Hãy kể 1 câu chuyện lạ hoặc kỳ ảo mà các thím được nghe ông,bố,... kể lại

Bố tôi trước đi lính bên Campuchia kể là nếu ai lấy vàng hoặc tiền bên đó đều sẽ bị chết trận, ông là người vô thần tuy không tin nhưng cũng không dám lấy gì vì thực tế tất cả những người chết trận trong balo đều thấy tiền hoặc vàng
Lại kiểu bịp để dọa binh sỹ ko lấy trộm chứ có gì thần vs bí
 
Mới đọc tới trang 11 thôi nhưng thấy thớt này hấp dẫn quá, em từ bé tới lớn cũng gặp nhiều điều khó giải thích. Em sẽ kể từng cái
1. Chuyện về nhà em ở Phan Thiết : _Em hồi học c1 hay bé hơn gì đấy là ngủ vs chị. Nhà em lúc đó có 2 phòng, phòng ba mẹ sát phòng em với chị. Có 1 hôm đang ngủ tự nhiên bị kéo chân, cảm giác rất thật. Bị nắm rồi giật 1 cái thật mạnh. Thế là em bật dậy réo mẹ ơi mẹ ơi. Ba mẹ từ phòng bên chạy qua, chị nằm sát phía mép giường bên kia cũng dậy. Mọi ng tưởng em sợ ma nên réo để qua ngủ cùng. Nhưng em khẳng định là em bị nắm chân là thật nhưng k ai tin. Sau này em vẫn nhiắc lại chuyện đó thì mn kêu chắc mẹ em giỡn tối qa nắm chân em. Nhưng rõ ràng lúc bị nắm chân kéo em bật dậy liền.
_ Cũng lúc bé em nhớ em nhìn ra cổng có thấy 1 ng mặc bộ đồ giống áo mưa màu trắg đi ngang qua cổng nhà em. Lướt qua nên lúc đó em chỉ ấn tượng. Lúc sau nghĩ lại thấy sao mà cao quá với lại trời khô queo sao mà mặc áo mưa được.
_ Hồi nhỏ nhà em tối hay tụ lại coi phim tiểu lý phi đao. Do thời đó tivi khuya nó không phát sóng gì nữa nên thường cả nhà coi xong tắt tivi vô ngủ. Vậy mà có mấy lần khuya em dậy đi vệ sinh thấy tivi lại bật sáng do không có phát sóng gì cả nên nó chỉ hiện hạt hạt hạt hạt hạt hạt đen trắng, em cũng k nghĩ gì đi ngang với tay tắt r đi vệ sinh xong ngủ tiếp. Nhà em lại rất nề nếp với tiết kiệm, nên không có chuyện quên tắt tivi rồi đi ngủ được. Với lại thời đó chiếu phim đó xong là tivi cũng chẳng còn gì để mà coi rồi.
_ Lớn hơn tí năm lớp 9 nhà em xây mới. Lúc đó nhà em dọn đồ qua nhà trọ gần đó ở. Tối thì có người qua nhà đang xây ngủ để canh nhà. Hôm đó là dì L qua ngủ canh. Dì L kêu tối đó t ngủ thấy 1 bóng đen thù lù đứng ngay cửa.
_ Rồi lúc em lên c3 hôm đó nhà em vào sg hết còn mình em ở nhà. Các bác cũng biết rồi đó, em đâu dám ngủ ở nhà 1 mình. Nên dì T qua ngủ với em. Tối đó em ngủ ngoài li văng ngay chỗ đối diện cầu thang. Dì em thì ngủ trog phòng ba mẹ. Sáng sớm dì T hỏi em. "Tối qua sợ ma hay sao mà chui vô ngủ". Em mới bảo tối qua h con ngủ ở ngoài này mà. Thế là dì em mới bảo tối qua đang ngủ thấy cái bóng vô rồi nằm cạnh t tưởng m sợ ma nên chui vô ngủ...
_ Gần đây nhất là cách đây gần 2 năm sao ấy. Nhà em đi sg hết em dắt ghệ về chơi. Chơi gì thì các bác cũng biết r đấy. Mà chơi ở chỗ cửa sân trời lầu trên cùng. Đang vui vẻ tự nhiên ghệ em kêu. Ai vậy. R nó rụt xuống. Em sợ dì em qua tưới cây thấy cảnh đó r nói mẹ em. Lúc đó nghĩ là dì k à. Nhưng mà rõ ràng k nghe tiếng mở cửa kéo thì làm sao mà có ai vào đc. Em mới bảo con ghệ em như v. Thế là nó chạy ra chỗ cầu thang nhìn xuống lầu 2 nói nhỏ vs em hình như vô nhà vệ sinh r sao ấy. Em mới đi xuống thì thấy nhà vệ sinh đóng cửa. Nghĩ giờ mở cửa ra mà thấy dì thì thôi rồi hết dắt ghệ về nhà. Lạ là cửa lại khó mở hơn thường ngày, thường vặn tay nắm đẩy nhẹ vô là đc r. Mà nay phải đẩy có lực hơn. Mở cửa ra thì k ai trong đó cả. Em với ghệ em sợ rồi. Em mới bảo nó thôi đi ăn lẹ lẹ. Xong 2 đứa vọt ra đường đi dạo. Bắt đầu hỏi nó nãy thấy ntn. Nó kêu thấy bóng ng phụ nữ thụt thò chỗ cầu thang r chạy xuống.
_ Phòng em là ở lầu 3, nhưng lúc chị em đi học ở sg là từ cấp 3 em xuống phòng chị em ở lầu 2 để ngủ r. Lạ cái ngủ ở phòng đó cứ đúng 2h sáng là em dậy. Cảm giác có gì đó nhìn mình làm k ngủ được. Cứ như v 1 thời gian dài luôn làm em thiếu ngủ. Có lúc em bực chửi đổng lên rồi kéo chiếu ra ngoài phòng khách ngủ thì ngủ ngon ơ.
Kể thêm là nhà em lúc trước là cái ao trog 1 vườn đào. Em từ c3 tới giờ k dám ngủ 1 mình ở nhà. Có ngủ thì chơi game,bật điện sáng trưng rồi gần sáng mới ngủ đc. Còn không thì qua nhà bạn ngủ.

