Kiếp ở trọ



Cái tỉnh nghèo nằm gần cuối dải đất miền Trung ấy, quanh năm khô khốc, chó ăn đá, gà ăn sỏi, kỳ thực nếu có gà thì gà cũng bị chó ăn mất rồi.

Con người nơi đây cũng như cái thời tiết của xứ này vậy, khô khô khốc khốc, nói chuyện cộc lốc nhưng rất đơn thuần, tâm tư cũng đơn thuần.

Nhắc đến miền Trung người ta thường nghĩ đến bão lũ, nói đến xứ này người ta chỉ thấy nắng chói chang rát mặt, gió thổi quanh năm pha lẫn chút cát vàng, thổi vi vút như bất tận đến ngàn năm sau, như hàng vạn mũi tên vô hình tàn phá nhân gian.

Nếu có ai hỏi tôi thích điều gì nhất ở quê hương mình, thì đó không phải nho, chẳng phải mắm, không phải các làng nghề cổ xưa rêu phong nồng nặc hương vị cũ kĩ, cũng không phải ngọn tháp cao cao trầm mặc, mà đó là nắng gió.

Ở một nơi nhiều nắng gió như vậy, quần áo rất mau khô, lại thơm thơm một mùi đặc trưng của nắng. Nếu bạn có hẹn đột xuất với cô gái mình crush, nếu bạn muốn chọn một bộ quần áo mình thích nhất để đi gặp cô ấy nhưng chẳng may nó không được sạch sẽ thơm tho lắm, hãy để nắng gió làm việc đó, bạn vẫn còn dư chút thời gian bấm vài cái móng tay mọc dài dính đầy đất, tỉa vài cọng lông mũi tua tủa như đám cỏ hoang sau nhà, đánh cho hàm răng muốn bay hết cả men ra..

Và nếu cô ấy có cho bạn leo cây, thì cũng đừng buồn, cuộc đời này nếu việc gì cũng như như ý ý theo mình thì thành tựu đạt được liệu có đáng trân quý không. Nơi dương quang phủ đầy không có chỗ cho trầm uất dài lâu, không có chỗ cho tuyệt vọng vĩnh viễn, nếu bạn chịu bước ra khỏi góc tối sẽ thấy lạc quan tràn đầy, nhiệt ái tràn đầy như đoá xương rồng đỏ thắm trên triền cát khô khan.

................

Chap 1

Căn nhà trọ giá rẻ

Cái phường nhỏ nằm bên một con sông nho nhỏ hiền hoà. Trong cái phường nhỏ ấy có một căn nhà trọ nho nhỏ nằm cạnh bờ sông.

Căn nhà nhỏ ấy cũ kĩ, tại sao người ta rất thích dùng từ "cũ kĩ" để tả đồ vật và hiện trạng trong văn chương nhỉ, "cũ kĩ", "sờn rách", "bạc màu"... người ta cứ dùng đi dùng lại những từ này, riết tôi tưởng mình bị lỗi dòng thời gian nhảy về thời bao cấp rồi. Cái gì cũng cũ kĩ, cũng rách vài chỗ, không rách thì mình cào cho nó rách, màu gì cũng bạc thếch, phải chăng dùng từ như vậy sẽ nghe nó "văn chương" hơn, tôi cũng chả biết nữa, đôi khi mình cũng phải hoà nhập chút xíu.

Căn nhà này quả thật rất cũ kĩ, cũ như mấy căn nhà hoang trong các câu truyện ma hư hư thực thực, không ai đem một căn nhà mới như iphone đập hộp ra cho tôi thuê với giả rẻ mạt cả.

Rẻ thì phải chấp nhận, phận vozlit mà, ngoài chấp nhận còn làm được gì hơn. Trước khi đến thuê tôi đã nghe mấy thằng bạn, cũng sống kiếp du mục nói căn nhà ấy phảng phất như không có cửa, lại gần sông rất lạnh, để bảng cho thuê mấy năm chẳng ai rờ tới.

Tôi không tin cho lắm, thời đại nào rồi mà nhà không cửa, cho đến khi đến xem nhà, quả thật cửa có cũng như không.

