Khủng hoảng tuổi trung niên

mình năm nay 32, cũng muốn làm gì đó đột phá, mà, như nhiều nhiều bác nói, là chưa ra khỏi safe zone được, haizz
rảnh thì gọi tụi bạn tụ tập hất cùn thôi
 
Cũng đang bị khủng hoảng như thớt, thậm chí nặng hơn
Cách thì có nhưng dịch chưa làm được:
1- Đi tham gia các chương trình thiện nguyện,: Để bản thân được trải nghiệm, cảm thấy có ích, và dc giao lưu với nhiều tầng lớp trẻ và năng động, sẽ khiến cuộc sống mình dịu lại
2- Cố gắng làm cho suy nghĩ ngu đi , người ta trầm cảm vì biết quá nhiều, suy nghĩ quá nhiều , thấy được nhiều bản chất của vấn đề ==> Làm mất hứng thú với cái vấn đề đó dù chưa chạm vào,
==> Đây chính là bản chất và là nguyên nhân chính gây cho tôi và chủ thớt sự trầm cảm, và nói hơi buồn cười là những người có suy nghĩ hời hợt và ngây thơ lại là những người luôn có cảm giác hạnh phúc
3- Tập cách chấp nhận và quý trọng từng phút giây
4- Đi Tập gym: Cái này tôi mới đăng ký tập từ hôm qua, cuối tuần triễn liền
5- Tuyệt đối phải có bạn bè, ko có là trầm cảm
6- 1 Thú vui: Hiện đang tập trung tiền mua xe SH, dự là sẽ là 1 đam mê thú vị
 
Em (cháu) 22t, học kỹ thuật nên sang năm mới ra trường. Giờ cảm thấy áp lực quá, mông lung không biết công việc hay tương lai mình sẽ ra sao. Mấy hôm trước nghĩ đến việc mình sẽ làm gì trong tương lai là thấy căng thẳng mệt mỏi, có lúc thấy nghẹn trong lồng ngực, ăn cảm giác không ngon, ngủ sáng hay bừng tỉnh, nay tâm sự cùng người bạn nên đỡ căng thẳng hơn. Mông lung vô định.