2. Chuyện em trúng số
Cách đây 3 năm, em ở trọ cùng với chị ở 658/ Cách mạng tháng 8. Em với chị ở phòng trên cùng của cái nhà này. Phòng đó hình như lúc trước là phòng thờ. Vì có 1 cái bệ thờ ngoài ban công, với có mấy lỗ khoan trên tường.
Khoảng thời gian đó Vietlott mới ra. Em với ba em hay mua Vietlott lắm, mà toàn trúng 30k. Khoảng thời gian đó em hay có 1 thói quen là trưa sweitei rồi nằm sải lai nude ngủ. Đang ngủ mà nghe tiếng dép hay tiếng chìa khóa lạch cạch là biết chị về, bật dậy mặc quần vô. Ngủ trưa ở đó em thường xuyên bị bóng đè, riết quen với việc bị bóng đè luôn. Những giấc mơ của em khoảng thời gian đó rất hay mơ thấy vàng, mơ thấy trúng số. Mỗi lần mơ như vậy xong, tỉnh dậy nó hụt hẫng gì đâu. RỒi 1 thời gian sau em hay gặp rắn trong mơ. Em đó giờ toàn chơi Vietlott không chơi truyền thống nên cũng chỉ coi mơ thấy rắn là số mấy rồi chiều xem thử nó có ra không. Y rằng tối đó hay trưa đó ngủ mà mơ thấy rắn là chiều ra mấy số con rắn. Thấy vậy em tập trung ráng nhớ những sự việc trải qua trong giấc mơ để note lại. Rồi em cũng mơ thấy 1 vài con số xuất hiện trong mơ, em tỉnh dậy là ngồi dựa vô tường note vô trong điện thoại ngay liền lập tức chứ k là vài phút sau quên mất mình mơ gì ngay. Xong rồi chiều xách đít đi mua vietlott với dãy số đó. Nhưng mà chưa bao giờ trúng cả. À em còn có thói quen lúc đó là trước khi ngủ cầu xin cho số để có vốn làm cái gì đó, sẽ dùng tiền đó tạo công ăn việc làm cho những ng gặp khó khăn, rồi phụ giúp cho cha mẹ đỡ khổ... xong rồi mới chìm vào giấc ngủ.
Chuyện cứ như thế tới 1 ngày. Buổi trưa hôm đó em vẫn là thói quen đó sweitei rồi ngủ. Hôm đó k nhớ có bị bóng đè hay không. Nhưng em mơ thấy 1 dãy số. Trời bên ngoài thì mưa nữa nên ngủ ngon lắm đến nỗi không muốn dậy. Sau khi dậy rồi thì em lại ngồi ráng nhớ chính xác dãy số đó để note vào điện thoại. Hôm đó là chủ nhật nên em nghĩ nếu thực sự dãy số này trúng thì chỉ trong ngày hnay thôi, vì mai không có kỳ quay của vietlott. Em ngồi đắng đo suy nghĩ không biết có nên đi mua không. Vì bình thường em đi đâu buổi chiều rồi mới tiện ghé mua vietlott. Rồi mua hoài mua hoài cũng không trúng nên riết nó nản gì đâu. Thêm với việc khoảng thời gian đó em nghèo thôi rồi, tiền ăn uống phải cân nhắc lắm mới dám chi. Nội tâm em thì lại nghĩ lỡ chiều nay nó mà ra dãy số này thì hối hận lắm luôn. Em cứ đắng đo như v 1 hồi. Thế là nội tâm em chiến thắng, nghĩ bụng : " Thôi thì mua, thà không trúng cũng được, chứ nó ra số đó mà không mua hối hận cả đời ". Rồi em mặc đồ, xuống dắt con wave alpha cùi đi.
Chỗ em hay mua nằm ở đường Trần Văn Đang khúc gần ngã ba giao với cmt8 ấy. Hẻm 658 quẹo trái đi 1 đoạn sẽ ra chỗ đó gần hơn, nhưng khúc đó quay đầu hay kẹt xe nên em đâm vào 1 con hẻm ra Hoàng Sa rồi vòng qua Trần Văn Đang. Khúc Hoàng Sa đó nó có 1 cái hẻm dọc đường ray, em hay đi cái đường này cho nhanh. Thế mà hôm đó sau khi em quẹo vào như 1 thói quen thì tự nhiên em sựng lại. Quay lại dòm khúc mới đi qua thì em thấy ng ta để 1 cái ghế với 1 cái bảng. Em quẹo vòng xe lại để xem ng ta ghi cái gì. Thì thấy là hẻm đang có tang xin đi đường khác. Thật sự là nãy giờ trên đường lái xe em vẫn nghĩ ngợi về việc có nên mua hay không, do tiền trong túi cũng k còn nhiều, chỉ đủ ăn vài bữa vs đổ xăng nên em không để ý những thứ trên đường. Thế mà lúc đó sau khi quẹo vô hẻm, đi qua cái bảng rồi em tự nhiên sựng lại như vậy . Rồi em vòng ra khúc đầu đường Trần Văn Đang để đi tiếp, tới nơi em đưa dãy số cho ông bán kêu ổng lấy dãy số này. Nhưng lúc đó ổng kêu qua 5h45 rồi nên chỉ mua được kì sau hoặc vé chọn sẵn, chứ giờ tự chọn không được nữa. Em buồn thôi rồi. Cũng chấp nhận, thôi thì lỡ đi rồi, mua 1 vé chứ sao giờ. Trên đường về em buồn quá trời. Nhìn lên trời mong là chiều nay cái dãy kia đừng có ra, nó mà ra em hối hận cả đời vì k mua sớm. Ròi em quẹo vô cây xăng đổ 40k, đưa 50k họ thối lại 10k. Lúc đó buồn lắm, chỉ nghĩ về dãy số kia. Thế là có bà cụ tới mời em vé số. Sẵn có 10k thối em đưa bà rồi lấy luôn không nhìn số gì.
Chiều đó mảy may dãy số kia không ra, mà dãy số chọn sẵn cũng không. Em nhẹ nhõm vl. Rồi tối lại cầu nguyện tiếp. Qua ngày hôm sau dò trúng 50tr an ủi. Tìm lại bà cụ đó mà k nhớ rõ bà cụ ntn. Rồi sau khi trúng xong cũng dùng vào chi tiêu cá nhân chứ k làm theo lời xin nên sau khi lên voi thì xuống cmn chó. Đi làm bục mặt :((.
3. Chuyện chết máy trên đèo mimosa lúc 11h tối
4. Chuyện về ông ngoại
P/s : Chuyện chết máy trên đèo thì mới xảy ra hồi tháng 10 - xe đang đi bth tự nhiên chết máy đề k nổ giữa đèo. Sáng hôm sau search thì thấy đầu năm khúc đó có vụ tông xe chết 1 thai phụ. Chuyện về ông ngoại em thì ông ngoại em là người viết giãn ( hay dãng - là cái tấm phía sau hình thờ lúc đám tang ). Mấy dịch vụ mai táng ở Phan Thiết khi có đám đều mang giãn qua cho ông ngoại em viết rồi dán. Đó là nghề của ông ngoại em, ngoài ra ông còn có mấy quyển sách xưa để xem ngày xem tử vi cho ng ta. Ông ngoại em trước khi mất biết trước nên đi thăm mọi ng trong xóm trước đó 1 tuần. Đang khỏe mạnh tự nhiên ông đổ bệnh rồi mất.
 
