Mỗi ngày 1 trang nhật ký

bacunon1703

Senior Member
Mình lập thớt này để viết vào đây những suy nghĩ và cảm nhận về mọi điều trong cuộc sống thường ngày. Hoặc đơn giản như 1 tờ giấy note list lại những công việc cần thực hiện, là 1 nơi để spam kể lể, than thở với những kẻ thích-bộc-lộ-nội-tâm-1-cách-bí-mật như mình.
Hi vọng rằng mọi người cũng chia sẻ tại đây để chúng ta có thể nhìn thấy chân thực nhất cuộc sống đang diễn ra xung quanh chứ không giống như cái nhìn 1 chiều, phần nổi phần chìm như trên fb hay các trang mạng xã hội khác.
Hi vọng rằng khi 30 tuổi, chúng ta nhìn lại những sai lầm của mình năm 20 tuổi và biết cách cảm thông, giúp đỡ cho những bạn trẻ tuổi đôi mươi.
Hi vọng chúng ta có thể học được điều gì đó dù ít dù nhiều từ câu chuyện của những người xung quanh.
Hi vọng rằng ai đó có thể vả cho tôi mấy phát nếu thấy tôi trẻ con và thể hiện tính cách quá xấu xí, hi vọng rằng tôi sẽ trưởng thành và hoàn thiện 1 cách không quá vật vã và nhiều vết ngã.
 
30 rồi, chỉ khuyên các em, các cháu chịu khó học hành, sau này sẽ sướng hơn
leGNtHK.png
 
Thứ Hai ngày 12 tháng 4 năm 2020,
Hôm nay tôi nghỉ làm. Đi dự lễ tang anh DDQ.
Anh Q mất rồi. Anh tắm đêm và đột tử. Tôi nói vậy thôi, ai được gì thì hiểu.
Cái chết vẫn là vô duyên như vậy.
Không báo trước, cũng không quay lại gặp nhau dù chỉ là 1 lần. Buồn cười.
Anh mất buổi sáng nhưng tận tối gia đình mới báo tang, chắc là đau xót quá không chấp nhận nổi.
Anh Q mất rồi, anh mới 34 tuổi, chỉ vì tắm đêm.

Hà Nội lạnh. Đêm qua nhắn tin xin sếp cho nghỉ cả ngày, định chiều nay đi khám răng, tôi cần phải giải quyết ít nhất là 2 cái răng khôn trong mồm, mồm tôi bây giờ đã quá nhiều răng rồi, nếu 1 ngày tôi bị vả thì kiểu gì 2 cái răng khôn to như cái lưỡi cuốc cũng xé lìa 2 quả má tôi mất. Tôi cần phải đi nhổ răng khôn!
Sáng dậy đọc báo thấy công bố ca nhiễm mới, vậy là lại thôi, bây giờ đến bệnh viện thì không khác nào từ hố xí chui lên, đến công ty mọi người kiểu gì cũng kêu ré lên rồi bịt mũi bịt miệng đốt rác giải vía cho mà xem. Thôi đợi thời gian nữa xem sao.
15h, tôi đã:
1. Tiễn biệt anh Q.
2. Nhờ chị H xử lý công việc.
3. Đi chợ mua đồ ăn cho cả tuần.
4. Đang kho cá.
Cần phải:
1. Xếp đồ vào tủ lạnh.
2. Đi mua nguyên liệu làm kem chuối + làm kem chuối.
3. Rep tn của đồng nghiệp
4. Hỏi mọi người địa chỉ sửa quần áo.
5. Mang quần áo đi sửa.
6. Dọn tủ quần áo.
Lưu ý: Có thể không làm: 2, 5, 6 bởi vì mình đang ốm. Không hành hạ cái lưng là 1 quả đầu tư khôn ngoan cho sức khoẻ dài hạn.
 
Last edited:
Cho các bạn lời khuyên mang tính thúc đẩy hơn được không thím?
Ngày đó em cũng nhận được nhiều lời khuyên lắm nhưng chỉ đến khi “thấy cảnh” thì mới sáng mắt ra được thôi
hồi bé cứ nghĩ có tham vọng, có mơ ước, có đam mê là làm gì cũng đc. nhưng khi trải rồi mới thấy làm gì mà nhiệt huyết thôi chưa đủ, kiến thức ko có thì chỉ có bị lừa hoặc thua lỗ thôi, đơn giản có ước mơ làm ca sĩ mà cứ cho là thiên phú hát hay đi, nhưng ko biết thanh nhạc, luyến láy, biết quan hệ gặp đc bầu tốt để lăng xê thì cũng vứt
vX6wwz5.png
 