Gửi từ Iporn XXX bằng vozFApp
Kỹ thuật thì công việc rõ ràng, bác mông lung không biết công việc hay tương lai sẽ ra sao nghĩa là bác ko hợp ngành kỹ thuật đang học, và hiện cũng chưa biết cái ngành nào hợp với bác nên lỡ học rồi, trong khi chưa biết ngành gì phù hợp thì học tiếp vậy.
Trích dẫn từ topic này:
https://voz.vn/t/chia-se-quan-diem-di-lam-truoc-di-hoc-sau.380252/
  • "Theo tôi thì ai mà thực sự có định hướng sự nghiệp rõ ràng thì nên học thẳng từ cấp 3 lên đại học, còn bạn nào còn đang lơ tơ mơ không rõ ràng thì nên đi làm rồi đi học sau, trong thời gian đi làm thì các bạn sẽ nhìn ra được mầu sắc thực sự của của sống, về vòng xoáy của tiền bạc, và ngành nghề kĩ năng mà xã hội thật sự cần, để rồi từ đó các bạn sẽ lựa chọn cho mình một ngành nghề phù hợp nhất. Nếu các bạn ham chơi thì vừa làm vừa chơi cũng được mà work hard play hard, chơi đến khi nào chán thì thôi ta lại quay về tập trung học hành"
  • "Cần phân định rạch ròi ra làm để kiếm tiền hay làm để học. Nếu xác định làm để học thì làm thì làm cái ngành định thi hoặc đang học ấy. Chứ còn làm việc chẳng liên quan tới cái ngành học thì cũng chỉ có thêm tiền hàng tháng, chẳng học được thêm nhiều để phát triển."
  • "Quan trọng là 18t không quen biết thì làm gì? Đi làm công nhân hay đi phụ hồ? Ra đường không khôn khéo không biết cách ứng xử thì dễ bị đào thải hoặc bị cô lập. Ra đường kinh nghiệm sống = 0 thì tốt nhất cứ đi học rồi làm thêm để tích luỹ kinh nghiệm sống. Chưa kể bỏ qua cơ hội vào đại học thì có chắc sau này có thi lại được không hay lúc đó lại phải học để thi."
Còn vấn đề mình gặp thì nằm ở đây, trích dẫn từ bác Goda Takeshi:
- "Lứa cuối 8x, đầu 9x tôi thấy sao sao ấy, đôi lúc có vẻ không định hướng rõ ràng được con đường của mình. Kiểu bắt đầu thời mở cửa, ý thức ngu ngơ không biết chọn cái gì, toàn nghe theo lời bố mẹ rồi giờ rất nhiều người nảy sinh tâm lý hơi bất mãn. Muốn sống cho bản thân mà cũng chưa định hướng được cụ thể.
//Tôi 1 phần cũng vậy."
- "Thật, tôi thấy lứa đó gặp rắc rối đủ chuyện... Từ cách giao tiếp, tán gái, xử lý tình huống trong cs... Bằng chứng là vô khối anh trên fr này xin tư vấn cách xử lý tình huống, chỉ cách tán gái, quan hệ với bạn bè đồng nghiệp các kiểu... Rồi đến định hướng cs... Vô khối anh đi làm mà như xác sống, sáng đi, chiều về, cs vô định... không hứng thú trong cv, làm cái này mà toàn nghĩ đến cái khác... Rồi lại đến cả chuyện cs gia đình, vợ chồng các kiểu...
Nhiều lúc tôi thấy giống như bố mẹ chúng ta đã quên dạy chúng ta tất cả những điều đó nên giờ chúng ta cảm thấy bỡ ngỡ với tất cả mọi thứ... Mà có lẽ đúng hơn là do trước đó cs quá khó khăn nên họ bị xoáy vào vòng xoáy kiếm tiền, không có thời gian để dạy chúng ta thì đúng hơn."
- "Mà có muốn bứt phá thì cũng méo dám. Đảm bảo, trừ khi bản lĩnh hơn người. Căn bản là vì khó khăn lắm mới tạo dựng được cs như hiện tại. Giờ bỏ tất cả để đi theo tiếng gọi của đam mê thì cái giá đánh đổi quá lớn. Mà cái đam mê đó thì nó cũng hơi vô định, chắc gì đã thành công? Mà nếu không thành công thì lại không có đường quay lại... Mà chắc gì đó đã đúng là đam mê của mình hay chỉ là một chút bộc phát thích thú thời trẻ? :beat_shot:
Thế hệ chúng ta giờ tôi thấy chỉ có 1 cách đó là... đợi đến khi con cái ổn định, đi làm. Cs chúng ta ổn định, không phải quá suy nghĩ nhiều về chuyện cơm áo gạo tiền nữa thì mới có gan sống với đam mê, mà đến lúc đó thì có lẽ đã già cmnr, nhiệt huyết lại không còn và kèm theo đó là thời gian quá lâu để chúng ta chiêm nghiệm được cs không dễ dàng như chúng ta nghĩ, vậy là lại chết tiếp lần 2, 3 gì đó nữa... Liệu mấy ai còn dám tiếp tục những đam mê ngày còn trẻ...
//Lan man tí, có thể đúng ý các bác, cũng có thể sai, các bác gạch đá nhẹ tay..."

Có đứa em trai, 2 anh em tính cách trái ngược, cả việc học cũng thế, từ nhỏ đứa em thể hiện là thông minh trong môi trường sách vở (Book Smart), mình thông minh trong môi trường xã hội (Street Smart). Ba mẹ trọng học sách vở, ủng hộ đứa em, còn với mình thì dìm cho tới khi nào thích học sách vở (dìm mình mãi, ba mẹ cũng ko thành công, nhiều lúc nghĩ mình dai như gián). Đến khi 3x tuổi thì đứa em giảm dần vấn đề học thuần, mình thì cố gắng chống đối việc học thuần nhưng có vẻ ko thành, có xu hướng tăng vấn đề học thuần (điều mình chống đối từ nhỏ). Nằm mơ thấy chăm học, giật mình thức dậy như gặp ác mộng. Càng lớn càng cảm thấy khiếm khuyết về học thật càng lớn, nên sinh ra mong muốn bịt lỗ hổng (cầu toàn, trị mãi mới bớt).
 
