Hãy kể 1 câu chuyện lạ hoặc kỳ ảo mà các thím được nghe ông,bố,... kể lại

Thì mẹ tôi nói hồi bé số tôi khá cao, ngã xuống ao, mương mấy lần không chết. Nó như có một sức mạnh vô hình giúp tôi vậy, mấy lần tôi đi xe ngoài đường mà tự nhiên buồn ngủ xuýt đâm vào oto chợt tôi rùng mình tỉnh lại nên né kịp, nhưng tôi biết rồi một lúc nào đó cái sức mạnh kia biến mất tôi lại phải đối mặt với đứa bé kia thôi, theo tôi biết cái này là luật nhân quả, tôi sẽ không thể chạy thoát khỏi nó cho đến khi tôi trả nợ cho nó cái gì đó.
Sao thím không đi cúng bái gì mà cứ để thế vậy
 
Xin góp 1 câu chuyện thực tế của mình. Ngày còn bé, khoảng 6 -7 tuổi gì đó (tầm 23- 24 năm về trước) mình ngủ ở phản (nó giống cái giường nhưng phẳng vì mặt tòan bằng gỗ). Đêm ngủ mình hay bị tỉnh giấc, xong cứ thấy 1 bà tóc dài đến mông ủ rũ chải tóc. Mình sợ vcd ra. nằm in nín thở. Gặp mấy hôm như vậy liền. Xong kể với mẹ. Sau đó, mẹ thuê ông thầy cúng về dán bùa (tờ giấy vàng trên đó ghi chữ nho), rồi chôn bùa gì đó. Sau đó không còn thấy nữa. :(
 
Hồi tôi 2 tuổi nhà đang làm tráng bánh đa nem trong nhà bác hai, nhà cử chị gái + đứa cháu trông tôi. Do mải chơi nên chị tôi với đứa cháu bỏ tôi chơi một mình. Nhà bác tôi thì có cái ao nhỏ nuôi cá đến giờ vẫn còn, tôi mon men ra thì thấy 1 đứa trẻ khác. Nó cười khúc khích nhìn tôi, tôi thì thấy bạn lạ nên lân la ra cầu ao. Chơi một lúc tôi ấn đầu nó xuống nước rồi nhầc lên liên tục, chơi một lúc tôi bị trượt chân ngã úp mặt xuống nước, do mặc nhiều quần áo nên tôi không ngửa mặt lên trời được. Phúc thay tôi được tổ tiên, ông bà phù hộ với tôi số cao nên có người thiện duyên cứu nên không chết. Nhưng đứa bé cứ theo tôi hoài, nhà tôi ngay cạnh cái mương do ông bà đào thoát nước, thế mà mình tôi 2 lần suýt chết dưới mương rồi, hôm tôi ngã xuống mương tự nhiên con gà trong nhà gáy gở, bố tôi vớt tôi lên rồi chặt đầu con gà mang ra ngã 4 vất ở đấy. Lần thứ 4 tôi đuối nước là khi tôi 20 tuổi, tôi bơi khá nhưng vẫn đuối nước may có bố tôi cứu kịp không tôi xanh cỏ rồi. Nói chung số tôi khá cao nên đứa bé kia không dẫn tôi theo nó được.
Nghe thím kể mới nhớ lại từ nhỏ đến giờ mình cũng nhiều lần suýt chết.
  • Khoảng lớp 1 thì suýt chết đuối, lúc đó chưa biết bơi nhưng ham hố tắm sông nên bơi phao, sóng đánh tuột phao bị chìm, may mà mấy bà chị nắm đầu lôi lên được. Sau lần đó, mẹ tập bơi bằng cách thảy ra ngoài xa bờ cho tự bơi vào =((. Vậy mà lại nhanh biết bơi.
  • cũng trong năm đó đi qua đường bị xe tông, rõ ràng kg thấy cái xe máy chạy tới mà băng qua đường thì nó ngay trước mặt.
  • lớn lên thì 1 lần đụng xe, 1 lần suýt nằm gầm xe cont
 
