abitchmuah
Member
Ngày xưa ai cũng chạy ăn từng bữa nên trời sinh voi sinh cỏ, con cái cứ sinh ra rồi tự nó lớn. Ngày nay ai cũng đủ ăn đủ mặc nên bắt đầu tập trung vào việc dạy dỗ con cái nhiều hơn, và bao nhiêu câu chuyện dở khóc dở cười cũng từ đây mà ra. Dở cười chắc là các bậc phụ huynh, các độc giả, các bác hàng xóm láng giềng họ hàng thân bằng cố hữu. Còn dở khóc ở đây là những người “được dạy” - là trẻ em. Những chuyện dở khóc này như những vết mực đầu tiên viết lên trang giấy trắng và sẽ theo chúng suốt một đời.
Post này không phải để nói xấu cha mẹ, mà là để nói thật về cách làm cha mẹ của họ. Nuôi dạy con không chỉ là bản năng mà còn là kỹ năng, và cũng cần phải học.
Chuyện thứ nhất: nuôi con trong lồng kính
Chúng ta đều biết một câu chuyện kinh điển là một gia đình gia giáo quản con rất kỹ, “mới nứt mắt ra đã yêu đương về tao đánh què chân.” Rồi đến một ngày đẹp trời họ bỗng dưng tháo bỏ mọi gông cùm và bảo “Con lấy vợ/chồng đi.” Cũng chẳng ai dám cãi “Con tuy có kinh nghiệm 5 năm pha mỳ ăn liền nhưng cưới nhanh thế này chưa chắc gái mỳ ăn liền đã chịu.”
Câu chuyện của tôi có phần còn bi thảm hơn. Hồi nhỏ bố mẹ tôi hiền lành nên bị ăn hành nhiều lắm. Hết cô A lừa mua đồ dởm lại đếm bà B vay tiền xong quịt, rồi chú C thông đồng giả chữ ký trong hồ sơ tín dụng làm bố mẹ tôi mất nguyên 1 căn nhà.... nhưng trước mặt tôi thì vẫn “Con chào cô A, bà B, chú C đi” và tuyệt nhiên không kể gì cho tôi cả vì họ không muốn tôi lớn lên trong sự thù hằn ghét bỏ và họ vẫn muốn tôi giữ quan hệ họ hàng tình cảm với cô A bà B chú C đó.
Kết quả là tôi tiếp tục được cô A bà B chú C cho ăn cháo hành, bằng nhiều cách, với nhiều kiểu. Tới khi đầu óc non nớt của tôi hiểu ra “Bị lừa rồi” thì bố mẹ tôi mới kể chuyện hồi xưa họ cũng đã lừa bố mẹ thế này thế kia nhưng bố mẹ không muốn nói.
Nếu như họ cảnh báo tôi trước, thì đã không có tổn thất nào xảy ra thêm nữa, tôi không bị tổn thương vì bị họ hàng lừa, và mối quan hệ vẫn còn được duy trì ở mức còn nhìn mặt nhau được.
Cuộc sống màu hồng và tuổi thơ trong lồng kính không khiến cuộc đời sau này của tôi màu hồng thêm hay bớt cay đắng đi. Quá trình trưởng thành thì không có đường tắt. Thà rằng tôi được cảnh báo trước để biết mà tránh, còn hơn là cứ sống trên mây để rồi khi vấp ngã lại bị tổn thương rất nhiều.
Post này không phải để nói xấu cha mẹ, mà là để nói thật về cách làm cha mẹ của họ. Nuôi dạy con không chỉ là bản năng mà còn là kỹ năng, và cũng cần phải học.
Chuyện thứ nhất: nuôi con trong lồng kính
Chúng ta đều biết một câu chuyện kinh điển là một gia đình gia giáo quản con rất kỹ, “mới nứt mắt ra đã yêu đương về tao đánh què chân.” Rồi đến một ngày đẹp trời họ bỗng dưng tháo bỏ mọi gông cùm và bảo “Con lấy vợ/chồng đi.” Cũng chẳng ai dám cãi “Con tuy có kinh nghiệm 5 năm pha mỳ ăn liền nhưng cưới nhanh thế này chưa chắc gái mỳ ăn liền đã chịu.”
Câu chuyện của tôi có phần còn bi thảm hơn. Hồi nhỏ bố mẹ tôi hiền lành nên bị ăn hành nhiều lắm. Hết cô A lừa mua đồ dởm lại đếm bà B vay tiền xong quịt, rồi chú C thông đồng giả chữ ký trong hồ sơ tín dụng làm bố mẹ tôi mất nguyên 1 căn nhà.... nhưng trước mặt tôi thì vẫn “Con chào cô A, bà B, chú C đi” và tuyệt nhiên không kể gì cho tôi cả vì họ không muốn tôi lớn lên trong sự thù hằn ghét bỏ và họ vẫn muốn tôi giữ quan hệ họ hàng tình cảm với cô A bà B chú C đó.
Kết quả là tôi tiếp tục được cô A bà B chú C cho ăn cháo hành, bằng nhiều cách, với nhiều kiểu. Tới khi đầu óc non nớt của tôi hiểu ra “Bị lừa rồi” thì bố mẹ tôi mới kể chuyện hồi xưa họ cũng đã lừa bố mẹ thế này thế kia nhưng bố mẹ không muốn nói.
Nếu như họ cảnh báo tôi trước, thì đã không có tổn thất nào xảy ra thêm nữa, tôi không bị tổn thương vì bị họ hàng lừa, và mối quan hệ vẫn còn được duy trì ở mức còn nhìn mặt nhau được.
Cuộc sống màu hồng và tuổi thơ trong lồng kính không khiến cuộc đời sau này của tôi màu hồng thêm hay bớt cay đắng đi. Quá trình trưởng thành thì không có đường tắt. Thà rằng tôi được cảnh báo trước để biết mà tránh, còn hơn là cứ sống trên mây để rồi khi vấp ngã lại bị tổn thương rất nhiều.