Có lẽ cả đời này em không có cơ hội hiểu được tấm lòng của bậc mẹ cha

Đúng là cái đánh thức cha mẹ dậy sớm ko phai chuông báo thức mà là trách nhiệm. Lúc mình chưa có con. Mình ngủ thả ga. Làm đếm về 1 2h sáng ngủ có khi đến trưa. Còn giờ nếu có việc. Ngủ đến 6h có khi giật mình bật dậy như có ai đập dậy. Bật dậy giật mình nhìn đồng hồ. Vì con thật sự ko biết bao nhiêu là đủ. Làm làm và làm. Nhiều khi mình cũng thấy quá mệt mỏi nhưng cafe 1 mình. Mang hình con ra xem rồi miệng lẩm bẩm. Tội con ghê. Thương con ghê rồi quay lại cuộc sống thường ngày. Cày tiếp thôi.
Đúng nếu giờ minh chưa có con. Có cho thêm tiền mình cũng ko phá sức như vậy
Ak hôm nay mùng 4 tết. Khi chiều chở con đi choi có chút nắng mà vè sốt. Giơ đang thức canh đo nhiệt độ đây. Vô tình đọc bài này, ôi cuộc đời

Gửi từ Samsung SM-J730G bằng vozFApp
 
Đúng là cái đánh thức cha mẹ dậy sớm ko phai chuông báo thức mà là trách nhiệm. Lúc mình chưa có con. Mình ngủ thả ga. Làm đếm về 1 2h sáng ngủ có khi đến trưa. Còn giờ nếu có việc. Ngủ đến 6h có khi giật mình bật dậy như có ai đập dậy. Bật dậy giật mình nhìn đồng hồ. Vì con thật sự ko biết bao nhiêu là đủ. Làm làm và làm. Nhiều khi mình cũng thấy quá mệt mỏi nhưng cafe 1 mình. Mang hình con ra xem rồi miệng lẩm bẩm. Tội con ghê. Thương con ghê rồi quay lại cuộc sống thường ngày. Cày tiếp thôi.
Đúng nếu giờ minh chưa có con. Có cho thêm tiền mình cũng ko phá sức như vậy
Ak hôm nay mùng 4 tết. Khi chiều chở con đi choi có chút nắng mà vè sốt. Giơ đang thức canh đo nhiệt độ đây. Vô tình đọc bài này, ôi cuộc đời

Gửi từ Samsung SM-J730G bằng vozFApp

Thế à mẹ tui thì vẫn dùng báo thức, hôm nào dậy trước thì do buổi tối ngủ sớm

Gửi từ gì kệ tui bằng vozFApp
 
Có lẽ có rất nhiều fen cũng giống em có những lúc cảm thấy bị "choáng ngộp" và "áp lực" khi đứng trước tình thương của cha mẹ. Em thực sự không hiểu được điều gì khiến mẹ - một người phụ nữ đã gần 55 tuổi, chân bị đau khớp, có cả đau đầu, sức khỏe ko còn tốt như xưa nhưng luôn giành hết mọi việc trong nhà. Từ lúc mới 4 giờ sáng đã dậy, cặm cụi rửa chén, lau dọn nhà cửa, toalet, rồi lại tất tả đi chợ để nấu cơm sẵn cho 3 anh em... Mẹ làm tất cả trong khi những người khác vẫn còn đang ngủ. Rồi sau đó nghỉ ngơi được vài chục phút lại vượt quãng đường dài để vào rẫy gánh cám nuôi heo. Để rồi đến khi về lại nhà, câu đầu tiên mẹ nói lại là hỏi 3 anh em đã ăn cơm chưa, chứ không phải mong chờ một lời quan tâm, hỏi han từ người nhà. Rồi mẹ lại âm thầm dọn dẹp chén bát mà không một lời oán than. Chưa kể lúc tết mẹ còn mua thêm milo và pha sẳn để 3 anh em có cái mà uống. Em không hiểu, mẹ lấy đâu ra sức lực nhiều như vậy để chăm lo cho anh em. Dù em đã cố xin mẹ hãy cho em tự làm, nhưng mẹ luôn gạt bỏ, vẫn muốn tự tay múc cho em từng tô cơm, chuẩn bị từng cái áo, pha từng ly sữa đem tới tận tay.