Last edited:
Kỹ thuật thì công việc rõ ràng, bác mông lung không biết công việc hay tương lai sẽ ra sao nghĩa là bác ko hợp ngành kỹ thuật đang học, và hiện cũng chưa biết cái ngành nào hợp với bác nên lỡ học rồi, trong khi chưa biết ngành gì phù hợp thì học tiếp vậy.
Trích dẫn từ topic này:
https://voz.vn/t/chia-se-quan-diem-di-lam-truoc-di-hoc-sau.380252/
  • "Theo tôi thì ai mà thực sự có định hướng sự nghiệp rõ ràng thì nên học thẳng từ cấp 3 lên đại học, còn bạn nào còn đang lơ tơ mơ không rõ ràng thì nên đi làm rồi đi học sau, trong thời gian đi làm thì các bạn sẽ nhìn ra được mầu sắc thực sự của của sống, về vòng xoáy của tiền bạc, và ngành nghề kĩ năng mà xã hội thật sự cần, để rồi từ đó các bạn sẽ lựa chọn cho mình một ngành nghề phù hợp nhất. Nếu các bạn ham chơi thì vừa làm vừa chơi cũng được mà work hard play hard, chơi đến khi nào chán thì thôi ta lại quay về tập trung học hành"
  • "Cần phân định rạch ròi ra làm để kiếm tiền hay làm để học. Nếu xác định làm để học thì làm thì làm cái ngành định thi hoặc đang học ấy. Chứ còn làm việc chẳng liên quan tới cái ngành học thì cũng chỉ có thêm tiền hàng tháng, chẳng học được thêm nhiều để phát triển."
  • "Quan trọng là 18t không quen biết thì làm gì? Đi làm công nhân hay đi phụ hồ? Ra đường không khôn khéo không biết cách ứng xử thì dễ bị đào thải hoặc bị cô lập. Ra đường kinh nghiệm sống = 0 thì tốt nhất cứ đi học rồi làm thêm để tích luỹ kinh nghiệm sống. Chưa kể bỏ qua cơ hội vào đại học thì có chắc sau này có thi lại được không hay lúc đó lại phải học để thi."
Còn vấn đề mình gặp thì nằm ở đây, trích dẫn từ bác Goda Takeshi:
- "Lứa cuối 8x, đầu 9x tôi thấy sao sao ấy, đôi lúc có vẻ không định hướng rõ ràng được con đường của mình. Kiểu bắt đầu thời mở cửa, ý thức ngu ngơ không biết chọn cái gì, toàn nghe theo lời bố mẹ rồi giờ rất nhiều người nảy sinh tâm lý hơi bất mãn. Muốn sống cho bản thân mà cũng chưa định hướng được cụ thể.
//Tôi 1 phần cũng vậy."
- "Thật, tôi thấy lứa đó gặp rắc rối đủ chuyện... Từ cách giao tiếp, tán gái, xử lý tình huống trong cs... Bằng chứng là vô khối anh trên fr này xin tư vấn cách xử lý tình huống, chỉ cách tán gái, quan hệ với bạn bè đồng nghiệp các kiểu... Rồi đến định hướng cs... Vô khối anh đi làm mà như xác sống, sáng đi, chiều về, cs vô định... không hứng thú trong cv, làm cái này mà toàn nghĩ đến cái khác... Rồi lại đến cả chuyện cs gia đình, vợ chồng các kiểu...
Nhiều lúc tôi thấy giống như bố mẹ chúng ta đã quên dạy chúng ta tất cả những điều đó nên giờ chúng ta cảm thấy bỡ ngỡ với tất cả mọi thứ... Mà có lẽ đúng hơn là do trước đó cs quá khó khăn nên họ bị xoáy vào vòng xoáy kiếm tiền, không có thời gian để dạy chúng ta thì đúng hơn."
- "Mà có muốn bứt phá thì cũng méo dám. Đảm bảo, trừ khi bản lĩnh hơn người. Căn bản là vì khó khăn lắm mới tạo dựng được cs như hiện tại. Giờ bỏ tất cả để đi theo tiếng gọi của đam mê thì cái giá đánh đổi quá lớn. Mà cái đam mê đó thì nó cũng hơi vô định, chắc gì đã thành công? Mà nếu không thành công thì lại không có đường quay lại... Mà chắc gì đó đã đúng là đam mê của mình hay chỉ là một chút bộc phát thích thú thời trẻ? :beat_shot:
Thế hệ chúng ta giờ tôi thấy chỉ có 1 cách đó là... đợi đến khi con cái ổn định, đi làm. Cs chúng ta ổn định, không phải quá suy nghĩ nhiều về chuyện cơm áo gạo tiền nữa thì mới có gan sống với đam mê, mà đến lúc đó thì có lẽ đã già cmnr, nhiệt huyết lại không còn và kèm theo đó là thời gian quá lâu để chúng ta chiêm nghiệm được cs không dễ dàng như chúng ta nghĩ, vậy là lại chết tiếp lần 2, 3 gì đó nữa... Liệu mấy ai còn dám tiếp tục những đam mê ngày còn trẻ...
//Lan man tí, có thể đúng ý các bác, cũng có thể sai, các bác gạch đá nhẹ tay..."

