Mới đi khám bệnh tâm lý, rối loạn trầm cảm :(.

Làm viên ketamin coi vui hơn ko fen. Mấy cái fen trải qua đó là thử thách cs để trưởng thành hơn. Chứ bệnh gì ở đây. Ún thuốc tốn tiền trầm kảm hơn 😂

via theNEXTvoz for iPhone
 
Định an ủi thím mà ko văn hay chữ tốt nên chả biết nói thế nào. Nhưng dù sao nếu ko phải lo về kinh tế thì hãy dùng tiền làm niềm vui đi thím, mua cái gì mình thích, ăn những món ngon, đi du lịch,…

via theNEXTvoz for iPhone
 
xã hội hiện đại,nhịp sống swift quay cuồng,trăm ngàn mối(nỗi)lo lắng
,các bệnh involve thần kinh ngày càng phổ biến
HJd9ERB.gif
 
Vẫn đang chán đời nên chữ nghĩa có lủng củng các fence thông cảm.

Chuyện là hơn 2 năm trở lại đây, em bắt đầu lờ mờ nhận ra rằng rất hiếm khi nào mình vui vẻ. Chán chường mọi thứ dù đã cố gắng thử các thú vui mới, thử thể dục, gym nọ kia. Cho đến hôm qua thì em nghĩ mình phải thừa nhận rằng bản thân có vấn đề tâm lý thật, cảm giác chán nản và buồn hầu như mọi lúc.

Sự khác nhau giữa buồn và trầm cảm từ trải nghiệm của bản thân em:

Buồn thông thường:
- Quãng cuối 2014 đến hết 2015, đây là khoảng thời gian tồi tệ nhất với em. Mối quan hệ với gia đình không tốt (có thể đến mức gọi là ghét nhau), trước đó cũng ko tốt nhưng khoảng cuối 2014 đầu 2015 là tệ nhất. Công việc ko có, tương lai mờ mịt, bạn gái bỏ. Đúng thời điểm tệ nhất thì bị tai nạn, gãy chân, thằng tông em thì bỏ chạy. Trên đường đi cấp cứu thì ai đấy thó mất điện thoại, ngơ ngơ ở bệnh viện ko một xu, ko có điện thoại. Người bắt xe đưa mình đến cũng về. Lúc đó phải nhờ điện thoại gọi cho người thân, cực chẳng đã mới phải làm thế. Còn nhiều chuyện xui rủi khác trong khoảng thời gian đó.

Lúc này em sống chật vật, tồn tại cũng thấy khó khăn. Nhưng lúc đấy em lại ham sống, cứ lẩm nhẩm trong đầu :"nếu hôm nay là ngày tệ nhất thì ngày mai, ngày mai sẽ tốt hơn". Ngay cả khi khó khăn kéo dài suốt cả năm trời, rồi tai nạn. Em chưa bao giờ mất đi hy vọng, luôn cố gắng, ham học hỏi và thấy sự tiến bộ của bản thân.

Trầm cảm:
- Sau đó cuộc sống tốt lên, em có chút thành tựu nho nhỏ. Cuộc sống em đầy đủ hơn, ko phải lo nghĩ cơm áo gạo tiền, có thời gian rảnh, còn sức khỏe, đồng nghiệp siêu tử tế. Tầm 2020 lúc này vài biến cố xảy đến (cái này riêng tư) và nó khiến mình buồn, buồn ko nhiều nhưng thực sự là không dứt ra được. Nếu như chấm theo thang điểm từ 0 - 10, 0 là tự sát, 10 là max hạnh phúc. Thì tâm trạng em hầu như luôn ở múc 3 - 4.5.