Hic, mình đàn ông, gần 40 rồi, gái cái gì mà gái? Thấy ai viết đúng chính tả, hợp ngữ nghĩa cũng nghĩ là gái hết nhỉ?
Kể chuyện ông Nội. Không rõ mấy người am tường về địa lý thiên cơ j j đó như thế nào, chứ ông Nội mình tìm hiểu về địa lý, tử vi, cúng kiến đều qua sách vở cũ của Cụ cố để lại, ai nhờ nhiều lắm mới làm và làm thì làm ko công, ko rõ lấy lý do hoặc là thật khi từ chối thường hay nói xem giúp địa lý thì tạm đc, nhưng cũng hao tài của nhà tôi, chứ bấm độn xem quẻ nói trc tương lai thì tổn thọ và phải bớt lộc đời con cháu sau này lắm. Nói am tường thì có lẽ là nâng tầm quá, mỗi lần làm gì đó liên quan thường mang kính rồi ngồi lật dở kỹ càng cả đống sách cũ, loại sách dùng giấy dầu nâu vàng như kiểu giấy bao xi măng, gáy sách dán bằng nhựa đường hay gì đó đen đen, và được cột bằng dây dù. Nhiều sách lắm, toàn chữ Tàu, dò dẫm rồi lấy bút bi viết nội dung tiếng Việt ra 1 tờ lịch. Đó là hình dung thực tế của mình cách Ông làm rồi nhé :LOL: (Nói về số sách này thì mình dám chắc là vẫn còn, đầy đủ theo bộ thì mình ko chắc vì trc khi về quê Ông có công tác ĐH Văn Khoa, những năm 90 có bạn bè đồng nghiệp, nghiên cứu, học trò gì về quê chơi mà xin sách,xin đồ vật, Ông hay mềm lòng mà cho tặng , còn cả bể bằng đá trắng, dĩa tô cổ, đồng xu cổ, mấy cây đao, kiếm có vỏ gỗ, nghiên mực bút lông, gạt tàn, ấm trà...sau khi Ông mất thì hiện tại lưu giữ trong tủ ở điện thờ chính nhà thờ tộc tại TC, YK, YY, NĐ. Bạn nào xin bản scan ở trên thì mình nghĩ là đc,nào có dịp về quê chụp hình cho xem.)
Thời Cụ cố ruộng đất nhiều, sau CM cào bằng thì Cụ cố đồng ý xung công hết chỉ trừ khuôn viên nhà đất của Cụ cố đang ở và khu mộ tổ trên gò Cao gần làng Vàng là nhất quyết ko chịu hiến dù 1 gang (cũng nhờ ông Nội đi làm CM mà ở nhà ko bị đấu tố đánh đập ép uổng thẳng tay) . Nhưng chuyện đất đai đấu tố khục khoặc cả mấy chục năm trời đến tận những năm 80 lúc ông Nội về lại quê vẫn chưa dứt, rồi ông Nội xuống nước chịu thu nhỏ khu mộ tổ lại còn 1/4 để dồn điền đổi thửa làm cánh đồng canh tác, cắt khu vườn sau nhà để làm ao htx, đen hơn nữa là mềm lòng để bọn xã cắm 2 cây cột điện đôi góc phía Đông rìa đất mộ tổ. Sau vụ cúng kiến mấy nhà trong làng đc xây từ ván áo quan và cột đình thì dở sách ra xem, từ đó Ông hay buồn và day dứt vì biết đã bị chạm nhiều đến phong thuỷ đất cát trong nhà khi hiến vườn làm ao ngay sau, thêm 1 vài hộ dân xung quanh xây nhà đã phá đi nhiều trụ đá, bia đá, non bộ trong vườn và khu bìa đất cho dù trc khi mất Cụ cố dặn ko đc đụng chạm bất kỳ thứ gì nếu ko coi sách( vì thời đi CM, tư tưởng ông Nội khác rồi, ko còn coi trọng sách vở địa lý phong thuỷ) Ông day dứt rồi mày mò tìm hiểu mãi tới 89 mới cúng xin âm dương chán chê rồi tải đá xanh về kè bờ ao sau nhà, xong xây bệ đặt 2 con rùa đá