Khủng hoảng tâm lý tuổi 30.

mymemoryht

Senior Member
Dạo gần đây e stress, tâm trạng không lúc nào được vui vẻ, mặc dù biết là mọi thứ lo âu này đều do tự bản thân mình mà ra cả, nhưng e ko thể thoát ra nổi.

E 91 năm nay là tròn 30 tuổi. còn nhớ cách đây chỉ 1,2 năm thôi, mỗi lần thấy ai đó nói về đợt khủng hoảng tâm lý của con người ta ở cái mốc 30 tuổi này, e dửng dưng lắm, tặc lưỡi"úi dào, có cái mẹ gì mà lo, tới đâu hay tới đó". vậy mà khi mình cán mốc, e dường như đang kéo theo cả một toa tàu phía lưng để vượt qua cái mốc đó vậy.

Sức khỏe suy giảm thấy rõ, chạy bộ chỉ khoảng 5-10 phút là thở ồng ộc, tóc đã bạc khá nhiều hai bên thái dương, làm bất kỳ việc gì cũng ko còn 100% lòng nhiệt huyết được nữa. từ đầu năm tới giờ do stress e sụt tới 5kg. miệng lúc nào cũng nhạt thếch, đôi lúc cứ như thể bị mất vị giác nữa.

Trước đây khi cho rằng "ta sống là sống cho riêng ta, mặc đời, mặc người" thì công việc văn phòng hiện tại với mức lương chỉ 11tr e đã cho là đủ. Thì hiện tại, than ôi, mỗi ngày đi làm là một trải nghiệm tệ hại. sáng sáng rê xe đi làm lòng chả có chút hứng thú nào, cảnh vật tươi vui thủa xưa nay toàn môt màu xám xịt ảm đạm. Lên cty ngồi im như cái xác ko hồn, chỉ để đợi đến khi tan sở lại quay trở về căn phòng trọ quạnh quẽ, cô độc-cô độc! than ôi nó đáng sợ biết bao! độc thoại nội tâm vẫn chưa đủ, e phải ngó đầu ra phía cửa sổ, tự nói chuyện một mình cả tiếng đồng hồ. lúc đi ngủ cũng lảm nhảm nói một mình cho đến khi mệt lử thì tự gục. Mà đâu có được yên giấc? Chỉ là chợp mắt rồi lại bất chợt tỉnh dậy lúc 1,2,3 giờ sáng, mắt cứ thế mà thao láo đến sáng, ko tài nào ngủ lại được.

Nhìn những bạn bè xung quanh ai cũng thành công cả, người đã có nhà riêng, người sống an lạc ở nước ngoài, gia đình con cái êm ấm mà thấy tủi phận.Rồi tự liên hệ tới bản thân và thấy giá trị của mình thấp quá- cảm giác hèn kém, thất vọng lại bủa vây. chẳng lẽ, mình cứ mãi mãi như thế này hay sao, mãi chìm sâu xuống cái hố mà tự mình đã, đang, và vẫn đào hằng ngày này sao?:(

Chuyện tình cảm cũng chả đi đến đâu, cách đây hơn 1 năm , gặp được người thương mình thì mình lại lạnh nhạt. Tới giờ, khi đã 30 tuổi- lại phải nhắc lại, vâng, khi đã 30 tuổi thì lại ân hận nuối tiếc. Gần đây gặp một người mình thương thì họ lại ko ưng mình :(... và lại tự thấy giá trị thấp kém của mình trong mắt người khác.@#$%^&^& Rồi lại có một suy nghĩ khác len lỏi vào đầu óc rằng: bản thân mình như thế này thì chăm sóc cho ai được nữa mà nghĩ tới chuyện lập gia đình?

Còn bố mẹ nữa,họ già cả rồi, mẹ thì cáu bẳn luôn luôn vì thằng con dường như mãi chưa lớn, bố thì mới bị đột quỵ,còn may là người ta thấy mà đưa ngay vào viện, ko thì... Nghĩ cảnh lương thấp thế này,lại chẳng lo được gì cho bố mẹ mà quặn cả lòng các bác ạ.

Có lẽ tình cảnh e đang trải qua hệt như câu nói e vẫn hay thấy: e đã chết ở tuổi 30 này mất rồi.

