hitmanReborn02
Member
Như tít: Em năm nay 23 tuổi, dân Sài Gòn, đã ra đi làm một năm. Mà từ nhỏ giờ bố mẹ chăm em như chăm trứng, mọi quyết định về tương lai đều quyết định thay em, em hiếm khi được tự mình đưa ra chính kiến hay chịu trách nhiệm về quyết định của mình.
Việc đó, như các bác đều thấy, thực sự là không tốt. Nó là thứ làm em nhức nhối bao nhiêu năm nay, và tất nhiên sự dồn nén của em cũng tích lũy bao nhiêu năm nay. Em như một thằng công tử bột, đến nấu ăn còn không biết, thể trạng thì yếu ớt do chẳng phải động vào việc gì, có mẹ với giúp việc làm hết, ra ngoài chạy bộ thì mới 5p là đã chóng mặt (mặc dù em chả béo phì gì). Nói chung em kiểu BỊ cưng chiều quá mức.
Đỉnh điểm hôm nay em đòi dọn ra trọ ở riêng thì giữa em và bố mẹ xảy ra một trận cãi nhau kịch liệt. ba mẹ em cứ bảo mày làm cái mẹ gì cũng không xong thì ở riêng thế dek nào được. Nhưng các bác biết đấy, phải độc lập, có áp lực phải tự làm, tự lo cho bản thân thì mới tiến bộ được chứ, dù ban đầu có thể mọi thứ xáo trộn. Mẹ em giờ đang khóc hết nước mắt vì hôm nay em điên lên chửi xả ra hết những ức chế dồn nén trong lòng em bao nhiêu năm nay, chửi thẳng mặt bố em luôn.
Dù em biêt em làm như vậy là một thằng mất dậy nhưng thực sự em kiếm chế trong lòng quá lâu rồi. Em phải làm sao đây các bác. Em thật sự không muốn ba mẹ buồn, nhưng mặt khác cũng muốn phải trưởng thành để làm thằng đàn ông đúng nghĩa.
Việc đó, như các bác đều thấy, thực sự là không tốt. Nó là thứ làm em nhức nhối bao nhiêu năm nay, và tất nhiên sự dồn nén của em cũng tích lũy bao nhiêu năm nay. Em như một thằng công tử bột, đến nấu ăn còn không biết, thể trạng thì yếu ớt do chẳng phải động vào việc gì, có mẹ với giúp việc làm hết, ra ngoài chạy bộ thì mới 5p là đã chóng mặt (mặc dù em chả béo phì gì). Nói chung em kiểu BỊ cưng chiều quá mức.
Đỉnh điểm hôm nay em đòi dọn ra trọ ở riêng thì giữa em và bố mẹ xảy ra một trận cãi nhau kịch liệt. ba mẹ em cứ bảo mày làm cái mẹ gì cũng không xong thì ở riêng thế dek nào được. Nhưng các bác biết đấy, phải độc lập, có áp lực phải tự làm, tự lo cho bản thân thì mới tiến bộ được chứ, dù ban đầu có thể mọi thứ xáo trộn. Mẹ em giờ đang khóc hết nước mắt vì hôm nay em điên lên chửi xả ra hết những ức chế dồn nén trong lòng em bao nhiêu năm nay, chửi thẳng mặt bố em luôn.
Dù em biêt em làm như vậy là một thằng mất dậy nhưng thực sự em kiếm chế trong lòng quá lâu rồi. Em phải làm sao đây các bác. Em thật sự không muốn ba mẹ buồn, nhưng mặt khác cũng muốn phải trưởng thành để làm thằng đàn ông đúng nghĩa.