Có đứa em trai, 2 anh em tính cách trái ngược, cả việc học cũng thế, từ nhỏ đứa em thể hiện là thông minh trong môi trường sách vở (Book Smart), mình thông minh trong môi trường xã hội (Street Smart). Ba mẹ trọng học sách vở, ủng hộ đứa em, còn với mình thì dìm cho tới khi nào thích học sách vở (dìm mình mãi, ba mẹ cũng ko thành công, nhiều lúc nghĩ mình dai như gián). Đến khi 3x tuổi thì đứa em giảm dần vấn đề học thuần, mình thì cố gắng chống đối việc học thuần nhưng có vẻ ko thành, có xu hướng tăng vấn đề học thuần (điều mình chống đối từ nhỏ). Nằm mơ thấy chăm học, giật mình thức dậy như gặp ác mộng. Càng lớn càng cảm thấy khiếm khuyết về học thật càng lớn, nên sinh ra mong muốn bịt lỗ hổng (cầu toàn, trị mãi mới bớt).
mình giờ 31 tuổi rồi, chuẩn bị 32 tuổi, tình duyên cũng đang long đong chưa chốt được , sự nghiệp thì 2 năm nay èo uột quá, đang phụ gia đình kinh doanh, định hướng tương lai chưa biết ntn, làm sao cho ổn, chắc phải có cuộc cách mạng về bản thân chứ tà tà không được.
 
Cũng đang bị khủng hoảng như thớt, thậm chí nặng hơn
Cách thì có nhưng dịch chưa làm được:
1- Đi tham gia các chương trình thiện nguyện,: Để bản thân được trải nghiệm, cảm thấy có ích, và dc giao lưu với nhiều tầng lớp trẻ và năng động, sẽ khiến cuộc sống mình dịu lại
2- Cố gắng làm cho suy nghĩ ngu đi , người ta trầm cảm vì biết quá nhiều, suy nghĩ quá nhiều , thấy được nhiều bản chất của vấn đề ==> Làm mất hứng thú với cái vấn đề đó dù chưa chạm vào,
==> Đây chính là bản chất và là nguyên nhân chính gây cho tôi và chủ thớt sự trầm cảm, và nói hơi buồn cười là những người có suy nghĩ hời hợt và ngây thơ lại là những người luôn có cảm giác hạnh phúc
3- Tập cách chấp nhận và quý trọng từng phút giây
4- Đi Tập gym: Cái này tôi mới đăng ký tập từ hôm qua, cuối tuần triễn liền
5- Tuyệt đối phải có bạn bè, ko có là trầm cảm
6- 1 Thú vui: Hiện đang tập trung tiền mua xe SH, dự là sẽ là 1 đam mê thú vị
chuẩn quá bác, người thông minh, nhìn thấu mọi việc là người khó đạt được hạnh phúc, người xưa có câu ngu si hưởng thái bình :(
 