Hôm nay 30/4 là ngày nghỉ lễ đầu tiên, e ngồi một mình trong phòng trọ, tâm trạng tệ quá, e ko biết phải dãi bày với ai nên lên đây than thở chút. Các bác có cùng hoàn cảnh thì vào chia sẻ. bất kỳ ai thấy khó chịu với những dòng trên, mà muốn góp ý, hoặc mắng chửi, e đều nhận hết.

E cảm ơn các bác :( !
 
hên quá, tôi đang bị và tôi 28, lật đật off việc chạy về nhà refresh lại liền, hiện tại thấy khá ổn, vài tháng nữa sẽ back lại
8GSb49s.gif
ở level cao hơn
8GSb49s.gif
 
Sao thím lại mong có người cũng giống mình nhỉ :beat_brick:
Mình cũng như thím. Chả có gì trong tay nên cũng không có giải pháp gì cả.
Nhưng suy nghĩ thím có mình cũng đang trải qua nhưng mà mình sẽ lấy nó làm động lực để hoàn thiện bản thân chứ không để nó bủa vây bóp nghẹt mình (cứ chém vậy đã)

Thật ra thím cần nhất là trả lời câu hỏi bản thân thím là ai, muốn gì, cần gì.
Thím có thực sự cần có người ở bên không? Nếu có thì xách mông lên và tìm thôi.
Thím có thực sự muốn giàu có như những người khiến thím choáng ngợp không? Hay chỉ cần một cuộc sống yên lành trôi qua với mức sống tốt hơn?
Công việc hiện tại của thím có phù hợp không? Có cần thay đổi gì không?

Thím hãy tập trung vào những điều làm mình vui trước để lấy vốn đương đầu với những trở ngại.

Sent from Samsung SM-G610F using vozFApp
 
Sao thím lại mong có người cũng giống mình nhỉ :beat_brick:
Mình cũng như thím. Chả có gì trong tay nên cũng không có giải pháp gì cả.
Nhưng suy nghĩ thím có mình cũng đang trải qua nhưng mà mình sẽ lấy nó làm động lực để hoàn thiện bản thân chứ không để nó bủa vây bóp nghẹt mình (cứ chém vậy đã)

Thật ra thím cần nhất là trả lời câu hỏi bản thân thím là ai, muốn gì, cần gì.
Thím có thực sự cần có người ở bên không? Nếu có thì xách mông lên và tìm thôi.
Thím có thực sự muốn giàu có như những người khiến thím choáng ngợp không? Hay chỉ cần một cuộc sống yên lành trôi qua với mức sống tốt hơn?
Công việc hiện tại của thím có phù hợp không? Có cần thay đổi gì không?

Thím hãy tập trung vào những điều làm mình vui trước để lấy vốn đương đầu với những trở ngại.

Sent from Samsung SM-G610F using vozFApp
vâng, e cảm ơn thím. thực ra e chỉ mong có người chia sẻ cùng thôi, vì mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh. Tâm sự e nó ngổn ngang quá, suy nghĩ thấy toàn là tiêu cực, đâm ra stress. những điều thím nói e sẽ lưu ý lại. cảm ơn thím nhiều lắm.
 
mình hiểu cảm giác đó. do m hơn b 1 tuổi.

năm ngoái đúng là cực kỳ khủng hoảng đối với mình. covid. 30. công việc cũng k mấy thuận lợi… chuyện tình cảm k đến đâu dù đã đến tuổi lập gd. đôi lúc thú thật có nghĩ quẩn. nhưng ba mẹ mình vẫn còn sức khỏe, thế là mình tự nhủ cố gắng lên.

dù gì mình cũng còn may mắn hơn biết bao nhiều người, cố gắng lên bạn

via theNEXTvoz for iPhone
 
29 tuổi, lương 10tr đây fence. nói chung nếu k có điều kiện dư giả thì phải lựa chọn 1 trong 2: sự nghiệp hay tình cảm. tôi thì bỏ tình cảm, chọn sự nghiệp nên giờ cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn để tìm cách tập trung kiếm tiền. mấy cái câu chừng nào có bồ, có vợ thì nghe riết cũng quen r chỉ cười trừ thui. mà đã xác định muốn kiếm tiền thì phải chấp nhận nhiều thứ xấu xa hơn, xô bồ hơn thui
 
Dạo gần đây e stress, tâm trạng không lúc nào được vui vẻ, mặc dù biết là mọi thứ lo âu này đều do tự bản thân mình mà ra cả, nhưng e ko thể thoát ra nổi.