Last edited:
Em thì em tin chuyện tâm linh có thật, vì bản thân em đã gặp 2 lần rồi. Ở đây có bác nào gặp "nó" màu đen, mà đen sì, đen hơn bóng tối không 😫, chứ em đọc thì nhiều bác hay kể "bóng trắng". Mà cao nhân nào biết trắng đen ra sao thì kể em nghe với.


Còn chuyện nghe lại em xin kể.
1.Em thì hợp với bên ngoại lắm, nhất là bà ngoại em. Ngày nhỏ thích ở nhất là với bà, vì bà kể chuyện hay lắm, đến nỗi ngành em chọn lúc học đại học cũng ảnh hưởng một phần bởi câu chuyện của bà.
Lạ cái là khi nhắc đến chuyện ma mãnh, người lớn thường né tránh, nhưng bà em thì lại kể cho em nghe, mà thời điểm bà em kể là khi em cũng đã nhận thức được mọi thứ (hình như hồi cấp 2). Bà kể có lần nằm ở nhà cũ, khi ấy bà có một mình thôi, đang nằm, lúc lơ mơ, còn chưa ngủ sâu, bà thấy bên cạnh dưới chân giường, có cái bóng trắng, bà giật mình bảo "Ai đấy" rồi mở mắt ra thì không thấy ai nữa. Bà kể đi kể lại nhiều lắm. Bà bẩu chắc ông mày về (ông ngoại em mất lâu rồi)
2. Các bác đừng bảo nhà khoa học họ không tin, chả tin lắm ấy. Mấy nhà khảo cổ học hay văn hoá học, tôn giáo học, động cái gì cũng phải xem xét ấy.

Ông thầy em trước làm nghiên cứu về tượng thờ, đi nghiên cứu thì cũng phải đụng chạm đo đạc này nọ. Ông không nói cụ thể bị gì, nhưng ông bảo làm như thế ảnh hưởng lắm, từ bản thân đến gia đình.

Chuyện thứ hai là cũng ông thầy ấy. Ông kể là ông "máu" cái món thịt chó lắm, ăn suốt. Có đợt nọ nhà ông nuôi một con chó, ông huấn luyện cho từ bé nên rất khôn và ranh. Bình thường thì nhốt ở nhà chứ đi ra ngoài thì luôn có người theo. Mà nhà ông lại quý con chó này lắm. Có lần ông được mời đến pv ở một đài truyền hình về đền Cẩu Nhi. Ông cũng cẩn thận cũng mấy ông bà phóng viên lễ lạt đầy đủ. Nhưng chiều tối hôm ấy, ông về thì không thấy chó đâu nữa. Cả nhà ngơ ngẩn, thậm chí hai đứa con ông khóc con chó cả tháng giời. Ông bẩu do thần bắt mất rồi. Và từ đó ông không ăn thịt chó nữa.


P/s: Thực ra câu chuyện này là ông kể nhưng em vẫn không hiểu sao chó nhà ông bị bắt :v

3.Chuyện thứ 3 cũng ổng giáo trên kể luôn. Số là trong khuôn viên trường em có cái bảo tàng nhỏ. Bảo tàng ngoài trưng bày các hiện vật khi khai quật kch được thì còn có cả cốt người đào thấy trong những lần khai quật nữa. Vì vậy mà ngày rằm hay mùng 1 là phải thắp hương cẩn thận lắm. "Hôm nào mà quên là các cái tủ run lên bần bật." Y nguyên cái em ngoặc kép kia là câu nói của ông thầy. Có thể ông nói hơi quá nhưng để biết rằng có thờ cúng thì cũng tin đấy, và tin nếu không làm lễ những ngày ấy thì sẽ có chuyện xảy ra.
4. Em thì đi xem bói duy có 1 lần hồi cấp 3 do bị bạn bè rủ. Nhưng đi 1 lần đó thôi và không bao giờ quay lại. Vì thấy không có vị gì lắm.

Sau này thì hữu duyên, gặp được ông anh (học trò của cụ Cung Khắc Lược) thi thoảng có gặp chuyện gì thì hỏi ông thôi. Mấy năm trò chuyện thì em thấy nói chung là chuyện gì quá quan trọng như nhà cửa hay sức khoẻ,.... Còn riêng mấy cái chuyện em hỏi kiểu như yêu đương mà ông biết là cuộc tình đó chả đi đến đâu thì tuyệt ông không bao giờ nói. Ông toàn trêu trêu thôi. À nhưng nói về thằng nyc của em cũng chuẩn phết. Lúc ổng nói em không tin. Yêu lâu ngẫm ra thì đúng thật. Sau em bỏ. Mà cái em đưa cho ổng chỉ là ngày tháng năm sinh (dương lịch) và tên thôi.

Lần em đi thực tập, ông cũng cho em câu chú (em đoán là bên Mật tông, vì sau này cũng có lần em nghe được câu ấy gốc tiếng Phạn, nghe đọc có uy lực hơn phiên âm ra Hán) và động tác khi đọc để phòng khi nếu thấy "lạnh sống lưng" thì làm theo.
Mà em thấy những người biết xem, họ cũng hạn chế nói lắm, vì sợ, vả lại người được xem cho cũng sẽ không tốt đâu.