Rõ ràng ở hiện tại em sống tốt hơn quãng cuối 2014 - 2015 rất nhiều. Nếu như suốt 2015 tâm trạng của em hầu như luôn ở mức 1 -3 nhưng lúc nào cũng còn hy vọng. Còn mong muốn bản thân tốt lên, còn cố gắng, còn ham thích trước những điều mới lạ, còn lòng tin vào bản thân. Ở hiện tại em luôn thấy mình không quá tệ, nhưng không còn hy vọng, không còn ham sống nhưng ko quá đau buồn đến mức phải chết. Mỗi ngày sống với tinh thần héo mòn, và chật vật tìm cách cải thiện.

Bản thân em cũng ko giải thích được, rõ ràng cũng là mình, trước đây những chuyện đau buồn hơn rất nhiều, đày ải tinh thần rất nhiều nhưng lúc đó mình chưa bao giờ mất niềm tin và hy vọng. Hiện tại rõ ràng mọi thứ dễ dàng hơn rất nhiều nhưng cái cảm giác thay đổi được tâm trạng, tìm lại hy vọng cảm giác như không thể.

Cũng là bản thân mình, cùng một người, bây giờ già hơn những tưởng khôn ngoan hơn, vững chãi hơn nhưng hóa ra cái này chẳng có quy luật các fence ạ. Với chuyện cũ của mình bạn bè kiểu :"ngưỡng mộ mày, chẳng biết sao mày vượt qua được". Còn chuyện hiện tại của mình thì tụi nó kiểu "đời mày đang sướng b.m, del hiểu sao mày lại buồn".

Ờ thì tao cũng muốn được cảm thấy ổn lắm, nhưng không được thì giờ phải đi bác sĩ bốc thuốc thôi.
Tôi cũng đang na ná ông. Tự nhiên ko còn cảm hứng nữa, nhiều lúc vui nhưng dc tí là lại buồn lo lắng tùm lum. Hồi xưa thích nhiều thứ lắm mà ko có tiền chơi giờ thì mua cả đống về rồi để đó.

Chán nhất là tâm sự với gia đình, bạn thân thì đúng như ông nói "mày sướng thấy mồ có gì mà buồn", thôi mình cũng cười cười cho qua. Mà có phải dễ nói ra đâu, phải cố lắm mở miệng dc. Đúng là người bị rồi mới hiểu dc.

Mà ông đi bs ở đâu thế.
 
Định an ủi thím mà ko văn hay chữ tốt nên chả biết nói thế nào. Nhưng dù sao nếu ko phải lo về kinh tế thì hãy dùng tiền làm niềm vui đi thím, mua cái gì mình thích, ăn những món ngon, đi du lịch,…

via theNEXTvoz for iPhone
Em mua 3070ti về chơi Pikachu, mua kính VR về chơi được 3 lần, đi bắn cung 5 phút chán, bắn súng 2 - 3 viên đạn chán :(, đọc truyện chán, đọc sách chán :(
 
Tôi cũng đang na ná ông. Tự nhiên ko còn cảm hứng nữa, nhiều lúc vui nhưng dc tí là lại buồn lo lắng tùm lum. Hồi xưa thích nhiều thứ lắm mà ko có tiền chơi giờ thì mua cả đống về rồi để đó.

Chán nhất là tâm sự với gia đình, bạn thân thì đúng như ông nói "mày sướng thấy mồ có gì mà buồn", thôi mình cũng cười cười cho qua. Mà có phải dễ nói ra đâu, phải cố lắm mở miệng dc. Đúng là người bị rồi mới hiểu dc.

Mà ông đi bs ở đâu thế.
Bác sĩ bạn giới thiệu ở Tân Bình fen, do bên Y Dược và Phạm Ngọc Thạch quá đông. Còn bên Bệnh Viện tâm thần thì có chỗ mà đến đó thấy dịch vụ, bác sĩ quá tệ. review đa số toàn 1 sao :(.
 
