Chaien-san
Senior Member
Tại [B]Việt Nam[/B], theo Bệnh viện Tâm thần Trung ương 1, tỷ lệ mắc 10 chứng rối loạn tâm thần phổ biến trong năm 2014 là 14,2%, trong đó riêng rối loạn [B]trầm cảm[/B] chiếm 2,45%. Tỷ lệ tự sát trong năm 2015 là 5,87 trên 100.000 dân.
Gần đây, cụm từ "trầm cảm" xuất hiện dày đặc hơn, ngay cả trên voz này cũng vậy, ngay cả bản thân mình cũng vậy, nhưng mà thật may mắn mình đã thoát ra khỏi nó. Bây giờ mình yêu đời vl ấy. Nên mình muốn chia sẻ lại với các thím, nhỡ đâu mình giúp đuợc 1 ai đó trên đây thì sao Bản thân mình cũng đc 1 thím trên đây tư vấn rất nhiều, thread đó bị xoá rồi nên mình cũng ko nhớ
Giới thiệu 1 tý, mình là 1 ltv, mình theo nghề code đc hơn 8 năm rồi. Mình học hơi dốt nên mới năm 2 mình đã bỏ học xin đi thực tập rồi, nên mình học Aptech mà tới 4 năm mới xong . Nhưng hoá ra như vậy lại là đuờng tắt, mình đuợc đi làm sớm hơn bạn bè đồng lứa, mình lại ra truờng chung đợt với tụi học đại học, nên khi đi pv cty, họ nhìn năm sinh và nghe mình nói mới ra truờng, ai cũng nghĩ mình học đại học ra. Làm cái ngành này suớng 1 cái là nhà tuyển dụng ko hề quan trọng tới bằng cấp nhé.
Mình đi làmđc 8 năm thì mình quyết định nghỉ việc để theo đuổi đam mê riêng của mình, mình bắt đầu xa rời các mối quan hệ của mình, mình tin rằng nếu mình chơi với nguời thành công thì mình sẽ thành công, còn các mối quan hệ mình đang có đa số là chưa thành công, mình ko liên lạc với họ nữa! Mình bắt đầu kết giao với nguời giàu, mọi chuyện bắt đầu từ đây.
Sau 4 tháng đổ tiền ra để đầu tư nhiều kênh, mình bắt đầu sợ hãi, mình quá vội vàng và khao khát thành công nhưng về những lĩnh vực này, mình ko có nhiều kinh nghiệm nên thua lỗ, mình phải quay lại code, mình làm freelacer để kiếm thêm vốn. Nói thêm, mình khá tự tin với khả năng của mình nên trong sự nghiệp code, mình đuợc khá nhiều sự giúp đỡ, nên học hỏi đuợc rất nhiều. Tuy nhiên, mình lại ko đam mê code, mình coi code như 1 nghề kiếm cơm, là buớc đệm để mình có thể thực hiện đuợc uớc mơ của mình.
Nhưng làm freelancer ko đơn giản như mình nghĩ..
Hồi còn đi làm ở cty, công ty làm product thì có đội ngũ sáng tạo, họ sẽ đưa ra những thứ cần gia công, mình chỉ cần làm theo, công ty oursource thì khách hàng sẽ đưa ra yêu cầu rồi mình làm theo. nói chung là đi làm cty, công việc của mình chỉ cần lo về phía technical. nếu mình cần bản mẫu, mình có thể yêu cầu bộ phận design thiết kế, nếu mình cần server mình có thể nhờ team devOps chuẩn bị.