Loser rồi fen.
Mà ko sao ai cũng tèo cả nghĩ làm gì nhiều cho nhức đầu.sáng làm cốc cafe chiều làm vại bia hết ngày.
Đêm về lướt voz chém gío

Gửi từ Quốc thoại đến từ 3021 bằng vozFApp
uh cơ bản nghĩ đi nghĩ lại cũng là loser, winner đã bay nhảy không suy nghĩ, chả phải khủng hoảng mẹ gì cả
 
chuẩn quá bác, người thông minh, nhìn thấu mọi việc là người khó đạt được hạnh phúc, người xưa có câu ngu si hưởng thái bình :(
Bác nói làm nhớ tới tấm hình này:
 

Attachments

  • 1633620879876.png
    1633620879876.png
    3 MB · Views: 246
Tàu ngầm voz từ thời ở gặm bánh mỳ ở nhà trọ, nay bước gần đến tuổi 40

Cảm nhận rõ rệt khủng hoảng tuổi trung niên, lúc nào cũng như bị stress dù chả có gì phải quá stress

Tâm lý nội tại khá bất ổn, dù tỏ ra bình thường. Cũng tự ngồi phân tích thì thấy việc này đến từ cuộc sống quá bình thường, nhàm chán, lặp lại, tạo cảm giác bức bối. Về cuộc sống thì nói thêm cũng tạm ổn, 1 vo 2 con, vị trí xã hội không cao nhưng cũng không phải quá thất vọng.

Nhưng chính sự ổn định trên dẫn đến hoang mang, không biết đang đi đâu về đâu, rồi làm gì, một dạng biểu hiện của khủng hoảng trung niên. Nhiều khi xem ảnh các bạn trẻ đang khởi nghiệp startup hay leo đồi xuyên việt lại khó chịu khủng khiếp

Có fen nào đồng dạng không nổ vài lời cho đỡ chán.
Bác tìm cho mình 1 đam mê rồi theo đuổi xem.
Tóm lại theo ngu kiến của em thì bác có thời gian rảnh nhiều, đủ để suy nghĩ lung tung hay so sánh này nọ.

Ví dụ như em sáng dậy sớm tập tạ, chiều đi làm về cơm nước tắm rửa, chơi với con rồi nằm đọc báo chút là buồn ngủ vcl, chả còn thời gian mà nghĩ cái khác.

Nếu chơi thể thao (và nghiên cứu nó nữa) mà bác vẫn còn thừa thời gian thì tìm sách mà đọc thôi, đủ thể loại: hồi ký (của các huyền thoại thể thao, chính trị gia, ...), sách lịch sử (phong kiến VN, sử thế giới, ...), thiên văn học, ...
 