Bão hòa trong hoài bão. Thành công mất dần đi vị ngọt.(Tình chỉ đẹp khi còn dang dở nhé). Chơi lại trò khác, làm 1 việc hoàn toàn khác và phải thật giỏi việc đó. Coi như là tiêu khiển hoặc khiến mình ko sa lầy trong việc bị máy móc, khô khan hóa.
Vấn đề là đụng đến cái gì cũng chán, đừng nói là những việc tẻ nhạt mà ngay cả những thứ mình vốn từng rất thích như bắn cung, bắn súng, chơi game...
 
Vấn đề là đụng đến cái gì cũng chán, đừng nói là những việc tẻ nhạt mà ngay cả những thứ mình vốn từng rất thích như bắn cung, bắn súng, chơi game...
Làm việc mình cực ghét thử xem như thế nào :/ tìm một thầy giỏi trong lĩnh vực đó và đi theo. Khi đó thì: 1: quý ngành cũ của mình. 2: bước ngoặt đổi đời. Nhưng đã làm là phải đến nơi đến chốn nhé.
 
Làm việc mình cực ghét thử xem như thế nào :/ tìm một thầy giỏi trong lĩnh vực đó và đi theo. Khi đó thì: 1: quý ngành cũ của mình. 2: bước ngoặt đổi đời. Nhưng đã làm là phải đến nơi đến chốn nhé.

Mình sẽ đi khám lại ở Y Phạm Ngọc Thạch xem thế nào. Nhưng mình thấy không logic lắm. Việc thích đã ko muốn làm thì cái việc cực ghét sao làm được nữa :(

Gửi từ Xiaomi Mi MIX 3 bằng vozFApp
 
Mình sẽ đi khám lại ở Y Phạm Ngọc Thạch xem thế nào. Nhưng mình thấy không logic lắm. Việc thích đã ko muốn làm thì cái việc cực ghét sao làm được nữa :(

Gửi từ Xiaomi Mi MIX 3 bằng vozFApp
Nếu mà nó logic thì đã logic từ lâu rồi. Bác khám phá ảo thuật nhiều thì cũng hiểu nhiều cái phản trực giác nó tồn tại. Nếu như làm điều (như em nói), thì tính cách, nhịp sống, và sự thành công của bác cũng thay đổi. Dùng lí trí để thiết kế một quy trình làm điều mình cực ghét, để nếu khám phá ra thì á hà, chuyện bất ngờ là vậy. Vấn đề là thứ mình thích trong đầu giờ nó đã thành tầm thường, nhưng những thứ mình ghét cay ghét đắng, liệu nó còn sức nặng ko.
 
Last edited:
Nếu mà nó logic thì đã logic từ lâu rồi. Bác khám phá ảo thuật nhiều thì cũng hiểu nhiều cái phản trực giác nó tồn tại. Nếu như làm điều (như em nói), thì tính cách, nhịp sống, và sự thành công của bác cũng thay đổi. Dùng lí trí để thiết kế một quy trình làm điều mình cực ghét, để nếu khám phá ra thì á hà, chuyện bất ngờ là vậy. Vấn đề là thứ mình thích trong đầu giờ nó đã thành tầm thường, nhưng những mình ghét cay ghét đắng, liệu nó còn sức nặng ko.
Mình sẽ thử nhưng sợ là bản tính nay đã đớn hèn đi ít nhiều. Không biết còn đủ can đảm làm những điều mới mẻ hay không :D. Cám ơn lời khuyên của bác nhé.
 
Mình sẽ thử nhưng sợ là bản tính nay đã đớn hèn đi ít nhiều. Không biết còn đủ can đảm làm những điều mới mẻ hay không :D. Cám ơn lời khuyên của bác nhé.
Vấn đề của chiến thắng là phải liên tục chiến thắng. Chính vì vậy bọn tỷ phú nó mới liên tục đặt ra các giới hạn. Hoặc chiến thắng phù du bên ngoài hoặc chiến thắng chính đề bài tự cho bên trong nội tâm. Làm sẽ quen ngay ấy mà.
 