Em biết em nên cảm thấy biết ơn và may mắn vì có một người mẹ như vậy. Nhưng đồng thời, em chỉ ước gì mẹ sống ích kỷ một chút, mẹ biết sống vì bản thân một chút thì có lẽ em sẽ thoải mái hơn. Mẹ cứ luôn "cho" vô điều kiện, không nghĩ cho bản thân, làm em cảm giác bản thân mình rất tệ hại vì đã không có khả năng cho mẹ một cuộc sống tốt hơn. Cho nên từ lúc nào em đã ko dám tự sắm sửa hay tận hưởng gì cho chính mình vì suy nghĩ bản thân "nợ" mẹ tình yêu thương. Và cũng chính vì vậy em lại bị mắc kẹt giữa mong muốn được về thăm mẹ nhiều hơn nhưng về rồi sẽ tận mắt thấy sự vất vả đó.

Mẹ em luôn tâm niệm phải cố gắng mua mỗi đứa một miếng đất, dù em đã nói rất nhiều rằng bản thân không cần những thứ đó nhưng có lẽ lời em nói vẫn thua trước tình thương của người mẹ. Mẹ không hiểu rằng điều em muốn là mẹ biết sống vì chính mình nhiều hơn, dùng khoảng thời gian sau này làm những điều mẹ thích. Em chỉ mong có những ngày được nhìn thấy mẹ ngủ một giấc trọn vẹn từ tối cho tới trưa hôm sau, tỉnh dậy mua một hộp cơm ăn rồi xem bộ phim yêu thích. Không quan tâm nhà cửa hay quét dọn nó, cứ nghỉ ngơi và thăm họ hàng. Sống một cách ko lo âu, ko cần nghĩ cho con cái nữa vì mẹ đã cho em một cơ thể khỏe mạnh là quá đủ rồi.

Nhiều người sau này sẽ có cơ hội trở thành cha mẹ, sẽ có con để hiểu được tấm lòng của đấng sinh thành và lại có thể dùng cuộc đời mình để lo cho con, như một cách để báo đáp lại công ơn cha mẹ ngày xưa. Nhưng có lẽ đời này em lại không thể có cơ hội đó, cho nên vĩnh viễn không thể nào hiểu được tấm lòng của người làm cha làm mẹ.

Tết đến, em cảm ơn anh em VOZers đã dành thời gian đọc và chúc cho VOZers năm mới mọi việc sẽ như ý, gia đình yên ấm thuận hòa.
Tôi chỉ thắc mắc là nhà 3 ae, có bị tật hay gì không tại sao lại không phụ được mẹ? Đơn giản là ăn cơm xong rửa chén để mẹ làm về nghỉ ngơi chút còn éo làm được, nhưng lại lên mạng ảo viết dài lê thê để kể tình iu thương? Thật sự tôi thấy giả trân vkl anh à :cautious:
 
Có lẽ có rất nhiều fen cũng giống em có những lúc cảm thấy bị "choáng ngộp" và "áp lực" khi đứng trước tình thương của cha mẹ. Em thực sự không hiểu được điều gì khiến mẹ - một người phụ nữ đã gần 55 tuổi, chân bị đau khớp, có cả đau đầu, sức khỏe ko còn tốt như xưa nhưng luôn giành hết mọi việc trong nhà. Từ lúc mới 4 giờ sáng đã dậy, cặm cụi rửa chén, lau dọn nhà cửa, toalet, rồi lại tất tả đi chợ để nấu cơm sẵn cho 3 anh em... Mẹ làm tất cả trong khi những người khác vẫn còn đang ngủ. Rồi sau đó nghỉ ngơi được vài chục phút lại vượt quãng đường dài để vào rẫy gánh cám nuôi heo. Để rồi đến khi về lại nhà, câu đầu tiên mẹ nói lại là hỏi 3 anh em đã ăn cơm chưa, chứ không phải mong chờ một lời quan tâm, hỏi han từ người nhà. Rồi mẹ lại âm thầm dọn dẹp chén bát mà không một lời oán than. Chưa kể lúc tết mẹ còn mua thêm milo và pha sẳn để 3 anh em có cái mà uống. Em không hiểu, mẹ lấy đâu ra sức lực nhiều như vậy để chăm lo cho anh em. Dù em đã cố xin mẹ hãy cho em tự làm, nhưng mẹ luôn gạt bỏ, vẫn muốn tự tay múc cho em từng tô cơm, chuẩn bị từng cái áo, pha từng ly sữa đem tới tận tay.