quay ra hướng ao htx, phía trong trồng tre ngà, xem như phần từ hàng tre ra tới ao ko còn là đất nhà mình nữa. Trên khu mộ tổ thì cho đào phần đất chôn 2 cột điện đôi ngang mặt ruộng, phía trong làm đài vọng nguyệt, hồ sen khá tốn kém mà chẳng mấy ai khùng ra đó ngồi ngắm, trồng thêm duy nhất 1 cây đại(cây sứ) hoa đỏ gần hết đất phía hướng Tây, dịch lư hương chính bằng đá qua 3 4m gì đấy so với vị trí cũ. Sau đó hơn năm thì mọi thứ ổn. Biểu giải thích những gì Ông làm thì mình chịu. Mỗi lần về quê Bố Mẹ mình hay các Bác thường chỉ từng bia đá, hàng cây rồi kể về ngày xưa của Ông và lý do Ông làm, còn năm 89 thì mình đc 5t, ton hót đi theo chầu chực oản xôi nên tận mắt chứng kiến.
Lười viết nên kể vắn tắt nốt những chuyện sau:
-Ông coi sao đó biết trc con cái lấy vợ tuổi gì, lấy vào năm nào, sinh mấy con, trai gái đều trúng phóc, Ông ghi ra giấy, ai giữ đc thì đối chiếu, Ông ko bao giờ nói lại.
-Ông đi đầu trong công tác tận dụng vật liệu tháo dỡ đình chùa sau CMV Hoá nên dùng nhiều cột đình về xây nhà, 3 ngày liền nằm mơ cùng 1 giấc mơ đi ra vườn thấy tượng rùa đá nhắm mắt, lần 1 dắt 1 bé gái, lần 2 đi 1 mình Ông, lần 3 thấy Bố mình. Năm 88 chị đầu mình mất, năm 98 Ông mất, năm 2008 Bố mình mất. Chị đầu chưa sinh ra Ông đã lên chùa xin gởi chị, mà đẻ ra Bố mình ko chịu cho Ông đưa ra chùa, đc 7 năm thì mất tại cầu ao htx có 2 con rùa quay ra đó. Bố mình buồn trách móc Ông bấm số này kia, Ông bảo ko ngại tổn thọ bày cách giữ con mà ko nghe, Bố nổi sùng lên lấy búa tạ ra đập đầu rùa đá, miệng nói mỗi khi xuống tay : Này thì bói này, này thì tin này. Ông chỉ buồn rầu đứng nhìn. Trước lúc Ông mất 1 tuần, tự nhiên vết thương thời chiến tranh hành chân đi cà nhắc mà cứ đi bộ ra bưu điện xã 2 3 lần,gọi vô trong Nam cho tất cả các con: Thầy nhớ các cháu, cho chúng nó về chơi. 2 Bác cho anh chị về chơi, riêng Bố mình thì ko. Đc 1 tuần anh chị chuẩn bị bắt tàu đi vào Nam thì Ông ngủ ko dậy nữa. Cả nhà về chịu tang, Bố ko khóc, cứ lầm lỳ, trc ngày đi ra thắp hương rùa đá phía sau. Suốt 9 năm Mẹ mình giỗ Ông sao Bố ko quản, riêng năm Bố mất lại đòi cúng giỗ cho Ông. Trc khi Bố mình mất vài ngày, Mẹ mình nằm mơ Ông về hỏi giấy tờ đâu? Mẹ mình tưởng làm giỗ chưa trọn, đi xem bói, bà bói bảo ko có gì. Lúc về nhà Bố hỏi đi đâu về vậy, Mẹ ko dám chối là đi coi bói, Bố bảo: chưa chừa à mà bói vs toán. Đc mấy hôm cũng ngủ ko dậy luôn. Sau đi khai tử ngoài Phường, lục trong mớ giấy tờ có tờ lịch Ông viết cho Bố, có dòng Mậu Thân-Bính Thìn-Mậu Tý gạch chân.
Ông cũng lấy ván gỗ áo quan về làm cửa bếp, đêm trên mái bếp cứ rầm rập tiếng chân người đi, Ông lấy gạo muối 7h tối ném tứa lưa lên mái bếp, miệng khấn nôm gì đấy, chiều tối hôm sau cúng oản, xôi, cháo đậu rồi lấy 1 tảng đá xanh sân chùa chẻ làm 2, đục lỗ trũng chôn làm bản lề cửa bếp.