Còn khi làm freelance, khách chỉ đưa ra 1 yêu cầu duy nhất, ví dụ như làm cái diễn đàn 18+, làm cái app chat, làm app đánh bạc, vv. còn lại mình phải làm hết, từ design, code, cài đặt server, domain, deploy, SEO. Lúc này mình bắt đầu dùng cần sa để tăng sự sáng tạo,
Nó chiếm hầu hết thời gian của mình, mình ko thể nào theo dõi các kênh mình đã đầu tư nữa, đã vậy, khách hàng đầu tiên của mình lại bùng tiền sau khi mình giao source code cho họ, mình bắt đầu suy sụp, tiền tiết kiệm mình ko còn nhiều, mình còn quá nhiều dự định. Cứ thế, mình nhốt bản thân trong phòng 20/24 tiếng. Mình chẳng biết tâm sự cùng ai, mình xa gia đình từ nhỏ nên tình cảm gia đình mình hầu như chẳng có, chưa lần nào mình tâm sự với gia đình mình cả. Mình lại hút cần, nhưng mình ko còn cảm giác thoải mái, chill nữa. Mình thấy ngay cả cần sa cũng phản bội mình nữa. Mình muốn chết!
Mình cứ như thế suốt 3 tháng trời, sáng ngủ dậy mà thấy mình vẫn còn sống là mình thất vọng, mình làm bất cứ thứ gì cũng nghĩ đến chuyện chết, hàng xóm vô tình phát ra tiếng động mạnh, mình nghĩ ngay đến thiên thạch rớt xuống, uớc gì nó rơi trúng mình để chết mẹ cho rồi, sống khổ quá.
Mình đã rất nhiều lần tìm cách tự tử, nhưng mình sợ mình ko chết lại khó nuôi, như vậy chỉ làm khổ gia đình thôi. Mình bắt đầu lên kế hoạch tự tử!
Rồi vô tình mình luớt voz, có thread về trầm cảm, mình vào đó tâm sự, rồi 1 thím trên đó khuyên mình nên đi bệnh viện tâm thần khám. Mình đem chuyện này tâm sự với nguời nhà, nhưng mà nhà mình lại ko nghĩ như vậy, nhà mình khuyên mình nên đi du lịch 1 thời gian để thư giãn.
Sau đó trong 1 lần đi dự đám cuới của đứa em, mình gặp lại ông thầy Toán của mình hồi cấp 3, 2 thầy trò chuốc nhau xỉn rồi mình tâm sự chuyện này với thầy, thầy nói thầy cũng bị 2 lần rồi, thầy tự tử mấy lần ko thành rồi (mặc dù thầy là giáo viên Toán giỏi nhất tỉnh). Rồi thầy cũng khuyên mình nên đi bệnh viện Tâm Thần, đừng có kỳ thị cái tên của nó, uống thuốc 6 tháng chắc chắn khỏi. Mỗi lần thầy bị thầy đều đi bệnh viện Tâm Thần khám. Mình nhớ hồi 2013, thầy lên SG nhờ mình chở đi bệnh viện Nhiệt Đới, ko nghĩ lần đó thầy đi bệnh viện Tâm Thần, thầy sợ xấu hổ nên nhờ mình chở đi bệnh viện Nhiệt Đới rồi đi bộ sang.
Rồi mấy bà thím ngồi cùng bàn cũng vào nhiều chuyện, có thím thì kể "Thím lấy chồng đc 30 năm, 30 năm qua, 1 mình thím nuôi 1 chồng 5 con, thêm ông bà già chồng cũng tuổi cao sức yếu nữa là 8 nguời, thím chỉ làm thợ may mà nuôi ngần ấy nguời, nếu tự tử giải quyết đuợc vấn đề, thím tự tử lâu rồi". Thím khác cũng thêm vô "Chồng thím tối ngày say xỉn, làm ko ra tiền, 1 mình thím nuôi cả nhà, thím làm giúp việc trên thành phố, gửi tiền về cho chồng con, vậy con khổ bằng thím chưa?"
Vừa đuợc thím trên voz khuyên, vừa đuợc ông thầy khuyên đi bệnh viện, nhưng gia đình mình lại hết sức ngăn cản, vì mình là niềm tự hào của gia đình, nếu chuyện mình đi bệnh viện tâm thần mà lan ra, chắc cả làng biết, xấu hổ lắm. Nhưng mình quyết định rồi, mình phải đi bệnh viện khám.