5. Em đi học chữ ở chùa, đồng môn đa phần ở tuổi dăm sáu chục. Mấy bác tin Phật lắm. Mà nghe nói chuyện thì đúng kiểu ở bên Mật Tông (đạo Phật ở VN thì cũng có vài trường phái, trong đó có Mật Tông) kiểu hay nói bùa chú này nọ ấy. Rồi còn hay kể vong nọ kia. Chuyện thì chả có gì đâu. Nó hơi ngắn nên em lười kể. Ví như kiểu nếu như ngày nào cũng cúng chúng sinh, những người chết đường chợ, rồi bỗng một ngày quên hoặc không cúng nữa thì nó dễ phá cho, nhất là những người không đủ lực. Hay chuyện vừa cúng cháo cho xong chỉ không quá 1 tiếng mà cháo đã bị thiu 😱
6. Cách đây hơn năm, em đi học môn chính trị. Vâng ạ. Chính trị đó. Ông thầy có vẻ sùng Phật (thể loại nhạc mà ông nghe và ảnh trên facebook ông). Ông kể nhiều chuyện lắm, trong đó có chuyện những năm 195x có đoàn dân công của Tàu sang chết ở hồ Tây á. (Bác nào không biết thì gg). Nhưng còn một chuyện mà ông cũng kể, đó là vụ trấn yểm liên quan đến ông Hồ, để sau cụ mới phất thế. Em thì em ngại kể quá, phần vì liên quan chính trị, phần vì sợ bị ban. 😫
Chúc mừng thím đã tìm ra vật chất tối :shame:
Đùa thôi chứ như đọc cmt của 1 bác ở trên thì thầy chùa giải thích bóng trắng là do còn nhiều điều lúc chết còn nuối tiếc, bóng đen là do quá nhiều sân hận
 
Giữ chỗ. M trải qua tuổi thơ ở miền núi n lại lớn lên ở miền biển, truyện kỳ lạ thì nghe nhiều, n m chỉ kể mấy truyên hay nhất mà đc nghe ba, mọi ng kể lại thôi.
Truyện 1: đàn khỉ báo thù, đây là lý do tại sao mà m ở ngoài bắc mà lại ko gọi bố mà gọi là ba. Ko chỉ m, cả làng m đều thế.
Truyện lúc ba m tầm 9, 10t. Trong làng có 1 ông thợ săn khét tiếng tên là Bấu. N mà giọng địa phương, gọi ông Bấu gần ra thành chữ "Bố". Ba kể, ông Bấu săn giỏi lắm, đã xách súng, mác, nỏ lên rừng kiểu gì cũng có thịt rừng ăn, đã đem cần đem xiên xuống suối, là có đủ các món cá... Và ông Bấu khoái khẩu 1 món rất kinh dị, óc khỉ... Cái món này ăn tươi cũng có, mà trần qua nước thuốc cũng có. N mà ông Bấu thích cách trên hơn. Ông bẫy khỉ, bắt sống, nhốt nó vào cái cũi để nhô phần đầu lên như cái xe chở phạm nhân trong phim TQ ấy. Sau đó kẹp chặt rồi lấy dao bật xương sọ ra rồi cứ thế múc ăn... Bọn khỉ khu rừng gần làng ấy xem ông như hung thần, ghi nhớ dáng đi, cử chỉ, tiếng huýt sáo... Của ông, cứ thấy bóng ông thấp thoáng ngoài bìa rừng là bọn nó chí chách chuyền nhau trốn biệt, đến thở có khi cũng ko dám. Vào những lúc động rừng, hiếm cái ăn, bọn khỉ ấy cũng hay vào làng vặt trộm hoa quả, lấy trộm ít ngô, sắn n người làng m tốt, thấy đám khỉ gầy nhách, lại có khỉ con nữa, nên chỉ đuổi đi chứ ko làm hại mạng tụi nó. N vườn, nhà ông Bấu thì tuyệt nhiên ko có con khỉ nào dám bén bảng... Nhưng mà tốc độ có nhanh mấy cũng ko bằng đạn, nỏ, khôn mấy cũng ko thắng đc đồ ăn trong mấy cái bẫy, ông Bấu vẫn có óc khỉ ăn mỗi khi thèm...
Ăn của rừng thì rưng rưng nước mắt, chuyện xảy ra vào sáng mùa đông, ông Bấu ra suối xiên cá mà đến trưa ko thấy ông về, người nhà ra suối tìm thì thấy xác ông 1 lấp lửng ở gần 1 tảng đá to bên bờ suối, 1 bên đầu bê bết máu, xung quanh có mấy, dấu chân khỉ, ng làng nói ông Bấu mải đuổi theo con khỉ mà trượt chân, đập đầu xuống đá rồi lăn xuống suối, lẽ ra ko chết, n nước suối lạnh mà lại đập đầu ngất, nên thành ra chết đuối chỗ nước mới qua đầu gối.
Người nhà đem ông Bấu về lo hậu sự, chuyện ko có gì nếu như vài hôm sau khi chôn cất ông, ng nhà đang cúng 7 ngày thì có 1 bà đi chợ sớm chạy bổ vào làng, mặt như người chết, ú ớ nói thấy ông Bấu ngoài bìa rừng, khăng khăng cái dáng đi gù gù nhanh nhanh ấy là ông Bấu. Người nhà và dân làng, có cả ba m kéo nhau ra xem thì ko thấy gì, kéo nhau ra mộ ông thì thấy bị ai đó quật lên, thấy toàn vết 4 ngón tay, mộ ông bị bới lên... Xác ông ko quần áo, đầy vết cào cấu n ko mất bộ phận nào. Một người làng hô to "kia kìa" thì thấy đàn khỉ đang truyền nhau trên cây, có 1 con khỉ già to lớn mặc nguyên bộ quần áo của ông Bấu đứng nhìn người làng. Mọi người cũng hiểu ra, bọn khỉ đến quật mộ ông Bấu lên, lột quần áo ông rồi cho 1 con khỉ già mặc lên bắt trước y cái dáng điệu của ông Bấu để trả thù cho những con khỉ chết trong tay ông. Người làng và người nhà ông chỉ có thể thay cho ông Bấu bộ quần áo khác rồi chôn chặt, sau đó lấy đá to lèn chặt trên mộ để bọn khỉ ko quật được lên nữa.
Từ đó cứ ông nào làm đồng hay vào rừng mà có con ra gọi: "bố ơi" hay từ nào nhắc đến chữ bố đều bị bọn khỉ quấy nhiễu, khủng bố bằng đá, hoa quả thối... có khi chúng còn theo về tận bìa rừng trước làng, khi nào người đó rẽ vào nhà mà ko phải nhà ông Bấu thì nó mới để yên. Nên bọn trẻ trong làng đều dùng từ ba hay cha để gọi bố cho đến tận bây giờ.
Còn truyện về con báo cụt tai, với cái hang ngầm có con cá trắm đen to như cái thuyền con. Truyện này e chứng kiến luôn hồi đang học lớp 1 dưới trường làng. Với mấy truyện ma biển e cóp nhặt đc ở quanh chỗ ở bây giờ nữa, mai kể nốt...
Dejavu à, sao nhớ đọc 2 3 lần cốt truyện này rồi nhỉ
 
