Bầu trời năm ấy
Chap 11: Ánh sáng
Tối hôm đấy nó về nhà cười đến nỗi răng không khép lại được, mẹ nó tưởng nó bị trúng gió chạy vội lấy lọ cao Sao Vàng định bôi cho nó, nó bảo nó không sao thì mẹ nó mới tha cho. Ăn tối xong nó tự giác đi rửa bát và vào bàn học ngồi, bố mẹ nó nhìn mà đơ cả người.
- Mày có bị sao không đấy thằng hâm này, nay ngoan đột xuất thế/
- Bình thường con vẫn ngoan mà, có bao giờ mẹ khen đâu?
- Mày ngoan thì có chó nó tin, hay có tội gì nên nay mới siêng chứ gì?
- Làm gì có. Con quyết định sẽ thi đại học.
Bố nó đang uống nước chè cũng phải phun ra ngoài còn mẹ nó thì mặt nghệt ra.
- Mày bị thần kinh à.
- Con nói thật mà mẹ không tin.
- Học ngu như mày mà đậu đại học có chó nó tin.
- Nó chẳng buồn nói thêm vì chẳng phải bố mẹ nó nghĩ vậy, ngay cả nó cũng chẳng có bao nhiêu phần trăm tự tin vào điều đó nữa. Nhiều lúc nó cũng nghĩ về viễn cảnh tạch đại học thì nó sẽ làm gì, sẽ vào nam như bố mẹ nó mong muốn hay lại đến 1 nơi nào đó xa lạ mà nó vẫn chưa hình dung ra, cứ miên man như vậy nó lại ngủ đi lúc nào không biết rồi thức dậy vẫn trên giường.
Cái ngày thi cuối cùng cũng đã đến, chưa kịp ăn xong thì thằng bạn mặt cẹc của nó đã gào lên “Nhanh lên không tao cho đi một mình đấy”. Phải, là thằng Sơn, mặ nó cứ hầm hầm như mất sổ gạo, tay vẫn cầm tờ giấy ghi chi chít các công thức trông chẳng giống cái bãi rác, sau khi đọc được tất cả công thức trong tờ giấy thì bạn sẽ được tặng 1 chuyến đo kính cận miễn phí. Mà cuộc đời nó sau này phải tự hỏi kiếp trước nó có tội tình gì với thằng Sơn mà kiếp này nó phải kè kè bên thằng này như hình với bóng.
Đang định đi thì nó nhớ ra điều gì, quay vào nhà bấm bấm 1 hồi.
Reng. Rengggg
- Alo.
- Hồng à, Hồng chưa đi thi à. –Giờ nghĩ lại thấy khi ấy hỏi ngu vcl, con bé đi thi thì ma trả lời điện thoại à.
- Hồng chưa, đang phụ mẹ dọn đồ rồi mới đi.
- Siêng thế, sắp thi rồi vẫn còn giúp mẹ được à.
- Kệ chứ, Hoàng lo cho Hoàng đi, kẻo điểm thấp lại bị mẹ đánh cho đấy. haha
- Yên tâm, 9 điểm nằm chắc trong tay rồi nhé.
- Thôi đi ông tướng, 9 điểm trong tay còn 1 điểm trên giấy chứ gì.
- Với một người IQ cao như Hoàng thì chuyện điểm cao là dễ như ăn bánh.
- NHANH LÊN THẰNG CHÓ KIA, MÀY NGỦ LUÔN Ở NHÀ ĐI!
Dm, cái giọng thằng chó Sơn vẫn ám ảnh nó theo kiểu quái gì ấy, chỉ muốn ra nhét cái dép quai hậu vào miệng nó.
- Thôi Hoàng đi đây, thằng Sơn nó gọi đi thi rồi.
- Ừ! Chúc Hoàng thi tốt nhé!
- Hồng cũng thế nhé.
Nó bùi ngùi ngắt kết nối rồi lọ mọ dắt xe lên trường, vừa dắt xe vào nhà xe đã thấy mấy thằng lớp nó đang tụm năm tụm ba chỗ bản tin, ra là đang xem danh sách phòng thi. Vì thi cũng nhiều lần nên quanh quẩn nó vẫn toàn thằng tên Hoàng thôi, không có gương mặt nào lạ lẫm cả. Trống vào phòng thi, mặt đứa nào cũng căng như dây đàn, cảm giác chỉ cần hù đứa nào thôi là đứa đó đột quỵ mà đi xuống với các cụ luôn chứ chẳng chơi. Sau khi xếp chỗ, nó chỉ biết nhìn lên trời và nói “đồn như lời”, nó ngồi bàn đầu và đối diện với thầy cô, cái phương án B (nếu gặp câu khó thì nhìn bài) của nó phá sản ngay từ lúc chưa bắt đầu, đành phải tự lực tự cường vậy. Kì thi căng thẳng như mọi lần, ra phòng thi đứa nào cũng bảo câu này tao làm sai, tao không làm được câu kia nhưng cuối cùng lại 8,9 điểm ấy mà, mấy đứa giỏi hay có thói quen này, nó chẳng lấy làm bận tâm. 3 ngày thi trôi qua có vẻ ít sóng gió hơn nó dự kiến, bọn nó cũng đoán điểm nhau rồi lại đoán xem đứa nào được giấy khen hay đứa nào đội sổ.