Em biết em nên cảm thấy biết ơn và may mắn vì có một người mẹ như vậy. Nhưng đồng thời, em chỉ ước gì mẹ sống ích kỷ một chút, mẹ biết sống vì bản thân một chút thì có lẽ em sẽ thoải mái hơn. Mẹ cứ luôn "cho" vô điều kiện, không nghĩ cho bản thân, làm em cảm giác bản thân mình rất tệ hại vì đã không có khả năng cho mẹ một cuộc sống tốt hơn. Cho nên từ lúc nào em đã ko dám tự sắm sửa hay tận hưởng gì cho chính mình vì suy nghĩ bản thân "nợ" mẹ tình yêu thương. Và cũng chính vì vậy em lại bị mắc kẹt giữa mong muốn được về thăm mẹ nhiều hơn nhưng về rồi sẽ tận mắt thấy sự vất vả đó.

Mẹ em luôn tâm niệm phải cố gắng mua mỗi đứa một miếng đất, dù em đã nói rất nhiều rằng bản thân không cần những thứ đó nhưng có lẽ lời em nói vẫn thua trước tình thương của người mẹ. Mẹ không hiểu rằng điều em muốn là mẹ biết sống vì chính mình nhiều hơn, dùng khoảng thời gian sau này làm những điều mẹ thích. Em chỉ mong có những ngày được nhìn thấy mẹ ngủ một giấc trọn vẹn từ tối cho tới trưa hôm sau, tỉnh dậy mua một hộp cơm ăn rồi xem bộ phim yêu thích. Không quan tâm nhà cửa hay quét dọn nó, cứ nghỉ ngơi và thăm họ hàng. Sống một cách ko lo âu, ko cần nghĩ cho con cái nữa vì mẹ đã cho em một cơ thể khỏe mạnh là quá đủ rồi.

Nhiều người sau này sẽ có cơ hội trở thành cha mẹ, sẽ có con để hiểu được tấm lòng của đấng sinh thành và lại có thể dùng cuộc đời mình để lo cho con, như một cách để báo đáp lại công ơn cha mẹ ngày xưa. Nhưng có lẽ đời này em lại không thể có cơ hội đó, cho nên vĩnh viễn không thể nào hiểu được tấm lòng của người làm cha làm mẹ.

Tết đến, em cảm ơn anh em VOZers đã dành thời gian đọc và chúc cho VOZers năm mới mọi việc sẽ như ý, gia đình yên ấm thuận hòa.

Bý thư làng gốm nên phát biểu chán quá. Không muốn làm việc nhà mà cứ văn vở vl. Đúng là mấy chị pede bóng chúa.
Đây tôi nói. Ko muốn mẹ làm mấy việc như dọn dẹp nhà cửa rửa chén thì bạn canh làm trước khi mẹ làm là xong. Tối ăn xong thì tự đi mà rửa chén sạch sẽ. Nhà cửa thì canh lúc mẹ đi chợ thì dọn sạch. Mẹ đi chợ về thì dành nấu. Tối thì pha cho mẹ ly sữa anlene đem vô phòng kêu uống tốt cho xương khớp. Đi sg về thì mua cho bà hộp tổ yến. Tối tối chưng nấu cho bà uống.
Muốn chăm sóc mẹ. Miệng toàn nói văn nói vở mà tay chân đéo chịu đụng. Ca này ko muốn chửi cũng phải chửi. Bởi vậy bảo sao vozer ko kỳ thị làng gốm.
 
Last edited:
cu ô to hay bé thì biết thôi mà :sneaky:
nhà t cũng có thằng bố như thế, hồi bé nghĩ hay là bỏ độc cho lão chết mọe đi. Bây giờ già rồi thì đỡ, nhưng vẫn vô tích sự. Có miếng đất k ở được muốn bán đi để làm ăn nhưng lão mà có tiền là sẽ dở chứng ngay. Con người được chiều chuộng từ bé mà cái nhận thức cù lần nên sắp chết rồi cũng k có suy nghĩ trưởng thành được.
Chia sẻ với bạn.