Ngày xưa hay đưa gấu về nhà mấy bữa gấu đi học thêm buổi tối !
Hôm đấy như mọi ngày, em đưa về nhà, sau đấy đi về.
Chạy được tầm 50m, thấy có ai ngồi trên mốc lộ giới ! Em nghĩ cũng không gì lạ, ngta ra đó nhắn tin cũng bình thường, quay đi quay lại thì mất tiêu.
Mấy hôm sau hỏi, gấu nói: ngày xưa chổ đó có tụi đua xe, chạy tới đó té chết. Sau này thì có vụ 2 chiếc tông trực diện, chết 2 3 mạng, sau này lại có nhiều ng bị hù, nên ngta làm cái miếu nhỏ để thờ.
Từ đấy về sau em không gặp nữa.
 
chuyện của mình thì diễn ra vào sau tết 2020, đợt đó ăn tết xong, mùng 5, mùng 6 đã lên lại phòng trọ để đi làm rồi, phòng mình thuê với vài đứa sinh viên ở ghép, mà cũng chưa có đứa nào lên ở cả, lên được vài bữa thì lại ốm, cùng đợt dịch covid nên xin công ty làm remote luôn.

lúc đó người mình ốm, ăn không được gì, toàn đặt ship cháo trắng húp, mà lâu lâu lại có vị và mùi gì đó rất buồn nôn trong miệng mình, cảm giác rất khó chịu , khoảng 4 hôm sau thì người bắt đầu nổi nốt đỏ, ngứa hết cả người, mà càng gãi thì lại càng ngứa, 2 đêm mình không ngủ được chút nào, đến đêm thứ 3 mình vừa mệt, vừa đói, vừa ngứa.

tầm 8h tối bắt đầu ngủ, nhắm mắt được ít phút, lúc đó cũng mê man rồi, bắt đầu nghe giọng có thằng nói chuyện với mình, mình cảm nhận được nó ngồi thế nào và thấy nó như thế nào luôn nhé, nó ngồi trên đầu giường ngay gần mình nằm, còn người nó đen xì, giống như cái bóng vậy thôi, nhưng vóc dáng nó giống mình, lúc đó mình còn băn khoăn là có phải nó là chính mình không.

lúc đó nó rủ mình đi tự tử, bảo rằng sống đau đớn như vậy làm gì, đừng dày vò bản thân như vậy làm gì nữa, trèo lên tầng thượng rồi nhảy xuống là hết đau đớn, không buồn phiền gì nữa đâu, bắt đầu lúc đó chỉ cần mình nhắm mắt lại thôi, không tính nháy mắt nhé, nhắm mắt vào tầm 1s thôi, mình nhấn mạnh là chỉ cần nhắm mắt lại thôi, thì toàn bộ hình ảnh máu me, kinh dị nó cứ load như vở múa ba lê, ( 1 đoạn mình nhớ là bàn tay bị chặt đứt xuống thì nó sẽ chiếu lại sát cái tay bị chặt đấy, máu me lúc đó sẽ là đám ròi bò ra, rồi đám ròi đó nó và cái tay lại tiếp tục thối rữa ra .. ) nói chung nó không hề bị cắt, hay ngắt quãng.

Lúc đó mình thấy sợ quá, ngồi dậy, 1 điều lạ là mình mở mắt ra thì mọi thứ vẫn bình thường, nhưng cứ nhắm mắt vào là cái thằng kia nó lại nói bên cạnh mình, đoạn video đó lại chạy, mình mở laptop bật chú Đại Bi lên nghe, nghĩ tạm ổn nên nằm xuống, nhưng vừa nhắm mắt vào thì nghe giọng nó cười, nó bảo mày bật làm gì, không có tác dụng gì đâu, được lúc thì mình nghe cũng nhức đầu quá nên ngồi dậy tắt luôn, lúc đó mình cũng không giữ được cho tỉnh ngủ rồi, ốm cả tuần, ngứa ngáy khó chịu, mà ngày nào cũng chỉ húp được tô cháo trắng vì chỉ ăn cái khác vào là buồn nôn, với cái vị mình kể trên đầu lại trào ra.

mình nằm xuống nhắm mắt tí thì nó lại rủ đi tử tự tiếp, lần này nó khuyên mình treo cổ trong phòng cho bớt đau đớn, rồi sau đó thì mình sẽ thoải mãi, không cần lo lắng chuyện gì nữa đâu, lúc đó vị làm mình buồn nôn lại trào ra, cái thằng đó nó ngồi cười và bảo rằng mày biết nó từ đầu ra không, từ miệng mày ra cả đấy.

mình ngồi dậy, không phải sợ, vì hết sức để sợ rồi, để có gì thì nôn ra ngoài, không nôn vào chăn với gối, mình ngồi soi luôn vào cái gương tủ đối diện mình, tấm gương này dài gần 2m nhé các bạn, lúc soi không có gì lạ cả, chỉ có đôi mắt mình đỏ, gọi là đỏ choét luôn ấy, và nó phát sáng, lúc này phòng mình chỉ có ánh sáng của cái laptop phát ra nhé các bác, mình ngồi nghĩ cái nồi gì thế này, lúc đó định lấy điện thoại chụp để sáng mai xem lại và có gì đăng lên facebook gì đó nhưng do mệt quá nên mình bỏ luôn ý tưởng đó.

lại nằm xuống, mình xác nhận luôn là cứ nằm được tí là mình nhắm mắt lại luôn nhé các bác, vì quá mệt và đói rồi, đang nằm lại nghĩ đến con dao thái lan mình rửa để nó ở phòng vệ sinh, tự nhiên nó bảo để tao cầm vào cho mày, rõ ràng mình nghe tiếng bộp bộp gõ cửa luôn, rồi nó bảo ra mở cửa đi, tao cầm dao vào cho mày rồi đây.