Kỹ thuật thì công việc rõ ràng, bác mông lung không biết công việc hay tương lai sẽ ra sao nghĩa là bác ko hợp ngành kỹ thuật đang học, và hiện cũng chưa biết cái ngành nào hợp với bác nên lỡ học rồi, trong khi chưa biết ngành gì phù hợp thì học tiếp vậy.
Trích dẫn từ topic này:
https://voz.vn/t/chia-se-quan-diem-di-lam-truoc-di-hoc-sau.380252/
  • "Theo tôi thì ai mà thực sự có định hướng sự nghiệp rõ ràng thì nên học thẳng từ cấp 3 lên đại học, còn bạn nào còn đang lơ tơ mơ không rõ ràng thì nên đi làm rồi đi học sau, trong thời gian đi làm thì các bạn sẽ nhìn ra được mầu sắc thực sự của của sống, về vòng xoáy của tiền bạc, và ngành nghề kĩ năng mà xã hội thật sự cần, để rồi từ đó các bạn sẽ lựa chọn cho mình một ngành nghề phù hợp nhất. Nếu các bạn ham chơi thì vừa làm vừa chơi cũng được mà work hard play hard, chơi đến khi nào chán thì thôi ta lại quay về tập trung học hành"
  • "Cần phân định rạch ròi ra làm để kiếm tiền hay làm để học. Nếu xác định làm để học thì làm thì làm cái ngành định thi hoặc đang học ấy. Chứ còn làm việc chẳng liên quan tới cái ngành học thì cũng chỉ có thêm tiền hàng tháng, chẳng học được thêm nhiều để phát triển."
  • "Quan trọng là 18t không quen biết thì làm gì? Đi làm công nhân hay đi phụ hồ? Ra đường không khôn khéo không biết cách ứng xử thì dễ bị đào thải hoặc bị cô lập. Ra đường kinh nghiệm sống = 0 thì tốt nhất cứ đi học rồi làm thêm để tích luỹ kinh nghiệm sống. Chưa kể bỏ qua cơ hội vào đại học thì có chắc sau này có thi lại được không hay lúc đó lại phải học để thi."
Còn vấn đề mình gặp thì nằm ở đây, trích dẫn từ bác Goda Takeshi:
- "Lứa cuối 8x, đầu 9x tôi thấy sao sao ấy, đôi lúc có vẻ không định hướng rõ ràng được con đường của mình. Kiểu bắt đầu thời mở cửa, ý thức ngu ngơ không biết chọn cái gì, toàn nghe theo lời bố mẹ rồi giờ rất nhiều người nảy sinh tâm lý hơi bất mãn. Muốn sống cho bản thân mà cũng chưa định hướng được cụ thể.
//Tôi 1 phần cũng vậy."
- "Thật, tôi thấy lứa đó gặp rắc rối đủ chuyện... Từ cách giao tiếp, tán gái, xử lý tình huống trong cs... Bằng chứng là vô khối anh trên fr này xin tư vấn cách xử lý tình huống, chỉ cách tán gái, quan hệ với bạn bè đồng nghiệp các kiểu... Rồi đến định hướng cs... Vô khối anh đi làm mà như xác sống, sáng đi, chiều về, cs vô định... không hứng thú trong cv, làm cái này mà toàn nghĩ đến cái khác... Rồi lại đến cả chuyện cs gia đình, vợ chồng các kiểu...
Nhiều lúc tôi thấy giống như bố mẹ chúng ta đã quên dạy chúng ta tất cả những điều đó nên giờ chúng ta cảm thấy bỡ ngỡ với tất cả mọi thứ... Mà có lẽ đúng hơn là do trước đó cs quá khó khăn nên họ bị xoáy vào vòng xoáy kiếm tiền, không có thời gian để dạy chúng ta thì đúng hơn."
- "Mà có muốn bứt phá thì cũng méo dám. Đảm bảo, trừ khi bản lĩnh hơn người. Căn bản là vì khó khăn lắm mới tạo dựng được cs như hiện tại. Giờ bỏ tất cả để đi theo tiếng gọi của đam mê thì cái giá đánh đổi quá lớn. Mà cái đam mê đó thì nó cũng hơi vô định, chắc gì đã thành công? Mà nếu không thành công thì lại không có đường quay lại... Mà chắc gì đó đã đúng là đam mê của mình hay chỉ là một chút bộc phát thích thú thời trẻ? :beat_shot:
Thế hệ chúng ta giờ tôi thấy chỉ có 1 cách đó là... đợi đến khi con cái ổn định, đi làm. Cs chúng ta ổn định, không phải quá suy nghĩ nhiều về chuyện cơm áo gạo tiền nữa thì mới có gan sống với đam mê, mà đến lúc đó thì có lẽ đã già cmnr, nhiệt huyết lại không còn và kèm theo đó là thời gian quá lâu để chúng ta chiêm nghiệm được cs không dễ dàng như chúng ta nghĩ, vậy là lại chết tiếp lần 2, 3 gì đó nữa... Liệu mấy ai còn dám tiếp tục những đam mê ngày còn trẻ...
//Lan man tí, có thể đúng ý các bác, cũng có thể sai, các bác gạch đá nhẹ tay..."