Cửa trước là dạng cửa sắt nhà xưởng, là cửa dùng các thanh sắt vuông nhỏ hàn lại cách nhau tầm 10 cm, người đứng trong nhà nhìn phát là thấy rõ ngoài đường, người ở ngoài đường nhìn vào.. cũng vậy.

Cửa sau quả thật cũng không có, hình như đã từng có mà bị ai gỡ đi mất rồi, từ phòng bếp bước xuống là một khoảnh sân sau bé tí nền xi măng, vách lên cao met rưỡi, phần trên phủ lưới b40, nhìn xa ra vài chục met là bờ sông lộng gió.

Nền nhà lót gạch men xanh xanh giả cỏ, tường sơn màu da trời nhạt đã loang lổ bóc ra từng mảng lớn, la phông được ghép từ nhiều miếng nhưng chỗ có chỗ không, để lộ ra trần nhà đen đen tối tối.

Sau này thỉnh thoảng mỗi đêm khi ngủ, tôi thường nhìn trân trân lên chỗ trần nhà ấy, nhìn đến xuất thần. Tưởng tượng có một cái đầu thò ra, rồi một con ma nữ nhảy xuống, tóc dài bay lất phất trong gió, làn da trắng ngần như trong suốt, khuôn mặt thanh tú mỹ lệ, đôi mắt vô hồn trống rỗng. Đè tôi ra cưỡng bức, rồi cười ha há bay đi mất để lại tôi hoảng sợ ngồi nép vào góc tường trùm mền khóc nức nở..

Cho đến vài năm sau thì hiện tượng đó vẫn không xảy ra, chỉ có 2 tháng đầu tiên là đêm nào cũng bị bóng đè, làm tôi phải di chuyển chỗ ngủ liên tục từ phòng khách đến leo lên mặt bếp lạnh lẽo, từ căn gác bỏ hoang đến cái sân sau lộng gió..

Tôi đi khảo sát một dạo, đường điện trong nhà hầu như đã hư gần hết, chuột cắn nham nhở, ổ điện cháy đen xì. Các ống nước cũng vỡ nứt tan tành, thỉnh thoảng vài con gián thò mặt ra từ chỗ vỡ ấy nhìn tôi cười nham nhở.

Mất hai ngày để tự xử phục chế lại điện nước, sắm ít đồ dùng bếp, mua cái võng treo ngoài sân sau để thưởng gió, cột một cọng dây thép giăng ngang để phơi quần áo, lại sắm thêm cái nệm gấp 3 khúc chỉ 320k của mấy ông bán dạo. Đóng cái bàn gỗ nhỏ làm bàn trà, làm thêm cái hồ cá xi măng bằng thùng xốp. Trồng vài cây ớt, ít củ khoai tây găm đất, vài nhánh mười giờ.

Vậy là tạm đủ cho kiếp sống du mục.

Chap 2

Vị khách đầu tiên


Những tưởng sẽ được tận hưởng một kiếp sống nghèo mà yên yên bình bình. Nhưng chỉ một tuần sau đó lại xuất hiện trộm, trộm ở đây không phải là người, trộm ở đây không cướp tài vật hay mỹ sắc, trộm ở đây là một con mèo, cướp lương thực.

Con mèo hoang gầy ốm mình đầy vết sẹo, nó thường xuất hiện lúc nửa đêm, khi phố phường đã ngủ yên, khi ánh trăng bàng bạc phủ chiếu xuống khoảng sân sau, khi tôi còn đang mãi bật tool 1111 tìm vài idol yêu thích của mình.

Nó từ góc tối mò ra, như quỷ mỵ như ninja, ánh mắt rất cộc cằn dè dặt biểu thị cuộc đời vô tình đã hành hạ chà đạp nó từ lúc sinh ra.

Cước bộ của nó thoan thoắt, chỉ vài cú nhảy nhót đã nhẹ nhàng đáp xuống cái mặt bàn bếp. Tôi nằm gần đó, lẩn khuất trong bóng tối, mở mắt thao láo nhìn nó, nó là vị khách đầu tiên của tôi trong căn nhà này.

