vô giấc mơ trong cơn hôn mê rồi ấy. Anh main tham gia một trận chiến, bị thương và được con ngựa chở đi vào rừng. Lúc tỉnh lại, anh nằm trên giường và người cứu main là một bà thầy lang sống cô lập trong rừng. Bà thầy lang nói mình sống như vậy lâu rồi và trò chuyện bla bla với main. Được một hồi, bả bảo nghe nói rằng có một trận chiến vừa xảy ra trong vương quốc và một người hùng với bí danh Người Đang Mơ hiện đang mất tích. À, thằng người hùng đó là main đấy nhé.

Cảm giác của tui là:

ĐÙ...

Vế trước bà nói bà sống trong rừng, không liên hệ với thế giới bên ngoài nữa, vế sau bà lại biết bên ngoài đang có chiến tranh, biết luôn bí danh thằng người hùng đó, biết hiện giờ nó đang mất tích luôn.

Mạng Starlink của cha Elon Musk coi bộ phủ sóng rộng dữ, xuyên đến thế giới fantasy trong mơ luôn.

Chưa hết, trong lúc trò chuyện, anh main chưa hề đề cập tới tên họ của mình, anh chỉ nói mình là một người lính trong cuộc chiến đó thôi. Vậy mà lúc chia tay, bà già hét lớn: "Tạm biệt Người Đang Mơ"

Vâng, bà già này chính là họ hàng của cha Chales Xavier.

Vui nhất là anh main, anh không hề thắc mắc tại sao bà già này lại biết tất cả những điều đó.

Thiệt chứ, hồi đọc đoạn đó còn tưởng truyện bị thiếu mất trang, làm lật đi lật lại liên tục kiểm tra từng số trang dưới góc luôn.

Ví dụ khác là cuốn Thỏ rơi từ mặt trăng. Ở những chương đầu tiên, main liên tục phủ nhận sự tồn tại của người ngoài hành tinh mặc dù cha giáo sư lẫn mẹ main liên tục khẳng định rằng họ có tồn tại. Cái này thì chưa đánh giá được gì cả, có thể main đúng, cũng có thể hai người kia đúng.

NHƯNG... tới chương 10, main hồi tưởng và kể lại rằng hồi nhỏ, mình và đứa bạn thân từng bị người hành tinh bắt, đem họ bay thẳng lên trời và chính ông giáo sư đã xuất hiện cứu họ.

Tui chỉ muốn chửi một câu: Alexander DUMAs.

Phần đầu thì mày liên tục bảo người ngoài hành tinh đéo tồn tại, tới chương 10 thì hồi tưởng lại cảnh mình từng bị người ngoài hành tinh bắt cóc. Giỡn mặt với tao đó hả :mad:

Tới cuốn Bãi Săn, vừa vô chương 1 thôi là thấy cảm xúc tuyệt vọng đan xen vô vọng đè nát luôn cả thất vọng.

Chương 1 không khác gì mấy cuốn tập làm văn mẫu cho học sinh bán đầy ngoài nhà sách. Không có gì đặc biệt, không có gì cuốn hút, không hề có một tý gì hứa hẹn về một câu truyện gay cấn và kịch tính cả. Từng câu từng chữ trong sách cứ như là một cái dàn bài được giáo viên triển khai sẵn và học sinh chỉ việc học thuộc, chép lại rồi thêm tí mắm muối để cái thằng giám thị chấm bài thương tình mà cộng điểm thêm.

Rồi tới cuốn Cuộc viễn chinh cuối cùng mà thím nhắc. Cuốn này là phần 2 của cuốn Huyền thoại lục địa Mu. Nói thẳng ra, 2 cuốn này chẳng khác nào một cái fanfic ăn theo game vậy. Nhưng nó cũng chẳng phải là một cái fanfic hay nữa mà là một cái fanfic dở tệ hại.

Với tư cách một người từng chơi game, tui có thể chấp nhận nhân vật rập khuôn, miễn là câu truyện phải kịch tính, phần hành động mãn nhãn, thõa mãn cái thú vui đọc truyện chém giết của tui. Rất tiếc, nhân vật đã tệ rồi mà còn ra rả kể lể mấy cái chuyện không đâu vào đâu.

Với tư cách đọc giả đại chúng, câu chuyện quá lằng nhằng. Đầy rẫy các đoạn infodump, quá nhiều tên riêng, quá nhiều địa danh, quá nhiều phần mô tả giải thích nhưng khi đọc xong thì chẳng còn nhớ cái nào cả. Nói trắng ra, cuốn sách chẳng khác nào một cuốn Atlas địa lí viết cho con nít đọc.

Thuần Việt? Tui chỉ thấy mấy cuốn sách đó ăn bám vô hai chữ "thuần Việt" để dễ bán sách.

Khái niệm thuần Việt của tui đơn giản lắm. Viết làm sao mà người đọc có thể đọc câu truyện một cách trơn tru, không thắc mắc tại sao A yêu B mà lại đi cưới con C, không hỏi han tại sao A xoạc B nhưng C lại có bầu.

Tui chỉ cần đọc xong truyện và vỗ tay cái bốp:

- Ye, truyện hay tuyệt cú mèo.