Có đứa em trai, 2 anh em tính cách trái ngược, cả việc học cũng thế, từ nhỏ đứa em thể hiện là thông minh trong môi trường sách vở (Book Smart), mình thông minh trong môi trường xã hội (Street Smart). Ba mẹ trọng học sách vở, ủng hộ đứa em, còn với mình thì dìm cho tới khi nào thích học sách vở (dìm mình mãi, ba mẹ cũng ko thành công, nhiều lúc nghĩ mình dai như gián). Đến khi 3x tuổi thì đứa em giảm dần vấn đề học thuần, mình thì cố gắng chống đối việc học thuần nhưng có vẻ ko thành, có xu hướng tăng vấn đề học thuần (điều mình chống đối từ nhỏ). Nằm mơ thấy chăm học, giật mình thức dậy như gặp ác mộng. Càng lớn càng cảm thấy khiếm khuyết về học thật càng lớn, nên sinh ra mong muốn bịt lỗ hổng (cầu toàn, trị mãi mới bớt).
cám ơn bác đã viết nhiều, âu cũng thay lời nhiều anh em

Nhiều hôm ngồi nghĩ không lẽ đến lúc con cái lớn, hết xí quách mới có thể restart, vậy còn gì nữa mà làm

Một thế hệ cày cuốc, tôi đánh giá là vậy, đó là thế hệ của chúng ta
 
Cách thì có nhưng dịch chưa làm được:
1- Đi tham gia các chương trình thiện nguyện,: Để bản thân được trải nghiệm, cảm thấy có ích, và dc giao lưu với nhiều tầng lớp trẻ và năng động, sẽ khiến cuộc sống mình dịu lại
2- Cố gắng làm cho suy nghĩ ngu đi , người ta trầm cảm vì biết quá nhiều, suy nghĩ quá nhiều , thấy được nhiều bản chất của vấn đề ==> Làm mất hứng thú với cái vấn đề đó dù chưa chạm vào,
==> Đây chính là bản chất và là nguyên nhân chính gây cho tôi và chủ thớt sự trầm cảm, và nói hơi buồn cười là những người có suy nghĩ hời hợt và ngây thơ lại là những người luôn có cảm giác hạnh phúc
3- Tập cách chấp nhận và quý trọng từng phút giây
4- Đi Tập gym: Cái này tôi mới đăng ký tập từ hôm qua, cuối tuần triễn liền
5- Tuyệt đối phải có bạn bè, ko có là trầm cảm
6- 1 Thú vui: Hiện đang tập trung tiền mua xe SH, dự là sẽ là 1 đam mê thú vị
Tôi cũng muốn làm như bác nói, tập thể thao nhiều bác nói rồi, chắc để thử xem nó có đỡ không
 
Hồi giờ nhìn lại ko hiểu tại sao thời sinh viên lại ko đi đây đi đó cho biết, ăn rồi rảnh cứ chơi game, xem phim, ngủ

Giờ đi làm sml mà tâm lý tất nhiên ko được thoải mái, khó mà đi chơi được.
tiền đâu mà đi hả thím :D :D , sinh viên là god of time, slave of money he he
 
Tôi cũng 40, tự nhiên chả thấy thích cái gì nữa, ngồi với bạn bè cầm cốc beer lên đặt xuống chả thấy ngon. Có thời gian kiếm cái cần câu lure lượn khắp HN cùng 1 thằng bạn mà vài lần cũng chán. Có hôm 2 thằng vác xe đi lượn, 11h thấy lên đến gần Sơn tây rồi chả biết đi đâu nữa. Thấy lạ lạ, trước thích thì alo mấy thằng bạn đi nhậu, giờ gọi thấy ngại ngại, mà cũng chả muốn gặp.
À cũng startup từ năm 2019, giờ công ty cũng ổn định, mà cũng ko có động lực build nó lên tiếp, giờ cái gì cũng thấy nhạt nhạt, chả thích gì.
 
Nhiều hôm ngồi nghĩ không lẽ đến lúc con cái lớn, hết xí quách mới có thể restart, vậy còn gì nữa mà làm
Nghe bác nói vậy em đoán bác ít có đam mê riêng mà chỉ vùi đầu vào làm việc, đến khi con cái dần lớn thì mất đi động lực và dần khủng hoảng vì chán quá ko biết làm gì khác hoặc có nên làm tiếp ko.

Vậy thì em đề nghị bác nên tìm 1 môn thể thao nào để mà chơi, chơi và nghiên cứu để chơi cho nó đúng cách khác với chơi cho vui tuần 1 2 buổi nhé.