-Mình sinh được 3 tháng, khóc dã đề, Ông lấy giấy vẽ chữ Tàu lên, xong lấy dao đẽo 4 chân giường mỗi chân 1 mảnh gỗ, gói vô lá bùa, chẳng biết làm gì nữa, sau ko khóc nữa, nghe Mẹ kể vậy.
-Biết trước em trai ông Nội té xong liệt giường gần 2 tháng rồi mất, Ông biểu lên nhà con ở tx Ninh Bình tháng sau hãy về, mà ông nội chú ko nghe.
-Ngày bốc mộ Ông, các Bác ko biết coi sách của Ông nên đi coi thầy tận trong Bình Lục HN, thầy bày 3h sáng bốc, Bố biểu nửa đêm tháng 11 rét mướt ai chịu nổi, 5h sáng hãy cải táng. Bác cả ko nghe, đêm hôm trc Bác cả nằm mơ Ông về, đứng quay lưng 2 tay chắp sau đít nhìn mặt trời ko nói gì. Nhưng nhất nhất theo lời thầy 3h sáng cúng kiến rồi cải táng. Đào tới đâu, nước dâng tới đó, chật vật hơn 4h sáng mới tới quan tài. Bố vs mấy người lên sau, hun rơm đốt đuốc mù mịt, mấy người kia bốc mộ lên vẫn thấy gân, đòi ngồi lóc, lại còn thiếu cốt. Bố bảo thôi để tôi lóc, tội Ông đau, vừa nhúng vô thau rượu chuẩn bị lóc thì gân rời ra, xương cốt được tìm đầy đủ luôn. Đúng lúc hơn 5h sáng 1 chút. Sau vụ đó Bác ko ỷ thế huynh trưởng nữa, tự nhiên đầm tính, thu xếp nhà cửa trong Nam rồi ra trông coi nhà thờ tộc.
-Trước 2đêm Bố mình mất, tự nhiên đang làm xa nhà, ko ngủ được, bt có mấy khi gọi di động, Bố Mẹ xài chung đt, mình mà nhắn kiểu gì Mẹ cũng nhắn lại. Đêm đó nhắn tin hỏi han, kể lể này kia ko thấy Mẹ nhắn lại. Sau đám tang Mẹ kể Bố đọc tn đt xong ra ban công hút thuốc rồi vào. Đêm hôm sau thì Bố ngủ ko dậy nữa. Về tới nhà chịu tang thì đã niệm xong, vừa vứt cái balo xuống thì tờ bùa phủ mặt Bố mình bị gió nâng lên khiến mình thấy mặt, họ trang điểm trắng bệch, môi tô son màu cam. Xót xa quá vỡ oà lên khóc. Đám xong đi làm tiếp đến 49 ngày thì về cúng 49 ngày, tự nhiên trằn trọc mãi ko ngủ đc. Cứ thấy tủi thân rồi rơm rớm nước mắt. Dưới nhà nghe tiếng Mẹ ho sặc sụa, chạy xuống thì Mẹ biểu: Bố mày vừa về, Mẹ ngủ lơ mơ thấy dáng ổng nhẹ nhàng đi vô dù cửa đóng, ổng đứng nhìn Mẹ xong quay đi ra. Lúc mình xuống, nghe phòng Mẹ mùi thúi thúi, được 1 lúc thì hết. Nghe thì nghe thế thôi, chứ ko tin lắm, nghĩ Mẹ nhớ thương rồi mộng mị, nhưng còn mùi hổi thì ko giải thích đc. Hơn tiếng sau mình lên lại phòng nghỉ tiếp, vẫn trằn trọc và chảy nước mắt, cảm giác cứ buồn lắm. Thế rồi 3h sáng ra cầu thang hút thuốc, tại giếng trời vẫn mở. Thì thấy con đom đóm ko nháy, cứ bay từ từ lên tới tấm kiếng đậy giếng trời, rồi đậu mãi ở đó. Mình ngồi nhìn lên rồi tuy đàn ông nhưng lại bật khóc nức nở, Mẹ mình nghe thấy dậy bật đèn hỏi thì mình im im vô phòng ngủ tiếp. Hôm sau cũng chẳng bàn tán gì vs Mẹ luôn. Truyện nghe mùi hôi 1 lát trong phòng, và thấy con đom đóm ko nháy là 100% mình thấy, và cũng ko biết giải thích sao.
TC là chỗ nào bạn nhỉ,mình ở xã cạnh không biết
 