E 91 năm nay là tròn 30 tuổi. còn nhớ cách đây chỉ 1,2 năm thôi, mỗi lần thấy ai đó nói về đợt khủng hoảng tâm lý của con người ta ở cái mốc 30 tuổi này, e dửng dưng lắm, tặc lưỡi"úi dào, có cái mẹ gì mà lo, tới đâu hay tới đó". vậy mà khi mình cán mốc, e dường như đang kéo theo cả một toa tàu phía lưng để vượt qua cái mốc đó vậy.

Sức khỏe suy giảm thấy rõ, chạy bộ chỉ khoảng 5-10 phút là thở ồng ộc, tóc đã bạc khá nhiều hai bên thái dương, làm bất kỳ việc gì cũng ko còn 100% lòng nhiệt huyết được nữa. từ đầu năm tới giờ do stress e sụt tới 5kg. miệng lúc nào cũng nhạt thếch, đôi lúc cứ như thể bị mất vị giác nữa.

Trước đây khi cho rằng "ta sống là sống cho riêng ta, mặc đời, mặc người" thì công việc văn phòng hiện tại với mức lương chỉ 11tr e đã cho là đủ. Thì hiện tại, than ôi, mỗi ngày đi làm là một trải nghiệm tệ hại. sáng sáng rê xe đi làm lòng chả có chút hứng thú nào, cảnh vật tươi vui thủa xưa nay toàn môt màu xám xịt ảm đạm. Lên cty ngồi im như cái xác ko hồn, chỉ để đợi đến khi tan sở lại quay trở về căn phòng trọ quạnh quẽ, cô độc-cô độc! than ôi nó đáng sợ biết bao! độc thoại nội tâm vẫn chưa đủ, e phải ngó đầu ra phía cửa sổ, tự nói chuyện một mình cả tiếng đồng hồ. lúc đi ngủ cũng lảm nhảm nói một mình cho đến khi mệt lử thì tự gục. Mà đâu có được yên giấc? Chỉ là chợp mắt rồi lại bất chợt tỉnh dậy lúc 1,2,3 giờ sáng, mắt cứ thế mà thao láo đến sáng, ko tài nào ngủ lại được.

Nhìn những bạn bè xung quanh ai cũng thành công cả, người đã có nhà riêng, người sống an lạc ở nước ngoài, gia đình con cái êm ấm mà thấy tủi phận.Rồi tự liên hệ tới bản thân và thấy giá trị của mình thấp quá- cảm giác hèn kém, thất vọng lại bủa vây. chẳng lẽ, mình cứ mãi mãi như thế này hay sao, mãi chìm sâu xuống cái hố mà tự mình đã, đang, và vẫn đào hằng ngày này sao?:(

Chuyện tình cảm cũng chả đi đến đâu, cách đây hơn 1 năm , gặp được người thương mình thì mình lại lạnh nhạt. Tới giờ, khi đã 30 tuổi- lại phải nhắc lại, vâng, khi đã 30 tuổi thì lại ân hận nuối tiếc. Gần đây gặp một người mình thương thì họ lại ko ưng mình :(... và lại tự thấy giá trị thấp kém của mình trong mắt người khác.@#$%^&^& Rồi lại có một suy nghĩ khác len lỏi vào đầu óc rằng: bản thân mình như thế này thì chăm sóc cho ai được nữa mà nghĩ tới chuyện lập gia đình?

Còn bố mẹ nữa,họ già cả rồi, mẹ thì cáu bẳn luôn luôn vì thằng con dường như mãi chưa lớn, bố thì mới bị đột quỵ,còn may là người ta thấy mà đưa ngay vào viện, ko thì... Nghĩ cảnh lương thấp thế này,lại chẳng lo được gì cho bố mẹ mà quặn cả lòng các bác ạ.

Có lẽ tình cảnh e đang trải qua hệt như câu nói e vẫn hay thấy: e đã chết ở tuổi 30 này mất rồi.

Hôm nay 30/4 là ngày nghỉ lễ đầu tiên, e ngồi một mình trong phòng trọ, tâm trạng tệ quá, e ko biết phải dãi bày với ai nên lên đây than thở chút. Các bác có cùng hoàn cảnh thì vào chia sẻ. bất kỳ ai thấy khó chịu với những dòng trên, mà muốn góp ý, hoặc mắng chửi, e đều nhận hết.

E cảm ơn các bác :( !
Metooo
 
mình hiểu cảm giác đó. do m hơn b 1 tuổi.

năm ngoái đúng là cực kỳ khủng hoảng đối với mình. covid. 30. công việc cũng k mấy thuận lợi… chuyện tình cảm k đến đâu dù đã đến tuổi lập gd. đôi lúc thú thật có nghĩ quẩn. nhưng ba mẹ mình vẫn còn sức khỏe, thế là mình tự nhủ cố gắng lên.

dù gì mình cũng còn may mắn hơn biết bao nhiều người, cố gắng lên bạn

via theNEXTvoz for iPhone
vâng, đoạn trường ai có qua cầu mới hay. có trải qua rồi mới hiểu khủng hoảng tinh thần nó làm con người ta yếu đi nhiều.
e cũng chúc bác thành công ạ.
 
Dạo gần đây e stress, tâm trạng không lúc nào được vui vẻ, mặc dù biết là mọi thứ lo âu này đều do tự bản thân mình mà ra cả, nhưng e ko thể thoát ra nổi.

E 91 năm nay là tròn 30 tuổi. còn nhớ cách đây chỉ 1,2 năm thôi, mỗi lần thấy ai đó nói về đợt khủng hoảng tâm lý của con người ta ở cái mốc 30 tuổi này, e dửng dưng lắm, tặc lưỡi"úi dào, có cái mẹ gì mà lo, tới đâu hay tới đó". vậy mà khi mình cán mốc, e dường như đang kéo theo cả một toa tàu phía lưng để vượt qua cái mốc đó vậy.

Sức khỏe suy giảm thấy rõ, chạy bộ chỉ khoảng 5-10 phút là thở ồng ộc, tóc đã bạc khá nhiều hai bên thái dương, làm bất kỳ việc gì cũng ko còn 100% lòng nhiệt huyết được nữa. từ đầu năm tới giờ do stress e sụt tới 5kg. miệng lúc nào cũng nhạt thếch, đôi lúc cứ như thể bị mất vị giác nữa.

Trước đây khi cho rằng "ta sống là sống cho riêng ta, mặc đời, mặc người" thì công việc văn phòng hiện tại với mức lương chỉ 11tr e đã cho là đủ. Thì hiện tại, than ôi, mỗi ngày đi làm là một trải nghiệm tệ hại. sáng sáng rê xe đi làm lòng chả có chút hứng thú nào, cảnh vật tươi vui thủa xưa nay toàn môt màu xám xịt ảm đạm. Lên cty ngồi im như cái xác ko hồn, chỉ để đợi đến khi tan sở lại quay trở về căn phòng trọ quạnh quẽ, cô độc-cô độc! than ôi nó đáng sợ biết bao! độc thoại nội tâm vẫn chưa đủ, e phải ngó đầu ra phía cửa sổ, tự nói chuyện một mình cả tiếng đồng hồ. lúc đi ngủ cũng lảm nhảm nói một mình cho đến khi mệt lử thì tự gục. Mà đâu có được yên giấc? Chỉ là chợp mắt rồi lại bất chợt tỉnh dậy lúc 1,2,3 giờ sáng, mắt cứ thế mà thao láo đến sáng, ko tài nào ngủ lại được.

Nhìn những bạn bè xung quanh ai cũng thành công cả, người đã có nhà riêng, người sống an lạc ở nước ngoài, gia đình con cái êm ấm mà thấy tủi phận.Rồi tự liên hệ tới bản thân và thấy giá trị của mình thấp quá- cảm giác hèn kém, thất vọng lại bủa vây. chẳng lẽ, mình cứ mãi mãi như thế này hay sao, mãi chìm sâu xuống cái hố mà tự mình đã, đang, và vẫn đào hằng ngày này sao?:(

Chuyện tình cảm cũng chả đi đến đâu, cách đây hơn 1 năm , gặp được người thương mình thì mình lại lạnh nhạt. Tới giờ, khi đã 30 tuổi- lại phải nhắc lại, vâng, khi đã 30 tuổi thì lại ân hận nuối tiếc. Gần đây gặp một người mình thương thì họ lại ko ưng mình :(... và lại tự thấy giá trị thấp kém của mình trong mắt người khác.@#$%^&^& Rồi lại có một suy nghĩ khác len lỏi vào đầu óc rằng: bản thân mình như thế này thì chăm sóc cho ai được nữa mà nghĩ tới chuyện lập gia đình?

Còn bố mẹ nữa,họ già cả rồi, mẹ thì cáu bẳn luôn luôn vì thằng con dường như mãi chưa lớn, bố thì mới bị đột quỵ,còn may là người ta thấy mà đưa ngay vào viện, ko thì... Nghĩ cảnh lương thấp thế này,lại chẳng lo được gì cho bố mẹ mà quặn cả lòng các bác ạ.

Có lẽ tình cảnh e đang trải qua hệt như câu nói e vẫn hay thấy: e đã chết ở tuổi 30 này mất rồi.

Hôm nay 30/4 là ngày nghỉ lễ đầu tiên, e ngồi một mình trong phòng trọ, tâm trạng tệ quá, e ko biết phải dãi bày với ai nên lên đây than thở chút. Các bác có cùng hoàn cảnh thì vào chia sẻ. bất kỳ ai thấy khó chịu với những dòng trên, mà muốn góp ý, hoặc mắng chửi, e đều nhận hết.

E cảm ơn các bác :( !
Cũng 91, 30 tuổi, tiền bạc dư dả, chưa vợ con và cũng cảm thấy cuộc sống cứ trôi qua 1 cách vô vị, lặp đi lặp lại nhàm chán đây. Nhưng còn việc tự nói chuyện 1 mình thì em nghĩ thím nên đi gặp bác sỹ tâm lý đi, cái đấy là bệnh rồi.

Còn nguyên nhân cảm thấy cuộc sống nhàm chán là do thím chưa tìm hoặc chưa có mục đích thôi. Giờ hãy nghĩ thử xem bản thân muốn gì rồi cố gắng vì thứ đấy thử xem, biết đâu khá hơn.

Em cách đây 1 tháng chẳng những tâm trạng mà hoàn cảnh còn tệ hơn thím nữa, nhưng giờ em đang lao đầu vào học tiếng Anh để sang năm hết dịch tự đi du lịch nước ngoài 1 lần cho thỏa ước mong ( em thì luôn muốn được đi lang thang 1 mình ở Hàn Quốc và Trung Quốc 1 lần trong đời ) và cảm thấy tâm trạng khá hơn nhiều rồi. Với lại trước em sống cũng tiết kiệm lắm nhưng giờ thì biết đầu tư hơn cho bản thân nhiều rồi, tháng này tiêu xài khá nhiều vào các món đồ cá nhân như điện thoại, quần áo, giày dép.
 
Chuyện tình cảm cũng chả đi đến đâu, cách đây hơn 1 năm , gặp được người thương mình thì mình lại lạnh nhạt. Tới giờ, khi đã 30 tuổi- lại phải nhắc lại, vâng, khi đã 30 tuổi thì lại ân hận nuối tiếc. Gần đây gặp một người mình thương thì họ lại ko ưng mình :(... và lại tự thấy giá trị thấp kém của mình trong mắt người khác.@#$%^&^& Rồi lại có một suy nghĩ khác len lỏi vào đầu óc rằng: bản thân mình như thế này thì chăm sóc cho ai được nữa mà nghĩ tới chuyện lập gia đình?
Phí quá, bệnh cô đơn đây mà, nếu có ng chịu theo thím khi đang bần hàn thì phải giữ ngay lại chứ.
Nhiều khi nghèo nhưng có 2 ng động viên nhau vẫn đỡ stress hơn. Tất nhiên là ng tâm lý nha, chứ chỉ quàng quạc đòi tiền thì 1m cho xong.
 
Back
Top