Tài sản lớn nhất cha mẹ để lại cho con cái là tình yêu và sự bảo ban. Bạn thiệt thòi quá :(
 
Chia sẻ với bạn.

Tài sản lớn nhất cha mẹ để lại cho con cái là tình yêu và sự bảo ban. Bạn thiệt thòi quá :(
m nói như t mồ côi zị
jLWJTQc.gif
jLWJTQc.gif
jLWJTQc.gif

thương hại cl
oMK2OhN.png

mỗi kây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh. Chúng m có bố mẹ ngon thì như cái cây mọc trên đất màu mỡ; ông già t vô tích sự chút thôi, t như cái cây mọc trên đất cằn hơn, hơi thiệt hơn chứ k có chữ "quá" tỏ ra thương hại để lên mặt hả mạy
RsIf78Q.png
 
Tôi chỉ thắc mắc là nhà 3 ae, có bị tật hay gì không tại sao lại không phụ được mẹ? Đơn giản là ăn cơm xong rửa chén để mẹ làm về nghỉ ngơi chút còn éo làm được, nhưng lại lên mạng ảo viết dài lê thê để kể tình iu thương? Thật sự tôi thấy giả trân vkl anh à :cautious:

Bý thư làng gốm nên phát biểu chán quá. Không muốn làm việc nhà mà cứ văn vở vl. Đúng là mấy chị pede bóng chúa.
Đây tôi nói. Ko muốn mẹ làm mấy việc như dọn dẹp nhà cửa rửa chén thì bạn canh làm trước khi mẹ làm là xong. Tối ăn xong thì tự đi mà rửa chén sạch sẽ. Nhà cửa thì canh lúc mẹ đi chợ thì dọn sạch. Mẹ đi chợ về thì dành nấu. Tối thì pha cho mẹ ly sữa anlene đem vô phòng kêu uống tốt cho xương khớp. Đi sg về thì mua cho bà hộp tổ yến. Tối tối chưng nấu cho bà uống.
Muốn chăm sóc mẹ. Miệng toàn nói văn nói vở mà tay chân đéo chịu đụng. Ca này ko muốn chửi cũng phải chửi. Bởi vậy bảo sao vozer ko kỳ thị làng gốm.
Mấy thím nói vậy thật sự cũng có phần đúng :sad: Nhưng chắc có lẽ các thím đã từng gặp kiểu người chỉ thấy an tâm khi chính bản thân mình làm việc đó, còn người khác làm thì họ sẽ thấy không ổn và tự mình làm lại. Mẹ em chính là tuýp người như thế. Em đã từng làm như các thím nói, cũng chủ động rửa chén, dọn vệ sinh cho mẹ. Nhưng mẹ thấy lại bảo dọn rửa không sạch, rồi lại lui cui dọn lại. Trong khi em biết tính mẹ nên làm rất kỹ rồi. Nhiều lần như vậy cộng thêm chính mẹ cũng ko cảm thấy vui nên em ngừng lại.

Rồi mẹ em lại có chiêu bảo lâu lâu mày mới về, đi làm cả năm trên đó cực khổ thì về nhà cứ nằm đó nghỉ ngơi - trong khi em toàn 2 tuần về 1 lần. Mẹ cứ viện lí do em đi làm bên ngoài chắc chắn sẽ cực hơn mẹ tự làm rẫy nên khi về chỉ muốn em được nằm nghỉ cho thoải mái đầu óc. Em đã nói rất nhiều rằng việc văn phòng nhẹ lắm nhưng mẹ không bao giờ tin cả.

Có lẽ mẹ em vẫn còn bị ảnh hưởng bỏi tư tưởng xã hội xưa nên mẹ không muốn thấy anh em em đụng tay đụng chân trong nhà bếp. Hoặc đây lại là một cái cớ để mẹ dùng ngăn không cho anh em tụi em phụ mẹ mấy việc nhà kiểu này.

Còn riêng với việc trong rẫy, tính em giống mẹ nên em hiểu được. Cả mẹ và em đều quan niệm thà bản thân chịu cực chứ cũng ko muốn người nhà nhìn thấy bộ dáng đó của mình. Bản thân mình có thể chịu khổ nhưng lại ko thể thấy người thân mình lâm vào cảnh đó. Chính vì thế nên em ko dám vào rẫy, sợ mẹ buồn khi để em thấy cảnh mẹ làm lụng vất vả.