- Hoàng làm được bài không?
- Cũng ổn! Ngoài những bài khó ra thì Hoàng cũng không làm được. hehe
- Thế chúc mừng nhé, sắp được mẹ cho ăn roi rồi! hihi –Giọng con bé cười cute thế nhỉ, lúc nào cũng thế thì thằng nào chẳng chết chứ.
- Yên tâm, lớn rồi ai lại đi đánh nữa. Thế Hồng làm được bài không? À nhầm, có được học sinh giỏi không chứ?
- Thôi đi, Hồng chẳng có suất đâu!
- À chiều rảnh không, đi ăn kem đi.
- Trời lạnh thế này mà đi ăn kem, đồ ấm đầu.
- Trời lạnh này ăn kem mới ngon. 4h nhé.
- OK.
Gần cổng trường nó có tiệm bán kem nhỏ, hồi đấy bọn nó thích ăn kem mùa đông lắm, mấy lần viêm họng cũng không chừa. Chiều đó 2 đứa nó vẫn ngồi trên con ASAMA huyền thoại, nó đột nhiên quay lại hỏi.
- Hồng định thi trường gì?
- Chắc là Sư phạm Hà Nội rồi! Còn Hoàng?
- Chưa biết nữa, để xem sao đã.
Đang nói chuyện thì đột nhiên có ông đi xe máy đi ngược chiều, nó vội đánh lái vào sát lề nhưng vẫn bị quệt vào xe, 2 đứa ngã lăn ra, cây kem trên tay con bé rơi dính đầy vào áo nó. Còn ông thì đi mất dạng, 2 đứa nó đành dựng xe lên xem sao. Nó giơ chân chống dc nhưng con bé bị trật tay rồi khóc òa lên trách nó đi xe không cẩn thận. Ơ, điên à, có phải do nó cố ý đâu, với lại chưa gì đã khóc rồi, lớn tồ tồ còn khóc như con nít. Đấy là nó nghĩ vậy chứ miệng vẫn luôn hỏi thăm rồi bóp tay bóp chân nhưng bị con bé gạt ra trông đến tội. Cuối cùng con bé cũng ngồi lên xe cho nó chở về, trên đường nó cứ xin lỗi ríu rít nhưng con bé vẫn làm ngơ. Buồn cười thật, bố mẹ nó lo cho nó nhiều như vậy nó không xin lỗi mà lại đi xin lỗi con trời ơi đất hỡi mà không phải do lỗi của nó.
Sau kì thi thì sẽ là thời gian nghịch và đợi điểm, đứa nào cũng hồi hộp vì sắp Tết rồi, đứa nào cũng mong 1 cái Tết ngon và những con điểm đang là vật cản lớn nhất, nói dễ hiểu thì Tết này ăn ngon hay không là do kết quả kỳ thi vừa rồi. Khi cô đọc đến tên nó thì tim nó như muốn nhảy mẹ ra ngoài vậy, Bà cô già phải nheo kính lại vì nghi ngờ gì đó làm nó càng hồi hộp hơn. Đọc thì đọc mẹ nó đi chứ cứ nhìn lên nhìn xuống định dọa chết con nhà người ta à, nó cứ lẩm bẩm khi thấy cả lớp đã chuyển qua nhìn mình với ánh mắt tò mò.
- Hoàng, toán x, lý y, hóa z, …. Tổng kết 6,5! Anh có quay cóp bài không đấy?
- Òaooooooo! Giấy khen cơ đấy, khao đê. –Cả lớp nó như không tin vào tai mình nữa, ngay cả nó cũng còn ù ù nhưn kiểu nghe nhầm nữa mà. Cũng đúng thôi, một đứa học hành chẳng có gì nổi bật như nó lại điểm cao thế, không tin cũng chẳng sai nhưng dù tin hay không thì nó cũng được giấy khen rồi. Cả ngày hôm đó như tỏa nắng giữa ngày đông vậy, nó nhìn thấy không phải là tia nắng mà là những tia hy vọng, hy vọng vào cánh cửa đại học sẽ mở ra với nó vậy.
Nightcore - Apollo - (Lyrics) - YouTube