đã từng hăng say đọc sách. đã từng có thể cả ngày ngồi trong thư viện với chồng sách bên cạnh. đọc nhiều suy ngẫm nhiều cứ tưởng mình sẽ biết hơn. giỏi hơn nhưng ko. kiến thức trong sách mãi vẫn chỉ là sách thôi. đem ra ngoài 1 xíu liền bị nói là giáo sư,"cái gì cũng biết chỉ biết điều là ko biết"
dần dần đọc ít sách lại ra ngoài tiếp xúc hơn bỗng thấy đam mê đọc sách vẫn bất diệt nhưng sợ chôn vui trong đó quá. giờ mỗi ngày chỉ dám đọc 2h trước khi ngủ.
đang tìm kiếm 1 đam mê mới khác mà 3 4 năm rồi chưa tìm dc. càng ngày càng thấy bản thân vô dụng hầy :sweat:
 
em đang định lập 1 page kể về lịch sử các trận war trên MXH của VN, sau đấy là dần đến các group hay 4room. Chả phải để làm ăn gì đâu. cốt chỉ có chỗ lưu lại mấy ngày tháng vàng son để mọi người có cái share cho các em các cháu đọc "thời xưa bọn tao ngầu lắm" thôi.
mà xem chừng tư liệu tổng hợp khó quá.
 
Tiết lập hạ
Tôi đi duyệt tộc, tôi lại bước trên con đường làng ngày xưa lần duyệt tộc nào cũng đi với ông, nhưng rồi ông cũng không đi nữa, tôi một mình!
Trong sân nhà thờ tộc, tôi lặng lẽ nhìn các bác đọc điếu văn, tôi chợt cười khẽ, lặng nghĩ có khi nào về già mình cũng ngâm mấy cái điệu mà các bác lúc này đang ngâm không, cái điệu mà trước đó vài giây nó còn làm tôi thấy buồn cười.
Lúc ngồi bàn ăn, ngồi toàn với các anh, rồi lại chén chú chén anh, anh em trong tộc lại tụ họp, mới thấy tình cảm xóm giềng anh em quan trong nhường nào, tôi lại nghĩ về già mình bắt buộc phải về quê mà sống thôi.
Thời gian lúc ấy như ngừng trôi vậy
 
đã từng hăng say đọc sách. đã từng có thể cả ngày ngồi trong thư viện với chồng sách bên cạnh. đọc nhiều suy ngẫm nhiều cứ tưởng mình sẽ biết hơn. giỏi hơn nhưng ko. kiến thức trong sách mãi vẫn chỉ là sách thôi. đem ra ngoài 1 xíu liền bị nói là giáo sư,"cái gì cũng biết chỉ biết điều là ko biết"
dần dần đọc ít sách lại ra ngoài tiếp xúc hơn bỗng thấy đam mê đọc sách vẫn bất diệt nhưng sợ chôn vui trong đó quá. giờ mỗi ngày chỉ dám đọc 2h trước khi ngủ.
đang tìm kiếm 1 đam mê mới khác mà 3 4 năm rồi chưa tìm dc. càng ngày càng thấy bản thân vô dụng hầy :sweat:
Tôi thấy vấn đề không phải là đọc sách nhiều mà là kỹ năng thực hành, kỹ năng xã hội ít.
Cái gì quá cũng không tốt mà, ông nên cân bằng lại là ổn thôi.
Và có thể là nên học cách thông cảm và đặt mình vào hoàn cảnh thực tế nữa, cho cái câu “biết điều là không” ấy. Đôi khi thực tế nó tàn nhẫn lắm, nếu áp dụng sách vở vào đúng lúc hoàn cảnh đang quá bấn loạn dễ ép người ta phát điên mà, đừng cứng nhắc quá
 
Tôi nghe nói bọn thú cưng quý tộc thường có những sở thích rất “biết chơi”. Chẳng hạn như có con mèo thích sưu tập nhẫn, vòng tay hay bất kỳ thứ gì đó bằng kim loại lấp lánh. Nó có cả 1 kho báu đồ kim loại trong cái ổ của mình
Còn tôi thì lại thích tàng trữ đồ ăn. Tôi có 1 kho báo đầy thực phẩm trong tủ lạnh. Tôi có vẻ là 1 con lợn quý tộc :misdoubt:
 
Last edited:
Back
Top