Vấn đề của chiến thắng là phải liên tục chiến thắng. Chính vì vậy bọn tỷ phú nó mới liên tục đặt ra các giới hạn. Hoặc chiến thắng phù du bên ngoài hoặc chiến thắng chính đề bài tự cho bên trong nội tâm. Làm sẽ quen ngay ấy mà.
Vấn đề là người ta còn khao khát còn cảm thấy hạnh phúc với chiến thắng bác ạ. Nhưng em sẽ cố tìm mọi cách, có bệnh thì vái tứ phương thôi.
 
Em nghĩ cách tốt nhất giờ chỉ có kiếm thêm bạn chơi thôi. E cũng một đợt chán nán may có mấy đứa bạn rủ chơi cái này cái kia nên ổn hẳn ra.

via theNEXTvoz for iPhone
 
Uống một thuốc Sertraline liều khởi đầu 25mg duy trì 50mg thì trầm cảm nhẹ- trung bình thôi thím, nên đừng lo lắng quá.
Liều tối đa của nó hồi xưa e uống là 200mg (4viên/ngày) lận, mà phối hợp thêm thứ khác chứ ko có mỗi SSRI đâu
Tác dụng phụ của cái thuốc SSRI là càng uống lâu càng khó cai, e cai hơn năm mới dứt hẳn. Giai đoạn đầu uống ~1 tháng đầu trầm cảm sẽ tệ hơn. Lên cân như heo, chuyện tình dục sẽ chán nản vì ko ra được
jIhcHFg.png


Sent from BlackBerry BBF100-6 using vozFApp
Tôi uống cũng khoảng 2 năm, ko biết nghiện ko chứ toàn lười tái khám, ra pharmacity mua sertraline uống. Đúng là lên cân, giảm ham muốn.
Cái khó chịu nhất là hay có xu hướng trốn tránh, kể cả là công việc, chuyện tình cảm, ko muốn kể với ai xong ngồi gặm nhấm 1 mình, giờ thêm cái nghiện rượu nữa, ít nhất rượu vào nó trấn an với bình tâm hơn, cũng là buồn nhưng là cái buồn dễ chịu

via theNEXTvoz for iPhone
 
Vì đến một thời điểm ta nhận ra rằng ta sẽ không thể vui mãi được với thú vui mà ta từng mơ ước và những chuyện buồn đau cũng không thể buồn mãi mà day dứt không buông bỏ được.
Thời điểm này thím sẽ gần như mất hết kết nối với mọi thứ xung quanh, không có một thứ gì đủ mang lại sự tích cực để vực lại tinh thần. Nhưng hãy thử bước ra ngoài, tìm kiếm những người cũng đang vật lộn với bản thân, giúp đỡ họ, động viên họ theo thế giới quan tích cực mà thím đã học được trong suốt hành trình trưởng thành. Bỗng dưng thím sẽ thấy cuộc đời này còn nhiều ý nghĩa theo những cách đơn giản đến lạ. Mình không tự giúp đỡ, cứu chữa được cho chính bản thân mình, nhưng mình có thể làm được điều đó với người khác. Và bằng một cách nào đấy, nó cũng chính là cách để thím tự chữa lành cho chính bản thân mình.
 
Vẫn đang chán đời nên chữ nghĩa có lủng củng các fence thông cảm.

Chuyện là hơn 2 năm trở lại đây, em bắt đầu lờ mờ nhận ra rằng rất hiếm khi nào mình vui vẻ. Chán chường mọi thứ dù đã cố gắng thử các thú vui mới, thử thể dục, gym nọ kia. Cho đến hôm qua thì em nghĩ mình phải thừa nhận rằng bản thân có vấn đề tâm lý thật, cảm giác chán nản và buồn hầu như mọi lúc.