Từ nhiều lí do như vậy nên em riết rồi cũng ngại về vì thấy mình ngồi không mà mẹ làm luôn tay, em không chịu được. Cuối cùng lại bị mắc kẹt giữa 2 dòng suy nghĩ: về được gặp mẹ nhưng lại vô tình khiến mẹ phải vất vả nấu cơm thêm cho mình. Cho nên điều duy nhất em làm được là cố gắng tranh thủ nói chuyện, tâm sự với mẹ nhiều hơn để bù đắp phần nào cho hành động.
 
Mấy thím nói vậy thật sự cũng có phần đúng :sad: Nhưng chắc có lẽ các thím đã từng gặp kiểu người chỉ thấy an tâm khi chính bản thân mình làm việc đó, còn người khác làm thì họ sẽ thấy không ổn và tự mình làm lại. Mẹ em chính là tuýp người như thế. Em đã từng làm như các thím nói, cũng chủ động rửa chén, dọn vệ sinh cho mẹ. Nhưng mẹ thấy lại bảo dọn rửa không sạch, rồi lại lui cui dọn lại. Trong khi em biết tính mẹ nên làm rất kỹ rồi. Nhiều lần như vậy cộng thêm chính mẹ cũng ko cảm thấy vui nên em ngừng lại.

Rồi mẹ em lại có chiêu bảo lâu lâu mày mới về, đi làm cả năm trên đó cực khổ thì về nhà cứ nằm đó nghỉ ngơi - trong khi em toàn 2 tuần về 1 lần. Mẹ cứ viện lí do em đi làm bên ngoài chắc chắn sẽ cực hơn mẹ tự làm rẫy nên khi về chỉ muốn em được nằm nghỉ cho thoải mái đầu óc. Em đã nói rất nhiều rằng việc văn phòng nhẹ lắm nhưng mẹ không bao giờ tin cả.

Có lẽ mẹ em vẫn còn bị ảnh hưởng bỏi tư tưởng xã hội xưa nên mẹ không muốn thấy anh em em đụng tay đụng chân trong nhà bếp. Hoặc đây lại là một cái cớ để mẹ dùng ngăn không cho anh em tụi em phụ mẹ mấy việc nhà kiểu này.

Còn riêng với việc trong rẫy, tính em giống mẹ nên em hiểu được. Cả mẹ và em đều quan niệm thà bản thân chịu cực chứ cũng ko muốn người nhà nhìn thấy bộ dáng đó của mình. Bản thân mình có thể chịu khổ nhưng lại ko thể thấy người thân mình lâm vào cảnh đó. Chính vì thế nên em ko dám vào rẫy, sợ mẹ buồn khi để em thấy cảnh mẹ làm lụng vất vả.

Từ nhiều lí do như vậy nên em riết rồi cũng ngại về vì thấy mình ngồi không mà mẹ làm luôn tay, em không chịu được. Cuối cùng lại bị mắc kẹt giữa 2 dòng suy nghĩ: về được gặp mẹ nhưng lại vô tình khiến mẹ phải vất vả nấu cơm thêm cho mình. Cho nên điều duy nhất em làm được là cố gắng tranh thủ nói chuyện, tâm sự với mẹ nhiều hơn để bù đắp phần nào cho hành động.

Tôi thấy bạn cứ đổ thừa hoàn cảnh vl ấy. Thì bạn cứ rửa chén lau dọn nhà cửa, mẹ dọn tiếp thì bảo mẹ thấy chỗ nào ko sạch thì nói con chứ mẹ làm lại là mẹ chê con pede ko làm đc việc gì tích sự ah. :D
Ra rẫy để phụ mẹ cũng là 1 việc nên làm. Ko cho làm cũng giành làm. Nếu mẹ ko cho làm thì bạn cũng ko cho mẹ làm luôn. 2 mẹ con ngồi nhìn nhau cười. Hết giờ về. Để xem mẹ bạn cố chấp hay bạn muốn giúp mẹ bạn tới đâu.
Như tôi nói: Nếu muốn giúp mẹ, bớt văn vở, chịu khó quan sát mẹ làm, coi mình làm thiếu sót cái gì hôm sau làm y chang. Cố chấp 1 tí cho bà hiểu ra là con bà đang muốn đỡ đần bà.
 