nó cứ vờn mình như vậy đến 4h sáng, ngủ không được, đến nỗi có lúc mơ màng mình còn thấy mình chính là cái nó, là cái đứa ngồi đấy, và mình thấy mình đang nằm đấy, tự nhiên trong đầu mình có giọng nói của ai đấy, mình gọi là quý nhân luôn, giọng này mình không biết diễn đạt sao nữa, khi nói chuyện các bạn chắc sẽ lên giọng, xuống giọng trong câu, nhưng giọng này không, theo cảm nhận của mình thì nó màu vàng, có điện xẹt qua ( " đến giờ mình cũng nghĩ hình dạng nó vậy "),
họ nói rõ ràng từng câu, từng chữ, không lên không xuống, không to quá, nhưng cũng không nhỏ, giọng trầm nhưng cảm giác nó nặng, nội dung là " tâm loạn rồi thì bật chú lên mà nghe đi",

lúc đó mình ngồi dậy, nghĩ còn nước còn tát, nhưng trong đầu nghĩ nãy bật lên có hết đâu mà bật làm gì, nó càng ồn, đau đầu hơn thì có, lúc đó ngồi search ra chú Đại Bi, bỏ qua luôn, kéo xuống là cái video này
, rồi lại nằm xuống tiếp, lần này là hết hoàn toàn nhé các bạn, không thấy thằng ngồi cạnh mình, ảnh kinh dị này nọ nữa, như chưa xảy ra luôn, ngủ đến sáng mai thì mình khỏe lại, tuy còn hơi mệt.

Mình lần đầu viết bài nên câu văn hơi tệ nhưng mình đảm bảo 100% nội dung mình ghi ra đều là sự thật

mình có vài thắc mắc như sau không biết hỏi ai.
  • nó là ai, có phải mình không.
  • Qúy Nhân kia là ai, chắc chắn không phải mình.
  • tại sao nghe chú Đại Bi không hết nhưng nghe chú khác lại hết.
 
Last edited:
Nằm đc một lúc thì người bị dựng dậy như kiểu có người kéo dậy ấy, xong có tiếng nói ‘dậy đi, chật lắm’. Ông bác tưởng nằm mơ, dậy vuốt mặt mũi rồi làm thêm bi thuốc lào, rồi lại nằm xuống. Được 1 lúc lại bị nhấc dậy kèm tiếng nói: “dậy đi, chật lắm”. Ông bác mới bảo “trời mưa nằm nhờ tí làm gì mà khó tính thế”. Thì tiếng nói bảo: “không được, chật lắm”. Thế là cuối cùng ông bác mình phải ngủ ngồi ko được nằm nữa.
rofl.gif
rofl.gif
rofl.gif
ông già gân và vong linh hiền lành
bye.gif
bye.gif
bye.gif
 
chuyện của mình thì diễn ra vào sau tết 2020, đợt đó ăn tết xong, mùng 5, mùng 6 đã lên lại phòng trọ để đi làm rồi, phòng mình thuê với vài đứa sinh viên ở ghép, mà cũng chưa có đứa nào lên ở cả, lên được vài bữa thì lại ốm, cùng đợt dịch covid nên xin công ty làm remote luôn.

lúc đó người mình ốm, ăn không được gì, toàn đặt ship cháo trắng húp, mà lâu lâu lại có vị và mùi gì đó rất buồn nôn trong miệng mình, cảm giác rất khó chịu , khoảng 4 hôm sau thì người bắt đầu nổi nốt đỏ, ngứa hết cả người, mà càng gãi thì lại càng ngứa, 2 đêm mình không ngủ được chút nào, đến đêm thứ 3 mình vừa mệt, vừa đói, vừa ngứa.

tầm 8h tối bắt đầu ngủ, nhắm mắt được ít phút, lúc đó cũng mê man rồi, bắt đầu nghe giọng có thằng nói chuyện với mình, mình cảm nhận được nó ngồi thế nào và thấy nó như thế nào luôn nhé, nó ngồi trên đầu giường ngay gần mình nằm, còn người nó đen xì, giống như cái bóng vậy thôi, nhưng vóc dáng nó giống mình, lúc đó mình còn băn khoăn là có phải nó là chính mình không.

lúc đó nó rủ mình đi tự tử, bảo rằng sống đau đớn như vậy làm gì, đừng dày vò bản thân như vậy làm gì nữa, trèo lên tầng thượng rồi nhảy xuống là hết đau đớn, không buồn phiền gì nữa đâu, bắt đầu lúc đó chỉ cần mình nhắm mắt lại thôi, không tính nháy mắt nhé, nhắm mắt vào tầm 1s thôi, mình nhấn mạnh là chỉ cần nhắm mắt lại thôi, thì toàn bộ hình ảnh máu me, kinh dị nó cứ load như vở múa ba lê, ( 1 đoạn mình nhớ là bàn tay bị chặt đứt xuống thì nó sẽ chiếu lại sát cái tay bị chặt đấy, máu me lúc đó sẽ là đám ròi bò ra, rồi đám ròi đó nó và cái tay lại tiếp tục thối rữa ra .. ) nói chung nó không hề bị cắt, hay ngắt quãng.

Lúc đó mình thấy sợ quá, ngồi dậy, 1 điều lạ là mình mở mắt ra thì mọi thứ vẫn bình thường, nhưng cứ nhắm mắt vào là cái thằng kia nó lại nói bên cạnh mình, đoạn video đó lại chạy, mình mở laptop bật chú Đại Bi lên nghe, nghĩ tạm ổn nên nằm xuống, nhưng vừa nhắm mắt vào thì nghe giọng nó cười, nó bảo mày bật làm gì, không có tác dụng gì đâu, được lúc thì mình nghe cũng nhức đầu quá nên ngồi dậy tắt luôn, lúc đó mình cũng không giữ được cho tỉnh ngủ rồi, ốm cả tuần, ngứa ngáy khó chịu, mà ngày nào cũng chỉ húp được tô cháo trắng vì chỉ ăn cái khác vào là buồn nôn, với cái vị mình kể trên đầu lại trào ra.

mình nằm xuống nhắm mắt tí thì nó lại rủ đi tử tự tiếp, lần này nó khuyên mình treo cổ trong phòng cho bớt đau đớn, rồi sau đó thì mình sẽ thoải mãi, không cần lo lắng chuyện gì nữa đâu, lúc đó vị làm mình buồn nôn lại trào ra, cái thằng đó nó ngồi cười và bảo rằng mày biết nó từ đầu ra không, từ miệng mày ra cả đấy.

