lovemath_ĐHCN
Member
Em cứ mỗi lần nghĩ về quá khứ hồi cấp 2 là lại thấy nuối tiếc, dằn vặt, khó chịu, bức bối, áy náy trong người. Em vẫn luôn muốn quay trở lại thời điểm đó và học hành thật chăm chỉ để bây giờ em có thể tự hào với cái giải cấp QG rồi chứ không phải ngồi gõ những dòng này. Trước kia cũng thuộc dạng top đầu của Huyện nhưng do môi trường không có ai định hướng rằng mình phải cố gắng thế này thế kia, do bạn bè rủ rê, do không ai giúp mình tìm ra niềm đam mê với môn Toán, do mọi người đưa mình lên mây nên lúc đấy cứ nghĩ vậy là đủ rồi, cố quá chỉ có quá cố, dần dà mất dần tình yêu với Toán, tự nhủ bản thân rằng "học lắm để làm gì" và với cái tư tưởng đó theo em suốt 3 năm cấp 2 với năm lớp 10 thì nó đã giết chết 1 mầm non đầy triển vọng. Giờ lớn hơn tự tìm tòi tự khám phá ra nhiều thứ lớn lao và mình chỉ là 1 hạt cát trên sa mạc, dần dần em tìm được tình yêu với môn Toán. Nhưng giờ thì dù có đam mê cũng không dám theo đuổi nữa vì thực ra em chưa từng biết mình đã đến giới hạn hay chưa.