Mấy thím nói vậy thật sự cũng có phần đúng :sad: Nhưng chắc có lẽ các thím đã từng gặp kiểu người chỉ thấy an tâm khi chính bản thân mình làm việc đó, còn người khác làm thì họ sẽ thấy không ổn và tự mình làm lại. Mẹ em chính là tuýp người như thế. Em đã từng làm như các thím nói, cũng chủ động rửa chén, dọn vệ sinh cho mẹ. Nhưng mẹ thấy lại bảo dọn rửa không sạch, rồi lại lui cui dọn lại. Trong khi em biết tính mẹ nên làm rất kỹ rồi. Nhiều lần như vậy cộng thêm chính mẹ cũng ko cảm thấy vui nên em ngừng lại.

Rồi mẹ em lại có chiêu bảo lâu lâu mày mới về, đi làm cả năm trên đó cực khổ thì về nhà cứ nằm đó nghỉ ngơi - trong khi em toàn 2 tuần về 1 lần. Mẹ cứ viện lí do em đi làm bên ngoài chắc chắn sẽ cực hơn mẹ tự làm rẫy nên khi về chỉ muốn em được nằm nghỉ cho thoải mái đầu óc. Em đã nói rất nhiều rằng việc văn phòng nhẹ lắm nhưng mẹ không bao giờ tin cả.

Có lẽ mẹ em vẫn còn bị ảnh hưởng bỏi tư tưởng xã hội xưa nên mẹ không muốn thấy anh em em đụng tay đụng chân trong nhà bếp. Hoặc đây lại là một cái cớ để mẹ dùng ngăn không cho anh em tụi em phụ mẹ mấy việc nhà kiểu này.

Còn riêng với việc trong rẫy, tính em giống mẹ nên em hiểu được. Cả mẹ và em đều quan niệm thà bản thân chịu cực chứ cũng ko muốn người nhà nhìn thấy bộ dáng đó của mình. Bản thân mình có thể chịu khổ nhưng lại ko thể thấy người thân mình lâm vào cảnh đó. Chính vì thế nên em ko dám vào rẫy, sợ mẹ buồn khi để em thấy cảnh mẹ làm lụng vất vả.

Từ nhiều lí do như vậy nên em riết rồi cũng ngại về vì thấy mình ngồi không mà mẹ làm luôn tay, em không chịu được. Cuối cùng lại bị mắc kẹt giữa 2 dòng suy nghĩ: về được gặp mẹ nhưng lại vô tình khiến mẹ phải vất vả nấu cơm thêm cho mình. Cho nên điều duy nhất em làm được là cố gắng tranh thủ nói chuyện, tâm sự với mẹ nhiều hơn để bù đắp phần nào cho hành động.
A viết dài vkl, lười đọc. Tóm lại văn vở cái lol, nhà 3 thằng con ăn hại, được cái mồm :censored:
Làm 1 lần không tốt làm trăm ngàn lần sẽ tốt, chén rửa 1 lần không sạch mày rửa 1000 lần cho mòn chén xem, tóm lại ăn hại nhưng hay văn vẻ. Mệt vl :cautious:
 
Có lẽ có rất nhiều fen cũng giống em có những lúc cảm thấy bị "choáng ngộp" và "áp lực" khi đứng trước tình thương của cha mẹ. Em thực sự không hiểu được điều gì khiến mẹ - một người phụ nữ đã gần 55 tuổi, chân bị đau khớp, có cả đau đầu, sức khỏe ko còn tốt như xưa nhưng luôn giành hết mọi việc trong nhà. Từ lúc mới 4 giờ sáng đã dậy, cặm cụi rửa chén, lau dọn nhà cửa, toalet, rồi lại tất tả đi chợ để nấu cơm sẵn cho 3 anh em... Mẹ làm tất cả trong khi những người khác vẫn còn đang ngủ. Rồi sau đó nghỉ ngơi được vài chục phút lại vượt quãng đường dài để vào rẫy gánh cám nuôi heo. Để rồi đến khi về lại nhà, câu đầu tiên mẹ nói lại là hỏi 3 anh em đã ăn cơm chưa, chứ không phải mong chờ một lời quan tâm, hỏi han từ người nhà. Rồi mẹ lại âm thầm dọn dẹp chén bát mà không một lời oán than. Chưa kể lúc tết mẹ còn mua thêm milo và pha sẳn để 3 anh em có cái mà uống. Em không hiểu, mẹ lấy đâu ra sức lực nhiều như vậy để chăm lo cho anh em. Dù em đã cố xin mẹ hãy cho em tự làm, nhưng mẹ luôn gạt bỏ, vẫn muốn tự tay múc cho em từng tô cơm, chuẩn bị từng cái áo, pha từng ly sữa đem tới tận tay.