Nếu thích giao lưu thì bác có thể tham gia các cộng đồng chạy bộ hoặc bơi lội chẳng hạn. Còn nếu thích chơi 1 mình thì sáng sớm dậy tập gym như em.

Thể thao ngoài đam mê ra thì nó còn nâng cao sức khỏe thể chất và đặc biệt là tinh thần lắm, ko bận đi chợ chắc em tập thứ 234567 luôn, giờ tập 23456 thôi.
 
Tôi cũng 40, tự nhiên chả thấy thích cái gì nữa, ngồi với bạn bè cầm cốc beer lên đặt xuống chả thấy ngon. Có thời gian kiếm cái cần câu lure lượn khắp HN cùng 1 thằng bạn mà vài lần cũng chán. Có hôm 2 thằng vác xe đi lượn, 11h thấy lên đến gần Sơn tây rồi chả biết đi đâu nữa. Thấy lạ lạ, trước thích thì alo mấy thằng bạn đi nhậu, giờ gọi thấy ngại ngại, mà cũng chả muốn gặp.
À cũng startup từ năm 2019, giờ công ty cũng ổn định, mà cũng ko có động lực build nó lên tiếp, giờ cái gì cũng thấy nhạt nhạt, chả thích gì.
có thu nhập đều, có vốn liếng là ngon rồi bác, tầm tuổi như e cứng nghề nhưng mà làm ăn mỗi năm mỗi khác, tiền tiết kiệm thì trong 2 năm dịch chắc tiêu cạn rồi, chẳng còn gì :(, sau dịch không biết có làm nổi nữa không.
 
Tàu ngầm voz từ thời ở gặm bánh mỳ ở nhà trọ, nay bước gần đến tuổi 40

Cảm nhận rõ rệt khủng hoảng tuổi trung niên, lúc nào cũng như bị stress dù chả có gì phải quá stress

Tâm lý nội tại khá bất ổn, dù tỏ ra bình thường. Cũng tự ngồi phân tích thì thấy việc này đến từ cuộc sống quá bình thường, nhàm chán, lặp lại, tạo cảm giác bức bối. Về cuộc sống thì nói thêm cũng tạm ổn, 1 vo 2 con, vị trí xã hội không cao nhưng cũng không phải quá thất vọng.

Nhưng chính sự ổn định trên dẫn đến hoang mang, không biết đang đi đâu về đâu, rồi làm gì, một dạng biểu hiện của khủng hoảng trung niên. Nhiều khi xem ảnh các bạn trẻ đang khởi nghiệp startup hay leo đồi xuyên việt lại khó chịu khủng khiếp

Có fen nào đồng dạng không nổ vài lời cho đỡ chán.
Nuôi cá dưỡng tâm



Sent from iPhone của Tài via nextVOZ
 
Em cũng như các bác như đã chết ở tuổi 24 vậy. Em đang làm 1 công việc bình thường đến mức nhàm chán ở kcn. Bạn gái thì không vì nhát gái. Thú chơi game giờ cũng bị mất đi rồi. Mỗi ngày đi làm thì mong đến khi về rồi đến khi về lại không biết làm gì đến khi đi ngủ. Cuộc sống cứ lẳng lặng trôi qua và bản thân em cứ như là 1 cái xác lẽo đẽo đi theo nó vậy.
 
Thấy bác thớt nói từng ở nhà trọ...
Vậy bây giờ bác có 1 vợ 2 con, công việc ổn định và bác có nhà riêng chưa?
Nếu chưa thì em hiểu cái stress của bác.
Còn bác có rồi mà stress thì đơn giản bác ko có đam mê thú vui gì cho cuộc sống nên nhàm chán.
Chơi âm thanh, chơi cây cối, chơi cá mú, nuôi chó mèo. Vân vân...
Còn du lịch đi đây đi đó, em nói thật cái nhà mình gọn gàng sạch sẽ như khách sạn, rảnh đưa vợ con lượn lờ vui chơi... Cần quái gì đi đâu xa xôi cho mệt.
Còn tiền tài ai chả ham, nhưng ko phải ai muốn giàu là giàu, muốn khởi nghiệp là khởi nghiệp. Giữa đánh đổi và ổn định nên suy nghĩ tới gia đình. Hết!
 
Back
Top