Sự khác nhau giữa buồn và trầm cảm từ trải nghiệm của bản thân em:

Buồn thông thường:
- Quãng cuối 2014 đến hết 2015, đây là khoảng thời gian tồi tệ nhất với em. Mối quan hệ với gia đình không tốt (có thể đến mức gọi là ghét nhau), trước đó cũng ko tốt nhưng khoảng cuối 2014 đầu 2015 là tệ nhất. Công việc ko có, tương lai mờ mịt, bạn gái bỏ. Đúng thời điểm tệ nhất thì bị tai nạn, gãy chân, thằng tông em thì bỏ chạy. Trên đường đi cấp cứu thì ai đấy thó mất điện thoại, ngơ ngơ ở bệnh viện ko một xu, ko có điện thoại. Người bắt xe đưa mình đến cũng về. Lúc đó phải nhờ điện thoại gọi cho người thân, cực chẳng đã mới phải làm thế. Còn nhiều chuyện xui rủi khác trong khoảng thời gian đó.

Lúc này em sống chật vật, tồn tại cũng thấy khó khăn. Nhưng lúc đấy em lại ham sống, cứ lẩm nhẩm trong đầu :"nếu hôm nay là ngày tệ nhất thì ngày mai, ngày mai sẽ tốt hơn". Ngay cả khi khó khăn kéo dài suốt cả năm trời, rồi tai nạn. Em chưa bao giờ mất đi hy vọng, luôn cố gắng, ham học hỏi và thấy sự tiến bộ của bản thân.

Trầm cảm:
- Sau đó cuộc sống tốt lên, em có chút thành tựu nho nhỏ. Cuộc sống em đầy đủ hơn, ko phải lo nghĩ cơm áo gạo tiền, có thời gian rảnh, còn sức khỏe, đồng nghiệp siêu tử tế. Tầm 2020 lúc này vài biến cố xảy đến (cái này riêng tư) và nó khiến mình buồn, buồn ko nhiều nhưng thực sự là không dứt ra được. Nếu như chấm theo thang điểm từ 0 - 10, 0 là tự sát, 10 là max hạnh phúc. Thì tâm trạng em hầu như luôn ở múc 3 - 4.5.

Rõ ràng ở hiện tại em sống tốt hơn quãng cuối 2014 - 2015 rất nhiều. Nếu như suốt 2015 tâm trạng của em hầu như luôn ở mức 1 -3 nhưng lúc nào cũng còn hy vọng. Còn mong muốn bản thân tốt lên, còn cố gắng, còn ham thích trước những điều mới lạ, còn lòng tin vào bản thân. Ở hiện tại em luôn thấy mình không quá tệ, nhưng không còn hy vọng, không còn ham sống nhưng ko quá đau buồn đến mức phải chết. Mỗi ngày sống với tinh thần héo mòn, và chật vật tìm cách cải thiện.

Bản thân em cũng ko giải thích được, rõ ràng cũng là mình, trước đây những chuyện đau buồn hơn rất nhiều, đày ải tinh thần rất nhiều nhưng lúc đó mình chưa bao giờ mất niềm tin và hy vọng. Hiện tại rõ ràng mọi thứ dễ dàng hơn rất nhiều nhưng cái cảm giác thay đổi được tâm trạng, tìm lại hy vọng cảm giác như không thể.

Cũng là bản thân mình, cùng một người, bây giờ già hơn những tưởng khôn ngoan hơn, vững chãi hơn nhưng hóa ra cái này chẳng có quy luật các fence ạ. Với chuyện cũ của mình bạn bè kiểu :"ngưỡng mộ mày, chẳng biết sao mày vượt qua được". Còn chuyện hiện tại của mình thì tụi nó kiểu "đời mày đang sướng b.m, del hiểu sao mày lại buồn".

Ờ thì tao cũng muốn được cảm thấy ổn lắm, nhưng không được thì giờ phải đi bác sĩ bốc thuốc thôi.

View attachment 1159122
phen khám ở viện nào thế
 
tôi cũng từng trải qua, hiện tại vẫn vui vẻ, nhưng các mối quan hệ thì ko còn mấy, thích yên tĩnh ko thích ồn ào.
 
Last edited:
Back
Top