mình ngồi dậy, không phải sợ, vì hết sức để sợ rồi, để có gì thì nôn ra ngoài, không nôn vào chăn với gối, mình ngồi soi luôn vào cái gương tủ đối diện mình, tấm gương này dài gần 2m nhé các bạn, lúc soi không có gì lạ cả, chỉ có đôi mắt mình đỏ, gọi là đỏ choét luôn ấy, và nó phát sáng, lúc này phòng mình chỉ có ánh sáng của cái laptop phát ra nhé các bác, mình ngồi nghĩ cái nồi gì thế này, lúc đó định lấy điện thoại chụp để sáng mai xem lại và có gì đăng lên facebook gì đó nhưng do mệt quá nên mình bỏ luôn ý tưởng đó.

lại nằm xuống, mình xác nhận luôn là cứ nằm được tí là mình nhắm mắt lại luôn nhé các bác, vì quá mệt và đói rồi, đang nằm lại nghĩ đến con dao thái lan mình rửa để nó ở phòng vệ sinh, tự nhiên nó bảo để tao cầm vào cho mày, rõ ràng mình nghe tiếng bộp bộp gõ cửa luôn, rồi nó bảo ra mở cửa đi, tao cầm dao vào cho mày rồi đây.

nó cứ vờn mình như vậy đến 4h sáng, ngủ không được, đến nỗi có lúc mơ màng mình còn thấy mình chính là cái nó, là cái đứa ngồi đấy, và mình thấy mình đang nằm đấy, tự nhiên trong đầu mình có giọng nói của ai đấy, mình gọi là quý nhân luôn, giọng này mình không biết diễn đạt sao nữa, khi nói chuyện các bạn chắc sẽ lên giọng, xuống giọng trong câu, nhưng giọng này không, theo cảm nhận của mình thì nó màu vàng, có điện xẹt qua ( " đến giờ mình cũng nghĩ hình dạng nó vậy "),
họ nói rõ ràng từng câu, từng chữ, không lên không xuống, không to quá, nhưng cũng không nhỏ, giọng trầm nhưng cảm giác nó nặng, nội dung là " tâm loạn rồi thì bật chú lên mà nghe đi",

lúc đó mình ngồi dậy, nghĩ còn nước còn tát, nhưng trong đầu nghĩ nãy bật lên có hết đâu mà bật làm gì, nó càng ồn, đau đầu hơn thì có, lúc đó ngồi search ra chú Đại Bi, bỏ qua luôn, kéo xuống là cái video này
, rồi lại nằm xuống tiếp, lần này là hết hoàn toàn nhé các bạn, không thấy thằng ngồi cạnh mình, ảnh kinh dị này nọ nữa, như chưa xảy ra luôn, ngủ đến sáng mai thì mình khỏe lại, tuy còn hơi mệt.

Mình lần đầu viết bài nên câu văn hơi tệ nhưng mình đảm bảo 100% nội dung mình ghi ra đều là sự thật

mình có vài thắc mắc như sau không biết hỏi ai.
  • nó là ai, có phải mình không.
  • Qúy Nhân kia là ai, chắc chắn không phải mình.
  • tại sao nghe chú Đại Bi không hết nhưng nghe chú khác lại hết.
Ghê thật. Kiểu như quỷ nhập vào chính thím và ra lệnh cho thím ấy =((
 
bố tôi kể tầm 10 năm trước rồi hồi đấy nhà tôi ở trong tà năng phan dũng cơ sáng tầm 5h bố tôi hay dậy chạy bộ,chạy 1 khoảng dài trên đường nhựa khi tới cây cầu 2 bên là sông suối gì thôi đằng trước thì 2 bên là đồi núi bố tôi gặp 1 con bé kiểu đi phía trước ấy bố tôi càng chạy thì con bé cũng di chuyển cũng theo khoảng cách đó.Chạy càng nhanh thì con bé đấy nó cũng chạy nhanh không hiểu sao bố tôi không đuổi kịp nó,nó di chuyển nhanh lắm với hai tay nó múa may trông dị lắm kìa.Bố tôi đuổi theo tầm 10 phút thì mệt với sương mù cũng hơi dày vì ở trong tà năng thường thì sáng có sương mù dày lắm rồi còn bé nó vừa đi chậm chậm tay vừa múa múa khuất dạng.Rồi bố tôi về kể cho tôi nghe sợ vl kiểu lúc đấy nhìn mặt bố tôi nhớ tới bây giờ vẻ mặt kiểu mới thấy thứ gì khủng khiếp xong.Còn bây giờ thì nhà chuyển lên đà lạt sống rồi.Vì ở trong Tà năng đấy hồi nhỏ khi ngủ tôi cứ nghe tiếng gì hét thất thanh lắm "trời ơi" "éc éc tiếng lợn bị giết " mà không hiểu từ đâu ra lớn lên thì không nghe thấy nữa.
 
Góp thêm chuyện nữa. Chuyện này của mẹ mình kể lại, cả nhà bên nội mình từ bố mình, cô chú và ông bà nội cũng xác nhận. Chả là hồi mẹ mình mới về làm dâu, hôm đó là làm giỗ cho bà cô ông mãnh(cho ai chưa biết thì bà cô ông mãnh là họ hàng gần trong nhà, chết trẻ hoặc chết mà chưa lấy vợ hoặc lấy chồng). Quê mình thì làm giỗ 1 lần cho mấy bà cô ông mãnh trong họ luôn. Đến lúc thắp hương xong thì mọi ng mới nói chuyện, kể lại tên tuổi của những người được làm giỗ hôm đó, tuy nhiên thì có 1 người mà mình gọi bằng cụ thì mọi ng lại k nhớ đc tên ngay, tại mất lúc còn bé mà ông bà mình cũng già rồi nên tạm thời k nhớ ra. Ngay lúc đó thì tự nhiên mẹ mình buột mồm nói ra đúng tên của cụ mình, vì nói ra là ông bà mình bảo là đúng rồi. Điều lạ là mẹ mình k hề biết tên cụ mình và lúc đó cũng k có chủ định nói, chỉ là tự nhiên nói ra như bị điều khiển vậy.
 