cười khúc khích nhìn tôi, tôi thì thấy bạn lạ nên lân la ra cầu ao. Chơi một lúc tôi ấn đầu nó xuống nước rồi nhầc lên liên tục, chơi một lúc tôi bị trượt chân ngã úp mặt xuống nước,

y, mấy lần tôi đi xe ngoài đường mà tự nhiên buồn ngủ xuýt đâm vào oto chợt tôi rùng mình tỉnh lại nên né kịp, nhưng tôi biết rồi một lúc nào đó cái sức mạnh kia biến mất tôi lại phải đối mặt với đứa bé kia thôi, theo tôi biết cái này là luật nhân quả
D.eo m.ẹ, ông chơi ác vkl. Nó rủ chơi có làm gì đâu mà ông nắm đầu nó nhấn nước liên tục. Còn cái vụ trượt chân sao lại đổ thừa nó, biết đâu nó kêu người ta ra cứu đấy

Nhân chi sơ tính đúng ác. Lo cúng bái đi, ko nó nắm đầu nhấn trả lại đấy.:angry::ah::ah:
 
Sau thím mơ thấy bố mình , ngồi im chả nói j . Hôm sau thấy ông hàng xóm chết .

Thế nên h mà mơ thấy ai ngồi im k nói j thì mình cg hơi ghê răng :burn_joss_stick:

Gửi từ Xiaomi Redmi Note 7 bằng vozFApp
 
Nói như thým, chắc em cũng sắp tới hạn để trả nợ rồi :burn_joss_stick:
Thôi dù gì cũng hưởng đủ rồi, giờ trời kêu thì em đây cũng xin dạ thôi
Cái gì cũng có giá của nó anh ơi, không biết trả nợ được hay không nhưng mình phải sống đúng bản tâm của mình, để cho dù có gì sảy ra cũng không hối tiếc
Sao thím không đi cúng bái gì mà cứ để thế vậy
Tôi đi đạo nên không cúng bái gì, với cả tôi cũng không thích cúng bái lắm, tôi theo chủ nghĩa thuận theo tự nhiên.
Nghe thím kể mới nhớ lại từ nhỏ đến giờ mình cũng nhiều lần suýt chết.
  • Khoảng lớp 1 thì suýt chết đuối, lúc đó chưa biết bơi nhưng ham hố tắm sông nên bơi phao, sóng đánh tuột phao bị chìm, may mà mấy bà chị nắm đầu lôi lên được. Sau lần đó, mẹ tập bơi bằng cách thảy ra ngoài xa bờ cho tự bơi vào =((. Vậy mà lại nhanh biết bơi.
  • cũng trong năm đó đi qua đường bị xe tông, rõ ràng kg thấy cái xe máy chạy tới mà băng qua đường thì nó ngay trước mặt.
  • lớn lên thì 1 lần đụng xe, 1 lần suýt nằm gầm xe cora
Cái này theo tôi nghĩ mọi chuyện dường như đã có bàn tay sắp đặt, mình chỉ là nhân tố thúc đẩy sự việc sảy ra
D.eo m.ẹ, ông chơi ác vkl. Nó rủ chơi có làm gì đâu mà ông nắm đầu nó nhấn nước liên tục. Còn cái vụ trượt chân sao lại đổ thừa nó, biết đâu nó kêu người ta ra cứu đấy

Nhân chi sơ tính đúng ác. Lo cúng bái đi, ko nó nắm đầu nhấn trả lại đấy.:angry::ah::ah:
Lúc đó tôi mới 2 tuổi mà anh, tôi có biết suy nghĩ gì đâu. Bản tính con người không ác, tôi còn là trẻ con nữa.
 
Đây là một câu chuyện nghe cả gia đình bên ngoại mình và hàng xóm nơi đây lâu lâu ngồi lại với nhau kể lại:
Chuyện kể ở vùng sông nước, đi đến trung tâm thành phố, có một ngôi nhà rất cổ xưa nay được công nhận là di tích lịch sử, ngôi nhà này của hội đồng thời Pháp, ngôi nhà được xây rất kiên cố, trần nhà được xây dầy mấy mét, nên bom của Mỹ thả không thủng (tầng 1 đã bị phá hủy hết, nhưng trần nhà và toàn bộ phía dưới vẫn còn nguyên, đứng từ trên cầu nhìn xuống vẫn thấy trần ngôi nhà có vết bị bể, nám do bom) do đó ngày xưa 2 bên giao chiến ác liệt đây là nơi dân chúng kéo đến trú ẩn.
Nói như vậy ngôi nhà chỉ đặc biệt ở phần xây dựng, kiên cố, đều ghê gợn nhất chính là vợ ông hội đồng, sau khi bà ta bệnh chết, vì nhớ thương ? vì giàu có ? vì sống tây ? không ai rõ nhưng gia đình ông hội đồng cho bà vào lọng kính để trong nhà, không chôn cất, xác không thối rửa, để cũng lâu, một thời gian sau, dưới bến sông đối diện với căn nhà thường có nhiều tàu, ghe chạy ngang buôn bán, đêm hôm đó, có một ghe chở sò voi (sò cò) đi ngang qua, bỗng thấy một bà lão đang đứng trên bến kế gốc dừa, ngoắc ngoắc tay lại, bà lão nói mua 1 bao sò voi, nói mai lại lấy tiền, rồi chỉ lên nhà bà, không biết vì sao chủ ghe bán luôn, quăng bao sò lên cửa nhà cho bà lão, vài bữa sau ghe sò vôi lại đi ngang, ghé lên nhà lấy tiền, hỏi hết người trong nhà không ai biết, chẳng có ai mua sò, mà mua tận 1 bao, rồi chủ ghe mô tả hình dáng bà lão, người nhà mới chạy ra sau nhà tìm thử, có bao sò voi thật, nhưng bao sò voi bị tách ra ăn sạch ruột, ông hội đồng mới kêu người làm ra trả tiền cho chủ ghe, coi như không có gì.
Sau đó nhiều chuyện lạ tiếp diễn, nguời dân xung quanh đi ngang nhà, hoặc ở gần nhà thường thấy một bà lão ngồi trải tóc trên cây, thường nhát mấy đứa ăn cắp ổi, người nhà cũng thường thấy nhiều chuyện kinh dị, nên coi thầy, thầy nói bà già thành quỷ, phải đem đi thiêu, thế là cả nhà mới nhờ thầy chùa Khmer sang làm nghi thức đem xác về chùa thiêu.
Mà nhà ông hội đồng này, có người con trai, thích ăn óc khỉ, dạt óc ra nặn chanh vào, con khỉ nhăn mặt, lấy muỗng múc, ổng cứ diễn tả giống như ta đây là quý tộc phong kiến, sau này con ông ta có người bị bệnh niểng sang bên, mặt nhăn như con khỉ lúc nặn chanh vào, thần kinh không ổn định.
 
truyện 3-
xưa chưa có điện hay tivi thì hay có cái rạp chiếu bóng lưu động. thi thoảng mới về 1 lần nên đi xem đông lắm. tối đó bà và cô cùng xóm cùng đi. khi chiếu xong thì 2 ng đi về. trên đường về thì cứ thấy có bóng người đi trc. bà với cô kia đi nhanh để lên đi cùng cho đỡ sợ. lạ cái là đi nhanh thì ng kia cũng đi nhanh. đi chậm thì ng kia cũng đi chậm. bà mới kêu anh gì ơi đợi bọn em với.
ng kia k trả lời. đi được 1 đoạn đến cây thị thì người đó liền đi vào và biến mất. bà với cố kia sợ té đái chạy. khu vực cây thị này có vài cây và rất âm u. hồi bé mình chỉ dám đi qua đây vào ban ngày, ban đêm cho kẹo k dám . mẹ mình lúc chưa lấy chồng cũng nhìn thấy ma ở khu này trong 1 lần đi chơi khuya về. là 2 cô gái trẻ.
Cái này chuẩn nè, hồi xưa mấy đợt dưới quê chưa có đèn đóm gì, ra đường toàn xách đèn cầy hoặc đèn dầu mà mỗi lần có gánh hát hay rạp phim gì xún quê biểu diễn là hầu như cả làng đều đi xem hết nhưng tới lúc về thì mỗi người mỗi nơi, đường về vắng nên rất dễ xảy ra tình trạng này, bố mẹ mình hồi đó cũng thấy như này, y chang lun k khác gì bác kể cả
 
Xin góp 1 câu chuyện thực tế của mình. Ngày còn bé, khoảng 6 -7 tuổi gì đó (tầm 23- 24 năm về trước) mình ngủ ở phản (nó giống cái giường nhưng phẳng vì mặt tòan bằng gỗ). Đêm ngủ mình hay bị tỉnh giấc, xong cứ thấy 1 bà tóc dài đến mông ủ rũ chải tóc. Mình sợ vcd ra. nằm in nín thở. Gặp mấy hôm như vậy liền. Xong kể với mẹ. Sau đó, mẹ thuê ông thầy cúng về dán bùa (tờ giấy vàng trên đó ghi chữ nho), rồi chôn bùa gì đó. Sau đó không còn thấy nữa. :(
Bà nội thím hay ngủ trên đó phải ko
 
không. bà nội mình ở vs bác mình, không ở nhà mình
Nhà mình cũng có cái phản như thím nói( chỗ mình kêu là bộ ngựa) nguyên 1 tấm ván ngang to đùng 2m làm cái giường. Ông nội mình trước khi mất toàn ngủ trên đó, đến lúc ông mất nhà mình ko đốt mà để dành ngồi ăn cơm, lâu lâu buổi trưa nằm ngủ thì cũng thấy ông về mà ko có sợ :)
 
Tổng hợp mấy câu truyện do bố tôi kể lại.

Truyện 1: Con lợn
Năm 7 mấy có lụt to, hồi đấy ven sông chỉ có lác đác vài nhà còn lại toàn là bãi cỏ hoặc vườn cây. Lụt nên nước ngập hết mấy bãi đất đấy, có chỗ quá đầu người có chỗ thì sâm sấp qua mắt cá. Bố tôi kể hôm ấy 10h tối trời nóng k ngủ được. Đang ngồi hóng gió ở hè thì có chú kia chạy vào gọi bảo ra bắt lợn. Thế là bố tôi chạy theo. Ra đến nơi thấy có 3 4 ông nữa đang cầm gậy lùa con gì to cỡ con lợn choai choai nhưng đen trũi, lùa vào trong vườn nhà kia. Trời tối nên mọi người nhìn k rõ nhưng trông hình dáng thì đúng là con lợn, chỉ khác là nó kêu ché ché như tiếng chuột kêu. Lùa một hồi nó phi đổ cái tường rào lao ra bờ sông rồi nhảy đánh chủm một cái xuống nước, mất tích. Mọi người đứng trên bờ nhìn xuống cũng k thấy nó ngoi lên nữa. Sau về bảo nhau đấy là con dái cá.

Truyện 2: Thần hoàng làng
Truyện này do mẹ tôi kể. Mẹ kể hồi mẹ hơn 10 tuổi, nửa đêm đang ngủ thì bà ngoại gọi dậy ra xem thần hoàng làng. Chạy ra thấy ngoài cánh đồng có cái quầng sáng to như cái chum nước đang bay lơ lửng từ từ. Bay tít về phía cánh đồng bên kia thì mờ dần rồi biến mất.