Nó thò tay hất cái nắp chảo ra, nhanh chóng ngậm một con cá chiên vào miệng phóng như bay mất hút vào màn đêm. Dĩ nhiên đó là đồ ăn thừa nên tôi cũng không để tâm lắm, rồi ngày nào cũng vậy, khuya nào cũng vậy, có đêm hết đồ ăn tôi còn cố tình đặt một cây xúc xích vào chảo cho nó trộm.

Một tháng sau nó chính thức nhập khẩu, đêm nào cũng chui lên cái tấm nệm rẻ tiền ấy và giành cái mền rách với tôi. Cũng có khi nó bỏ đi bụi nửa tháng mới về, đành chịu thôi, nó là mèo đực mà, đến tuổi cũng nên đi tìm tình nhân, để cùng nhau ngồi ngắm trăng trên mái nhà nào đó, cùng nhau làm vài trận sex public cho mấy thằng mèo hàng xóm thèm chơi, nghĩ đến điều đó làm tôi cảm thấy rất thoả mãn, không thể để nó FA truyền kiếp như mình được.



Chap 3 Thêm một miệng ăn

Chap 4 Mini xuất hiện

Chap 5 Vấn đề lương thực

Chap 6 Chuột và gián

Chap 7 Khắc tinh của Mini

Chap 8 Đêm giáng sinh
 
Last edited:
Mini xuất hiện

Sau một thời gian lười biếng quanh quẩn trong nhà, con mèo lại bỏ đi.

Lần này nó đi lâu hơn bình thường, dạo trước thường là một tuần hay nửa tháng. Nhưng lần này nó đi 2 tháng chưa về.

Hắn lo lắng nghĩ ngợi, mặc dù từ ngày nó đi, hắn đỡ bớt một miệng ăn, đỡ phải nghe nó "ngheo ngheo ngheo" suốt ngày. Nhưng thiếu nó hắn lại nhớ, hắn chỉ có duy nhất nó là bạn ở ngôi nhà này, những đêm mưa lạnh không còn hơi ấm của nó rúc trong mền nữa.

Rồi không biết nó ở ngoài có ăn uống gì không, có mò vào nhà người ta trộm cá rồi bị đánh đuổi không, mưa như vầy thì nó chui đi đâu, có lạnh không..

Đến bữa sáng hôm ấy, một bữa sáng đẹp trời, hắn đã dậy từ sớm để tận hưởng ngày đẹp trời.

Hắn đang cắm đầu đánh răng ở sân sau, bỗng nghe tiếng "ngheo ngheo ngheo" quen thuộc.

Hắn tự hỏi không biết một con mèo ở nhà giàu có kêu "giau giau giau" không mà con đũy mèo này cứ "ngheo ngheo ngheo" như trêu ngươi hắn thế, rốt cuộc nó đã về.

Nhưng nó đứng trên mái nhà hàng xóm nhìn qua, ánh mắt rén rút, có vẻ như 2 tháng hoang đàng đã phục hồi phần nào bản tánh hoang dã của nó.

Những lần độc hành vãng du trước, có lúc nó về mình toàn vết thương rỉ máu, có lúc người đầy gai nhọn tua tủa, có khi lại tha về một con cá khô rồi giấu vào hốc nhai ngấu nghiến như sợ con sen giành đồ ăn với nó.

Nhưng lần này nó lại tha về một con mèo..


..............................

Lãng tử là gì ?

Phải chăng là một nam nhân cơ khổ lênh đênh, nay đây mai đó, tóc rối bù, khuôn mặt hằn đầy nét phong sương, xem tiền nhẹ như không. Tùy thời tùy lúc đều có thể dốc hết số tài sản ít ỏi của mình ra để trao cho người hành khất khốn khổ bên vệ đường, để rồi ngày mai ôm cái bụng trống rỗng vẫn không mảy may nghĩ đến bản thân mình, vẫn luôn tràn đầy nhiệt ái với sinh mệnh, với những thứ đẹp đẽ hay tối tăm nhất của thế gian. Lãng tử như vậy liệu có còn tồn tại ?

Người có người lãng tử, mèo cũng có mèo lãng tử, bất quá mèo khi sinh ra đã có bản chất lãng tử đa tình, khắc sâu vào bản năng. Chỉ có số ít mèo sống quá lệ thuộc vào con người mới phai dần đi bản năng đó.