chuyện mình chứng kiến tận mắt, hồi nhỏ mình với ông chú mình vào chùa bắt kỳ nhông chơi, ông chú mình bắt vài con mang về, tự dưng bị xưng u ở tay to như cái bát cơm, xoa dầu cả buổi chiều cũng không hết. Thế mà mang mấy con thằn lằn vứt lại vào chùa thì hết:angry:
 
chuyện bố mình kể thôi, hồi ý bé chỉ biết thế
1 là có cái chị, trong họ mình gọi là chị còn quan hệ họ hàng ra sao mình không biết, khi mình tầm 8 tuổi thì biết chị ấy bị chết đuối ở bến nước đầu xóm
Bố mình bảo đi qua chị ấy cứ nhát bố mình suốt, toàn bị bố mình la cho, bố bảo nó cứ ngồi trên bờ giếng dưới bến xong huýt huýt nhát tao, ta la: cái con này mày trêu chú đấy à? chú H đây (chị ấy gọi bố mình bằng chú) nghe vậy là chị ấy cười khanh khách xong nhảy xuống giếng
còn chuyện nữa là trong họ có ông, cũng gọi bố mình là chú, mình gọi là anh, ông ý bị tâm thần từ bé, lên cơn là ông ý đi lang thang và đặc biệt là hay trèo cây, mà trèo là ông ý trèo tận lên ngọn dù bé hay to, mà lạ là ông ý chỉ nghe lời bố mình thôi, ông ý leo lên cây bố mẹ ông ý có khóc lóc van xin thế nào cũng không xuống, nhưng bố mình chỉ cần qua nói 1 câu thôi là ông ý xuống, thế nên lần nào ông ý trèo cây là hai bác lại qua kêu bố mình
 
Như mình thì có phải bị vong ám ko nhỉ ? Có cách giải ko mọi người , và bản thân cảm thấy gặp nhiều hạn quá , ai biết xem tử vi xem hộ mình 1 quẻ với
Mình có 1 thằng bạn , người yêu nó mất khi đang ngủ ( 19t ) , mất cũng dc 7 năm rồi , cu này sau đó đi Mỹ mình thì ở VN , nó cũng ko nhờ vã gì nhưng lúc trước cứ hễ rảnh là lên thắp nhang cho mộ em ấy . Bẵng đi dc 1 thời gian thì ko lên nữa , sau này đủ thứ tai ương ập vào nhà , gia đình làm ăn thua lỗ , phải bán nhà , chuyển về nhà cũ ở , cháu mình học trường gần nhà cũ , hôm 23/12/2020 đi thi xong thì xin ba mình 20k để đi ăn , xui rủi thế nào lại nghe theo bạn đi tắm sông rồi chết đuối . Kể từ đó mình cảm thấy mình xui xẻo x2 , nhóc này nhà ai cũng thương nó , mình cũng vậy nhưng mình thì không nói ra miệng , lại hay mắng nó khi nó ham chơi ko lo học . Từ lúc nó mất đến giờ , qua hôm giỗ đầu dc vài ngày thì mình mơ thấy nó , mà chỉ thấy trong 1s thôi , kiểu trong mơ mình về đến nhà thì thấy ba nó rửa xe , nhìn vô cửa thì thấy nó xong nó lại đi lại gần mình thì lại thành thằng bạn nó , đến để thắp nhang .
Mình thì tối thường xuyên mất ngủ , ngủ hay bị giật mình , và luôn có cảm giác nặng cổ , lúc nào cũng có cảm giác là có người đang nhìn mình :(
 
Kể các bác nghe câu chuyện kỳ lạ của em xảy ra tầm tháng 6/2019
Chỗ em ở là 1 căn nhà cho thuê nhiều phòng. Hôm đó vào lúc cỡ 3h rưỡi sáng, mình đang ngồi chơi game trong phòng. Tự nhiên có cảm giác có gì đó từ cửa lướt vô phòng (cửa để mở), em mới đứng dậy ngó xung quay phòng thì thấy có 1 đứa con gái đứng ở trong phòng em - cũng ko phải đứng thẳng mà đứng nấp nấp sau cái tủ lạnh, em phải đứng lên mới thấy nhỏ đó đc. Sau đó nhỏ mới hỏi mượn em cục sạc điện thoại và nói sáng mai sẽ đem trả. Em nghĩ chắc là người thuê chung nhà nên cho mượn. Qua mấy hôm sau thì ko thấy ai đem tới trả, em mới đi hỏi từng phòng thì ko có ai mượn cả và khuôn mặt cũng ko giống như đứa con gái em thấy tối đó luôn. Em nhớ đứa con gái đó mặc đồ bộ ngủ màu xanh dương, con mắt hơi bị thâm thâm giống kiểu thức khuya nhiều á các bác.
Lúc nói chuyện thấy cũng giống người bình thường, mà nghĩ lại thấy cũng lạ là tự nhiên 3h30 sáng mà đi tìm mượn cục sạc, mượn rồi ko trả, còn tự ý đi thẳng vào trong phòng luôn:oops:
chơi game quá lú luôn rồi
rofl.gif
rofl.gif
trộm nó vào nhà mà còn cho mượn cục sạc, nó nói vậy thím cũng tin hả?
rofl.gif
rofl.gif
rofl.gif

còn kỳ lạ
rofl.gif
rofl.gif
rofl.gif
 
5. Ông ngoại của anh họ em, đang thịt lợn trong sân nhà buổi tối. Có con ma đi vào sân, vì thời ấy đói khổ nên chắc ma đói vào xin ăn. Ông chửi ma rất thậm tệ, đuổi ma đi, đương nhiên là ma phải đi rồi.
Kể từ hôm ấy, ông bị ốm nặng. Đêm đến bụi chuối trong vườn bị ai đó ném đá vào bộp bộp. Kiểu như con ma oán giận ông.
Cháu của ông ấy, làm nghề đi thuyền trên sông ở xa quê. Một người tự dưng có cơ duyên đến bảo với người cháu là 'chú của anh ở quê bị người ta(ma) làm cho ốm sắp chết rồi kìa'. Người cháu liền về quê cúng kiếng. Ông khỏi bệnh và sống thọ đến hơn 80 tuổi.
Ưng
 
Truyện của tôi :
Truyện 1 : Chim sa cá lặn
Câu tục ngữ này chỉ về điềm báo xui rủi, có tang sự nếu gặp chim bay vào nhà hay đi trên đường cạn mà gặp cá. Hồi năm 1994, năm bà ngoại tôi mất, trước đó 2 ngày, buổi sáng bố mẹ tôi dậy mở cửa thì tự nhiên có con chim bay sà vào nhà. Nhớ mang mang người lớn bảo là chim Thành Canh, tôi không biết có đúng không, nhưng chim màu sặc sỡ rất đẹp. Thường thì nếu biết, người ta sẽ bắt con chim và nói trẻ con trong nhà đái lên người nó rồi thả ra để giải xui ( hoặc làm giảm bớt xui xẻo ), nhưng bố mẹ tôi không biết nên cứ nghĩ nuôi nó làm chim cảnh. Sau có người biết nói cho nên mới thả ra

via theNEXTvoz for iPhone
 
Back
Top