Em biết em nên cảm thấy biết ơn và may mắn vì có một người mẹ như vậy. Nhưng đồng thời, em chỉ ước gì mẹ sống ích kỷ một chút, mẹ biết sống vì bản thân một chút thì có lẽ em sẽ thoải mái hơn. Mẹ cứ luôn "cho" vô điều kiện, không nghĩ cho bản thân, làm em cảm giác bản thân mình rất tệ hại vì đã không có khả năng cho mẹ một cuộc sống tốt hơn. Cho nên từ lúc nào em đã ko dám tự sắm sửa hay tận hưởng gì cho chính mình vì suy nghĩ bản thân "nợ" mẹ tình yêu thương. Và cũng chính vì vậy em lại bị mắc kẹt giữa mong muốn được về thăm mẹ nhiều hơn nhưng về rồi sẽ tận mắt thấy sự vất vả đó.

Mẹ em luôn tâm niệm phải cố gắng mua mỗi đứa một miếng đất, dù em đã nói rất nhiều rằng bản thân không cần những thứ đó nhưng có lẽ lời em nói vẫn thua trước tình thương của người mẹ. Mẹ không hiểu rằng điều em muốn là mẹ biết sống vì chính mình nhiều hơn, dùng khoảng thời gian sau này làm những điều mẹ thích. Em chỉ mong có những ngày được nhìn thấy mẹ ngủ một giấc trọn vẹn từ tối cho tới trưa hôm sau, tỉnh dậy mua một hộp cơm ăn rồi xem bộ phim yêu thích. Không quan tâm nhà cửa hay quét dọn nó, cứ nghỉ ngơi và thăm họ hàng. Sống một cách ko lo âu, ko cần nghĩ cho con cái nữa vì mẹ đã cho em một cơ thể khỏe mạnh là quá đủ rồi.

Nhiều người sau này sẽ có cơ hội trở thành cha mẹ, sẽ có con để hiểu được tấm lòng của đấng sinh thành và lại có thể dùng cuộc đời mình để lo cho con, như một cách để báo đáp lại công ơn cha mẹ ngày xưa. Nhưng có lẽ đời này em lại không thể có cơ hội đó, cho nên vĩnh viễn không thể nào hiểu được tấm lòng của người làm cha làm mẹ.

Tết đến, em cảm ơn anh em VOZers đã dành thời gian đọc và chúc cho VOZers năm mới mọi việc sẽ như ý, gia đình yên ấm thuận hòa.
Ngay cả bản thân chính mình đôi khi còn không hiểu thực sự mình muốn gì nữa mà? Huống chi là cha mẹ mình chứ :too_sad:
 
Đồng cảm với thớt. Mình cũng vậy, càng lớn mình càng hiểu tấm lòng của mẹ cha, mình may mắn còn cha còn mẹ, kte ba mẹ cũng ổn định, ko cần phải phụ giúp ba mẹ, mình thấy đó là may mắn của mình so với nhiều người bây giờ rồi. Dạo gần đây mình hay quan tâm hỏi han sức khỏe ba mẹ nhiều hơn, chịu khó tâm sự sẻ chia với ba mẹ, chỉ nhiêu đó là ba mẹ chúng ta cảm thấy hạnh phúc rồi. Bây giờ mình chỉ còn cố gắng vun đắp tình cảm với gấu, lập gia đình sinh con đẻ cái, đó chính là sự báo hiếu lớn nhất cho chính ba mẹ của mình.
 
Back
Top