Một con mèo nhỏ bé sinh ra trong nhà bạn, được mèo mẹ nuôi nấng chăm sóc, được bạn bảo bọc trong vùng an toàn thì thường vẫn chưa bộc lộ được cái chất lãng tử ấy ra.

Mèo con rất nhiều năng lượng, ham thích khám phá thế giới mặc dù cái thế giới của chúng chỉ bó hẹp trong không gian nhà bạn.

Chúng thể chạy lăng quăng cả ngày, cào cái này, chụp cái kia, buồn buồn còn chụp luôn cả con sen khốn khổ của mình.

Trong ánh mắt của chúng không có đau khổ, không có buồn chán, vĩnh viễn luôn luôn tươi sáng như dương quang.

Nhưng khi đã đến tuổi trưởng thành, bé mèo ấy sẽ mất dần sự tinh nghịch, đôi mắt ngây thơ trong veo ấy sẽ đổi lại bằng những ánh nhìn lúc nào nghi hoặc mơ hồ về xung quanh.

Rồi đến một ngày nào đó nó sẽ ly khai ngôi nhà của bạn, ly khai nệm ấm chăn êm, ly khai khỏi những ngày ăn uống đầy đủ rồi ngủ khò trên cái bàn máy tính ấm áp của bạn.

Như một lãng tử đa tình, nó dũng cảm xông ra cái thế giới khốc liệt bên ngoài, nếm trải những ngày ăn uống thiếu thốn, nguy hiểm rình rập, tùy thời tùy lúc đều có thể hủy diệt triệt để sinh mệnh của nó.

Nhưng cái thế giới này vốn dĩ là vậy, dù là mèo hay người, là một chàng trai tỉnh lẻ bạn phải đơn thân độc hành trải qua những tháng tháng ngày ngày khó khăn ở nơi đô thị đất khách quê người, lao vào tranh đấu với hàng vạn người khác như mình để đạt được thành tựu mơ ước, để không làm thất vọng cha mẹ ở quê nhà.

Mèo thường không nhớ cha mẹ mình là ai, chúng lao ra đường phố chỉ để giành lấy bạn tình, thực hiện sứ mệnh bảo tồn nòi giống.

Chúng lẩn khuẩt trong bóng đêm với ánh mắt dò xét phòng bị, chúng chạy băng băng trên mái nhà, cắn xé nhau như kẻ thù truyền kiếp, rồi run run nép cái cơ thể nhỏ bé ướt nhẹp trên một tấm đan nào đó, để tránh cơn mưa đêm tàn bạo tưởng chừng như không bao giờ dứt..

Cái thế giới hắc ám đầy bạo lực đó đã cướp đi sinh mạng của bao con mèo đực. Những con mèo mạnh mẽ vẫn còn sống sót đổi lại được gì, những lần giao hoan với các cô mèo cái đa tình ôn ôn nhu nhu trên mái nhà, những vết sẹo hằn sâu trên bộ lông đẹp đẽ, hay là vĩnh viễn mất đi vẻ ngây thơ trong ánh mắt ấy..

.................................

Con mèo ấy của hắn đích xác là một lãng tử không phải bàn cãi, nó đứng trên mái nhà hàng xóm, cơn gió sớm mai làm bộ lông xơ xác của nó rơi rụng tơi tả, tia nắng vàng chiếu thẳng xuống mái tôn, rọi vào cơ thể nó, cái khoảnh khắc ấy trông nó như một thiên tướng giáng trần.

Nó nhảy xuống, nhảy qua cái nóc WC của hắn để vào lại căn nhà cũ kĩ, nơi có một nam nhân kỳ kỳ nghèo cùng cực đang chờ nó về để được hầu hạ.

Một con mèo đi hoang hồi gia vốn không có gì là lạ, bất quá lần này sau khi nó nhảy xuống, liền xuất hiện một con mèo khác, một con mèo bé tí xíu nhảy theo nó, nhảy qua căn nhà cũ kĩ.

Một con mèo hoang bé tí xíu nhảy vào nhà cũng không có gì là hy hữu lắm, bất quá con mèo con này lại giống y hệt con mèo lãng tử của hắn, giống như hai giọt nước..