Buổi sáng thứ 2 sau khi về lại SG, 5h sáng mình xuống bệnh viện Tâm Thần ở đuờng Võ Văn Kiệt, mới 6h sáng mà bệnh viện đã chật ních, đa phần là bố mẹ đưa con bị tớc nơ, đao, chậm lớn đến khám, mấy đứa nhỏ tăng động co giật. Mình nhìn mà rùng mình, lỡ sau này mình có đứa con như vậy chắc đau lòng lắm. Viết giấy khai báo, đăng ký khám xong ngồi gặm bánh mì, luớt voz cập nhật cho thím đó. đến 9h thì đuợc khám.
Vào phòng khám, mình khai báo tình trạng cho bác sỹ nghe, sau đó bác sỹ phán "Có thể em bị trầm cảm rồi, để chắc chắn hơn, anh cho em test thang đo HAMILTON (HAM-D) để xác định xem em đang ở mức nào, rồi sẽ chạy điện não, điện phân gì gì đấy, để kiểm tra xem có vấn đề về thần kinh ko"
Các thím quan tâm có thể tìm hiểu thang HAMILTON, Beck thử xem nhé. Sau khi test và chạy máy xong, mình đc chuẩn đoán là "trầm cảm lo âu" , nhưng lo âu nhiều hơn trầm cảm, đuợc khuyên nên nghỉ ngơi thư giãn đầu óc, và kèm theo dùng thuốc hỗ trợ, lưu ý là thuốc chỉ hỗ trợ, phần còn lại là bản thân mình có cố gắng vuợt qua hay ko. rồi hẹn 2 tuần sau tái khám.
Rồi về nhà, mình bắt đầu sống healthy hơn, mình dậy sớm đạp xe đạp, mỗi ngày mình đạp khoảng 40km, mình bớt quan tâm đến chuyện bất công xã hội hơn, mình ít thể hiện quan điểm cá nhân hơn, mình dễ chịu hơn với tất cả mọi thứ. luớt voz, mình cũng ko vô các thread tranh luận phe phái nữa.
Sau 2 tuần dùng thuốc (ko hút cần nữa nhé). Mình thấy đã đỡ hơn rất nhiều, mình tái khám, bác sỹ vẫn tâm sự để chuẩn đoán cho mình, rồi lại cho thuốc uống 2 tuần, dặn mình nếu như thấy ổn hơn thì ko cần tái khám nữa, vì dùng thuốc mà hồi phục nhanh quá thì cũng có tác dụng phụ sau này nhiều. Mình trở về đầy phấn khởi
Rồi từ từ mình thây bản thân mình thay đổi tích cực hơn. Mình thấy cuộc sống đẹp hơn, tuơi hơn. Mình quay lại làm freelancer tiếp, thu nhập bây giờ của mình cao gấp đôi so với truớc thời điểm mình bị trầm cảm. Mình đã thoát đuợc nó, bây giờ ngoài việc làm freelance ra, mình còn đầu tư vào 2 cty start up và cũng đang thai nghén sp của riêng mình.
Lời khuyên:
- Nếu như các thím đang có triệu chứng tuơng tự nên đi khám ngay đi nhé, mình khám nhanh tốn tiền hơn nhưng cũng chỉ tầm 800k bao gồm cả thuốc mỗi lần.
- Khi luớt net, voz, đừng tranh luận quá mức có thể dẫn tới việc ức chế, mấy thằng chuyên đi cà khịa nó ghê lắm, chửi nhau ko lại với chúng nó đâu
- Đừng hút cần 1 mình, ít nhất là 2 nguời mới có sự kết nối
- Giao tiếp là chìa khoá tốt nhất để tránh việc bị trầm cảm
- Sống chậm lại, ko sân si, ko thù oán thì tốt hơn
Chúc các thím sống tốt!
Last edited: