Hôm nay có viêc xuống ngân hàng, nhìn bà sếp chửi nhân viên mà mình cảm thấy buồn giùm bạn gái đó

thienbau

Member
Hôm nay ra quầy ngân hàng, tận mắt nhìn thấy bà sếp đó chửi nhân viên, bã là sếp vì 1 mình bã ngồi 1 bàn phía sau, còn phía trước là các nhân viên giao dịch viên, em gái kia làm j đó sai, đến gần chỗ bã, bã nạt còn ko mau đi đi, đã nói đi lẹ đi còn đứng dai ở đó, mình nghe mà cũng tự thấy mình trong đó, vì cũng bao năm bôn ba lăn lộn với đời, nhìn như vậy tự nhiên lòng bồi hồi, và đông cảm vơi em ấy, em ấy chỉ cười nhẹ và im lặng đi, nhưng sao mà chua chát đến thế, ko biết có thế giới cực lạc A di đà ko nhỉ, vì theo mình biết ở đó là ko có ai chửi rũa ai hết
 
Làm việc có thể ngu ngốc lúc đầu rồi từ từ rèn luyện tay nghề, nhưng đừng kiểu lọ mọ, ngáo ngơ, cứ như bò đeo nơ, không biết mình đang ở mặt đất hay ở trên mây thì bị xếp quát là đúng.
Nó như kiểu đi thi hay đi chấm thi vậy, có một điều căn bản thôi mà rất nhiều người mắc phải dù không phải là lần đầu, và những người kiểu vậy là dễ bị chửi nhất.
 
nhìn em ấy gượng cười nhưng tôi biết sau nụ cười đó là nước mắt chực chảy, có lẽ nếu ko có ai ở đó, e ấy sẻ khóc luôn, thương e ấy quá
 
Ở nhà bố mẹ mắng cái thì gân cổ lên cãi,
Cứ để cho xã hội nó đập cho sáng mắt ra.
Bố mẹ cũng phải là những người có kinh nghiệm với xã hội hoặc có vị thế trong xã hội thì giáo dục con cái mới tự tin được.
Còn bố mẹ kiểu học không cao hoặc không có kinh nghiệm hoặc vị thế xã hội thì dễ tạo ra những lứa như ông thớt đang tội nghiệp lắm, mà kể cả những người làm bố làm mẹ ấy nếu ra xã hội thì cũng chẳng khác gì bạn kia ấy chứ, vẫn lơ mơ, điều này thường gặp ở những người thuộc tầng lớp lao động.
 
làm ngân hàng sai mà ko chửi để đến lúc nó sai cái chữ số, cái dấu phẩy thiệt hại tỷ bạc rồi ai chịu trách nhiệm :rolleyes:
 
Bố mẹ cũng phải là những người có kinh nghiệm với xã hội hoặc có vị thế trong xã hội thì giáo dục con cái mới tự tin được.
Còn bố mẹ kiểu học không cao hoặc không có kinh nghiệm hoặc vị thế xã hội thì dễ tạo ra những lứa như ông thớt đang tội nghiệp lắm, mà kể cả những người làm bố làm mẹ ấy nếu ra xã hội thì cũng chẳng khác gì bạn kia ấy chứ, vẫn lơ mơ.
Thím này nói đúng. Cô giáo dạy tiếng Nhật của em con nhà giàu, gia giáo, được giáo dục kĩ, mối quan hệ nhiều nên khá tự tin. Cô bảo nếu bị sếp chửi hoặc công việc áp lực là nghỉ đổi c.ty khác hoặc chuyển sang nghề khác. Người giàu và giáo dục tốt thấy tư duy họ khác hẳn, họ không quỵ luỵ bất kì ai. Chứ con nhà nghèo thì ko có quyền lựa chọn, họ đi làm kiếm đồng tiền nhiều khi lo cho cha mẹ già dưới quê nên ko có tiếng nói trong một tập thể hoặc c.ty, sếp chửi hoặc đồng nghiệp nói xấu thì cũng đành cam chịu, cố gắng bám trụ để đổi lấy đồng tiền nuôi thân và gia đình. Tư duy giữa nhà giàu và nhà nghèo khác hẳn.
 
Bố mẹ cũng phải là những người có kinh nghiệm với xã hội hoặc có vị thế trong xã hội thì giáo dục con cái mới tự tin được.
Còn bố mẹ kiểu học không cao hoặc không có kinh nghiệm hoặc vị thế xã hội thì dễ tạo ra những lứa như ông thớt đang tội nghiệp lắm, mà kể cả những người làm bố làm mẹ ấy nếu ra xã hội thì cũng chẳng khác gì bạn kia ấy chứ, vẫn lơ mơ, điều này thường gặp ở những người thuộc tầng lớp lao động.
đời ko thiếu gì cha mẹ học con đốt sach, cha mẹ giàu con nghiện, và cũng ko thiếu nhà nghèo mà đỗ thủ khoa, bác cứ mang cái danh ba mẹ cần có kinh nghiệm xã hội ra để dạy con hehe, vừa rồi bác ko thấy vợ dũng lò vôi khóc lóc về việc con cờ bạc cá độ ak,
cha mẹ sinh con trời sinh tính , kinh nghiệm xã hội của cha mẹ cũng chỉ 1 /10 đẻ hình thành nên tính cách của 1 đứa trẻ thôi
 
