Nhìn chuyện gia đình ngẫm nghĩ lại mà thấy đắng lòng. Cha mình là anh cả, đã dành cả cuộc đời chăm lo cho các em (bên họ nội). Ổng khó mà ổng khó cái đúng, ổng khuyên can họ đừng làm điều sai quấy. Khi ổng bệnh nằm một chỗ, họ xem ổng như một chướng ngại vật đã được giải quyết xong, một lời hỏi thăm cũng không có. Chuyện động trời này đã khiến cha mình bị sang chấn tâm lý và nằm một chỗ luôn trong suốt 2 năm nay. Vừa bệnh về thể xác mà còn bị gia đình ruồng rẫy, bây giờ chỉ có mẹ mình là chăm thôi. (Mình thì đang ở nước ngoài).
Mẹ mình thì gia đình bên ngoại có chuyện gì là xông xáo lao vào giúp. Em trai em gái em dâu em rể có chuyện gì cũng đi giải quyết. Cho tới một ngày mẹ mình gặp chuyện, không một ai giúp! Tài sản của ông ngoại để lại bị người ngoài lăm le, mẹ mình một thân đi giải quyết, còn họ thì nói “coi như nó mất rồi đi!”. Bởi vì trước đó họ đã chiếm hết tài sản về phía mình, giờ ấm no rồi, còn mẹ mình thì mặc kệ!
Đọc comment của mấy ông lý tưởng trong này mà buồn cười vcl. Giọt máu đào hơn ao nước lã cái qq. Những kẻ qua cầu rút ván đạp cha mẹ mình xuống sông là những kẻ mà ngày xưa khốn khó, cha mẹ đã thức đêm thức hôm chạy vạy dùng các mối quan hệ để giúp họ. Bây giờ cha mẹ lớn tuổi, về hưu không còn quyền lực tiền bạc lại thêm bệnh tật, họ đạp đi như một cái mền rách vậy đó.