Nếu bạn là một nam nhân đa tình phong lưu, tùy thời tùy lúc đều có thể xuất hiện một nữ nhân với ánh mắt u buồn ẩn ướt chút hy vọng, ẵm theo một đứa bé đứng gõ cửa nhà bạn, rồi nói với bạn rằng đứa bé ấy là con của bạn.

Trong cái giây phút ấy bạn có thể sẽ kinh ngạc tột độ hoặc hoài nghi chất vấn trong lòng, rồi tự hỏi bản thân rằng điều này có thật không, chuyện gì đang xảy ra thế này, đứa bé kia có nét nào giống mình không.

Nếu bạn là một tên khốn nạn, chẳng cần suy nghĩ gì cả, liền chối ngay và xua đuổi nữ nhân tội nghiệp ấy.

Còn nếu bạn là một người tốt, không cần biết đứa bé có phải con bạn hay không, liền lập tức mở cửa chào đón nữ nhân ấy rồi tìm cách giải quyết vấn đề.

Còn nếu bạn là nam nhân cô đơn, đã trải qua bao mối tình nhưng không thành, kỷ niệm để lại như từng nhát đao dày xéo con tim mỗi khi đêm về. Thì đây phải chăng đích xác là hạnh phúc của đời bạn, là nỗi lo của bạn, cũng là chốn yên bình của bạn.

Còn nếu là hắn, nam nhân kỳ kỳ, một nam nhân FA tường chừng như đã hàng ngàn năm, nếu xuất hiện một nữ nhân với một sinh mệnh bé nhỏ đáng thương đứng trước của nhà hắn thì sao.

Có lẽ hắn sẽ bị "error 504" một chút, không gian sẽ bị ngưng đọng lại một chút, rồi bất kể nữ nhân ấy là ai, hắn có gặp lần nào trong đời hay chưa, bất cần nữ nhân ấy đẹp hay xấu, nguyên vẹn hay tàn tật, bất cần biết đứa bé ấy có phải là con hắn hay không.

Ngay lập tức hắn sẽ mở cười chào đón với một nụ cười thật tươi như đóa hoa xuyến chi đón nắng buổi sớm mai, lập tức mời người phụ nữ và đứa bé ấy vào nhà, rồi nhanh chóng dọn dẹp một chỗ thật sạch sẽ, nhường luôn cái nệm duy nhất của hắn cho hai mẹ con có chỗ nằm nghỉ ngơi.

Sau đó hắn lập tức đi kiếm thêm việc làm, dù là một việc hay trăm việc, chỉ cần ra tiền để lo cho hai mẹ con đó, mặc dù hắn còn không biết đích xác hắn có quan hệ gì với người phụ nữ ấy không, có lẽ là không..

Nhưng cũng không quan trọng, khoảnh khắc người phụ nữ ấy xuất hiện, cuộc đời của hắn đã cải biến, cải biến theo chiều hướng tốt hay xấu, hắn không quan tâm, hắn tự nhủ trong lòng sẽ không để hai mẹ con ấy phải chịu khổ thêm một giây phút nào nữa, hắn chấp nhận nuôi con tu hú, đứa bé ấy không có tội, nữ nhân ấy không có tội, hai người họ không đáng phải sống một cuộc sống cơ cực như vậy nữa..

................

Bất quá lần này chẳng có một người con gái nào đứng trước cửa nhà hắn, hắn cũng chưa bao giờ làm trò gì đồi bại với con mèo ấy.

Nhưng lần này khi con mèo hoang của hắn trở về, lại dắt thêm một con mèo con, con mèo con này nhìn kĩ cũng không có nét nào giống hắn lắm, vậy nên hắn tạm thời vẫn chưa sốt sắng nghĩ đến chuyện kiếm thêm một hay một trăm việc làm thêm.

Nhìn con mèo con nhảy xuống, giống y hệt con mèo lãng tử từ màu lông đến cái dáng gầy gầy, như một phiên bản copy mini, hắn cười khổ, lại thêm một miệng ăn nữa rồi..
 

Attachments

  • 202147685878-0772-4786-9fd2-80447822eec7.jpg
    202147685878-0772-4786-9fd2-80447822eec7.jpg
    518.8 KB · Views: 593
Last edited:
Back
Top