Thím này nói đúng. Cô giáo dạy tiếng Nhật của em con nhà giàu, gia giáo, được giáo dục kĩ, mối quan hệ nhiều nên khá tự tin. Cô bảo nếu bị sếp chửi hoặc công việc áp lực là nghỉ đổi c.ty khác hoặc chuyển sang nghề khác. Người giàu và giáo dục tốt thấy tư duy họ khác hẳn, họ không quỵ luỵ bất kì ai. Chứ con nhà nghèo thì ko có quyền lựa chọn, họ đi làm kiếm đồng tiền nhiều khi lo cho cha mẹ già dưới quê nên ko có tiếng nói trong một tập thể hoặc c.ty, sếp chửi hoặc đồng nghiệp nói xấu thì cũng đành cam chịu, cố gắng bám trụ để đổi lấy đồng tiền nuôi thân và gia đình. Tư duy giữa nhà giàu và nhà nghèo khác hẳn.
Nhiều khi đi làm bị chửi cũng vì tính cách đó thím, cùng một môi trường, nhưng cái đứa không bị "mơ ngủ'' thì sẽ ít bị chửi hơn đứa bị "mơ ngủ''. Sếp thì bận công việc, rồi nhiều nhân viên, không ai rảnh để nhớ là ai giàu, ai nghèo để mà phân biệt đối xử cả, mình nghĩ là do tính cách thôi. Mà tính cách bị ảnh hưởng bởi giáo dục từ gia đình. Nếu nhà nghèo mà bố mẹ quan trọng giáo dục cho con cái tính cách ngay thẳng, không bị ủy mị, cương trực từ nhỏ thì sẽ rất lợi thế khi ra xã hội cho dù là nhà nghèo hay nhà giàu.
 
Thím này nói đúng. Cô giáo dạy tiếng Nhật của em con nhà giàu, gia giáo, được giáo dục kĩ, mối quan hệ nhiều nên khá tự tin. Cô bảo nếu bị sếp chửi hoặc công việc áp lực là nghỉ đổi c.ty khác hoặc chuyển sang nghề khác. Người giàu và giáo dục tốt thấy tư duy họ khác hẳn, họ không quỵ luỵ bất kì ai. Chứ con nhà nghèo thì ko có quyền lựa chọn, họ đi làm kiếm đồng tiền nhiều khi lo cho cha mẹ già dưới quê nên ko có tiếng nói trong một tập thể hoặc c.ty, sếp chửi hoặc đồng nghiệp nói xấu thì cũng đành cam chịu, cố gắng bám trụ để đổi lấy đồng tiền nuôi thân và gia đình. Tư duy giữa nhà giàu và nhà nghèo khác hẳn.
Bởi vì nó giàu, nó ko làm gì cũng đủ tiền ăn tiêu hết đời nên nó mới có quyền thích thì nghỉ làm, ko hợp tính thì bỏ, bọn nó đi làm cho vui mà. Tôi quen bà này con ông phó chủ tịch thành phố, đi làm cho có bè bạn, sau nghỉ hẳn ở nhà đi chơi miết vì lúc nhiều nhà còn chạy ăn từng bữa thì bà này 18 tuổi đã được sang tên 2 căn nhà to đùng ở giữa trung tâm thành phố.
 
Nhiều khi đi làm bị chửi cũng vì tính cách đó thím, cùng một môi trường, nhưng cái đứa không bị "mơ ngủ'' thì sẽ ít bị chửi hơn đứa bị "mơ ngủ''. Sếp thì bận công việc, rồi nhiều nhân viên, không ai rảnh để nhớ là ai giàu, ai nghèo để mà phân biệt đối xử cả, mình nghĩ là do tính cách thôi. Mà tính cách bị ảnh hưởng bởi giáo dục từ gia đình. Nếu nhà nghèo mà bố mẹ quan trọng giáo dục cho con cái tính cách ngay thẳng, không bị ủy mị, cương trực từ nhỏ thì sẽ rất lợi thế khi ra xã hội cho dù là nhà nghèo hay nhà giàu.
Đúng! Tính cách con cái ảnh hưởng cha mẹ khá nhiều. Con cái có xu hướng bắt chước cha mẹ mà. Một ví dụ đơn giản là tại sao có đứa đi làm c.ty khá là ngăn nắp, sạch sẽ. Ngược lại có những đứa bề bộn, quăng đồ tùm lum. Nếu cha mẹ là tấm gương cho con ngay từ lúc nhỏ thì sau này lớn lên nó sẽ có ý thức như cách giáo dục của người Nhật.
 
Cuộc sống là vậy thôi, con người phải thế nào thi mới người khác mắng chửi. Người tầm thường ko có gì nổi bật, chậm chạp hay mắc sai lầm thì hay làm đồng nghiệp và cấp trên tức giận thì tất nhiên bị sếp chửi, đồng nghiệp to tiếng...
Còn người sáng dạ, tài năng, tự khắc sếp hay đồng nghiệp đều phải nể, thì thằng nào dám thất lễ.
Có câu kẻ sĩ có thể chết chứ ko chịu nhục, nhưng phải thế nào mới trở thành kẻ sĩ, nếu ko tài năng mà lại ko chịu nhục thì chết bao lần cho đủ.
 
Back
Top