Truyện 3: Cá chép
Hồi đấy tôi cũng được 5 6 tuổi rồi, năm đấy mùa nước cạn tự nhiên sông rất nhiều cá chôi cá chép. Tôi nhớ rất rõ là bố tôi dắt tôi ra cầu xem, đứng trên cầu nhìn xuống chỗ nông nhất chỉ còn được chừng ngập đầu gối, nước trong vắt nên thấy rõ lòng sông, cá chôi cá chép bơi từng đàn nhộn nhịp như hội.
Xong nước càng ngày càng cạn, bố bảo chưa có năm nào nước cạn đến như thế, nhiều chỗ trơ cả lòng sông. Thế là có mấy thanh niên rủ nhau chặn 1 khúc sông lại bơm nước để bắt cá. Bố tôi ra xem thấy họ đóng cát vào bao tải chặn chỗ khe nước còn chảy và bắt đầu bơm nước lên bãi cát trên bờ. Nước xuống được chừng 50cm thì thấy có 1 đầu cá chép to như cái mũ cối ngóc lên ở giữa đám bèo ta, đang ngáp ngáp. Một ông nhìn thấy đầu tiên nhảy cẫng lên vừa hét vừa chỉ "cá cụ, cá cụ" xong lội lõm bõm ra xem. Lội được vài bước thì con cá nó quẫy nước bắn lên quá đầu, bèo văng tung tóe lên cả gần bờ. Cái quả cá quẫy này thì mỗi lần nghe kể lại mỗi ông tả 1 kiểu, riêng bố tôi có thời gian đi chiến tranh về nên tả là như một quả lựu đạn nổ dưới nước.
Bơm từ sáng đến trưa thì nước mới hết, lòng sông trơ ra nhưng không thấy có cá mấy, bố bảo lúc đấy nhìn cái chỗ khúc sông đấy nó như 1 cái hố xoáy vào giữa, ở giữa đấy có 1 cái hố bùn rộng chừng 2m. Xung quanh rất ít bùn và cát nhưng riêng chỗ đấy lại có 1 chỗ bùn đen kịt loang lổ bán kính chừng 2m. Có ông kia lại gần đấy thấy bùn lún quá nên k dám vào mò, lấy cái que chọc xuống thì thấy lút luôn thế là kêu người mang cái sào tre hơn 4m ra chọc mà cũng lút cán không biết đáy sâu đến đâu. Bố bảo mấy người ra chọc đều bảo ban đầu chọc xuống hơi chặt nhưng sau đó cảm giác bên dưới trống rỗng như chọc vào không khí, mà chọc mãi k thấy đáy cũng k thấy chạm vào cái gì. Thế là mấy người đấy sợ quá bỏ luôn k bắt cá nữa.
 
3 4 năm trước, tự nhiên có hôm bị tỉnh nửa đêm. Đang lim dim ngủ lại thì thấy cửa phòng khẽ mở, bên ngoài có bàn tay trắng vãi cả lol đang nắm vào tay nắm cửa :amazed:( nhà mình dùng phòng tắm chung nên luôn để điện hành lang ). Lúc đấy chỉ nghĩ là bố hay mẹ mở cửa kiểm tra thôi, mà cũng đ hiểu kiểm tra cái gì, tuy nhiên đang díu vl nên cũng kệ mà ngủ tiếp.

Sáng hôm sau dậy bị mẹ mắng vì tội ngủ bật điều hoà mà không đóng cửa :oh::surrender:. Mình hỏi lại bố với mẹ có ai mở cửa phòng mình đêm qua không thì cả 2 đều chối vì đ ai rảnh mà nửa đêm nửa hôm sang phòng mở cửa kiểm tra làm gì:sweat:.

via theNEXTvoz for iPhone
 
CHuyện bác nói thì em biết. Chính cụ T.Q.V cũng nói cụ Hồ chết không toàn thây rồi.
Còn cái em được nghe là liên quan đến việc khi cụ Hồ còn trẻ, là việc trấn yếm mộ từ người thân cụ Hồ kia.
Hộp cho mình biết đi băn
 
CHuyện bác nói thì em biết. Chính cụ T.Q.V cũng nói cụ Hồ chết không toàn thây rồi.
Còn cái em được nghe là liên quan đến việc khi cụ Hồ còn trẻ, là việc trấn yếm mộ từ người thân cụ Hồ kia.
HỘP EM VỚI THÍM ƠI
 
Back
Top