Chẳng có gì phức tạp. Nhưng rất tiếc, chưa có tác giả nào ở Việt Nam làm được cái điều đơn giản đó cả.
Đọc xong 2 quyển đầu mà anh vẫn cố đọc thêm truyện của người Việt nữa thì cũng có máu M đấy. :shame: Sách do người Việt viết tôi chỉ đọc hồi kí, tiểu sử thôi.

via theNEXTvoz for iPhone
 
Đệ Nhất Cấm: Không cho phép viết truyện thuần linh dị. (Tăng nguy cơ truyền bá mê tín dị đoan.)
Đệ Nhị Cấm: Không cho phép viết truyện quân sự. (Chứa quân nhân, miêu tả về quân đội.)
Đệ Tam Cấm: Không cho phép viết tiểu thuyết chứa nội dung sắc tình. (Nắm tay là đủ, hôn nhau là giới hạn cuối cùng, viết tiếp chính là ‘diệt khẩu’.)
Đệ Tứ Cấm: Không cho phép viết truyện quan trường. (Chứa nổi danh xí nghiệp, chính trị gia chờ tên, hài âm cũng không được nha, chứa thế giới lịch sử tính sự kiện lớn, như Lầu Năm Góc oanh tạc chờ cũng không cho phép nha… bởi vì tác gia đối hiện thời cục diện chính trị không hiểu rõ gia nhập tự thân tư tưởng, rất dễ dàng nhường độc giả nhận tác giả ảnh hưởng, từ đó ảnh hưởng như thường sức phán đoán, cho nên cũng là cấm nha. )
Đệ Ngũ Cấm: Không cho phép viết bạo lực (Đặc biệt cái gì diệt tộc máu chảy thành sông, phanh thây xé xác… pk trầy da hoặc trật tay là đủ.) 🤦 Nơi này ta giải thích 1 chút là vẫn có thể giết người được nhưng không máu me kiểu như Lâm Phàm đấm nữ nhân tan xác thành pháo hoa hoặc Vương Lâm treo nguyên núi đầu người đi đồ sát Đằng gia... nha các đạo hữu, còn pk giết người thì bình thường không cấm giết.

Như này thì cũng ko tới nỗi nào.
Có cái số 5 thì giờ viết rút gọn lại bớt, nhưng nhìn chung là không ảnh hưởng lắm tới mạch truyện.
 
Như này thì cũng ko tới nỗi nào.
Có cái số 5 thì giờ viết rút gọn lại bớt, nhưng nhìn chung là không ảnh hưởng lắm tới mạch truyện.
cái này tôi copy paste lại thôi, nhưng mà tôi nghĩ cái gì cũng có mở đầu, hồi xưa thì ám muội bây giờ cấm công khai, bây giờ cấm cơ bản mai mốt cấm nâng cao, rồi bắt đầu từ qidian mốt nền tảng nào cũng cấm thế là xong cái nền văn học mạng
 
Có cầu sẽ có cung, qidian nếu làm gắt quá độc giả sẽ chạy sang bên khác thôi chứ có mẹ gì phải lo. Trung quốc, nhật bản, hàn toàn wibu, cả lũ đọc truyện thì sợ gì không có đứa viết :confident:
 
cái này tôi copy paste lại thôi, nhưng mà tôi nghĩ cái gì cũng có mở đầu, hồi xưa thì ám muội bây giờ cấm công khai, bây giờ cấm cơ bản mai mốt cấm nâng cao, rồi bắt đầu từ qidian mốt nền tảng nào cũng cấm thế là xong cái nền văn học mạng
chả bao giờ có chuyện đó. đầu tiên thì qidian là công ty to, kinh doanh với mục đích kiếm lời. Trừ khi là bắt buộc (yêu cầu chính phủ) chứ nó cũng chả rảnh tự tay bóp chim. Với mấy đề tài vượt biên thì nó thường toàn mắt nhắm mắt mở, trừ khị bị report quá nhiều thì nó mới xử lý chứ không nó vẫn để thả nổi. Truyện Đại phụng đầy cảnh xxoo mà có việc quái gì đâu, dù là trong đợt kiểm duyệt.

thứ hai là như tôi nói trước thì ngoài qidian ra còn có nhiều trang web khác cạnh tranh, qidian nó làm quá chặt truyện mất hay thì mất độc giả, mất tác giả về tay các trang khác thôi chứ cả thị trường thì còn lâu mới sập. Mà bọn tác giả giờ vẫn lách luật bằng post bài trên weibo, weixin, qq group chat. Nói chung truyện mạng tàu còn lâu mới xịt, chỉ có người việt đọc truyện lậu thì khó tiếp xúc hơn thôi.
 
Có cầu sẽ có cung, qidian nếu làm gắt quá độc giả sẽ chạy sang bên khác thôi chứ có mẹ gì phải lo. Trung quốc, nhật bản, hàn toàn wibu, cả lũ đọc truyện thì sợ gì không có đứa viết :confident:
tây lông đọc cũng nhiều, nhưng chủ yếu vẫn đọc light novel nhật do dễ đọc, dễ dịch máy.

mấy truyện rẻ rách yy không não như shield hero, mushoku tensei mà chúng nó cũng mê như điếu đổ, đến tội.
 
Back
Top