Mâu thuẫn với mẹ ruột, chắc sắp phải dọn ra khỏi nhà

You_Have_Been_Banned

Junior Member
Em năm nay 24t, là con gái :) Em có quãng thời gian ko ở gần mẹ từ năm 6t đến 16t. Sau này khi vào lớp 10 thì e mẹ về ở chung với e. Từ đó mọi mâu thuẫn bắt đầu xảy ra :confused: Nhà chỉ có 2 mẹ con thì mẹ luôn là người đúng, rất bảo thủ và hay phán xét, bới móc lỗi lầm của người khác để chửi rủa, đay nghiến, kể cả e =(( Chắc mấy bác cũng biết tầm cái tuổi cấp 3 đang thời kỳ nổi loạn và tâm sinh lý có sự thay đổi. Nhưng ko vì thế mà e cự cãi với mẹ, trong mọi cuộc cãi vã e luôn là người chịu trận. Đến khi e vào SG học ĐH thì tình hình có cải thiện đôi chút vì ko phải gặp mặt hàng ngày. Sau khi tốt nghiệp thì e có đi làm ở SG 1 năm nhưng thấy mẹ ở quê có 1 mình nên quyết định dọn về ở cùng mẹ. Nhưng đời ko như mơ, các cụ bảo "xa thơm gần thối" là cấm có sai. Khi dọn về thì lại bắt đầu chuỗi ngày mẹ chửi-e nghe mặc dù có nhiều việc mẹ sai rành rành :ROFLMAO: Mỗi bữa cơm e đều phải nghe mẹ thuyết giảng về việc "ông A phải sống như thế này, bà B phải ứng xử như thế kia mới đúng". Khi e ko có phản ứng gì thì mẹ sẽ quay sang e, bới móc những thứ rất nhỏ nhặt có khi là 2-3 năm về trước để mắng chửi e. Giờ người trong gia đình cũng xa lánh mẹ vì chỉ cần họ làm việc gì ko đúng ý mẹ đều là cái cớ để mẹ đay nghiến, gây gổ mặc dù việc đó ko hề liên quan tới mẹ. Nếu có người lên tiếng phản đối thì sẽ bao biện "người trong nhà nên tao lo tao góp ý chứ người ngoài tao nói làm gì cho phí nước bọt". Cách đây 2 tháng e có cãi nhau với mẹ một trận to lắm, sáng hôm sau e lấy sổ hộ khẩu và CMND đi photo sao y mấy bản tính vào SG đi làm vì ức chế lắm rồi :mad: Mỗi lần mẹ chửi e xong thì đều thòng thêm câu "nói vậy muốn tốt cho mày mà mặt mày sưng xỉa như vậy hả? Tao lo cho mày sao mày khốn nạn với tao vậy?". Mà mẹ e rất độc miệng, chửi ko chừa cho người ta chút mặt mũi nào, hay rủa ngta bị trời phạt, trời đánh, tán gia bại sản, con cái gia đình li tán, ăn tro mò trấu... Còn mẹ chửi e thì "thứ mất dạy,loại như mày chỉ có đi làm đĩ đứng đường, đi giật chồng người ta, đầu trộm đuôi cướp,..." nói chung là ko tiếc một lời xỉ vả nào cả :cry: Trước giờ e cũng chưa bao giờ nói hỗn với mẹ vì vẫn rất tôn trọng mẹ. Có lần e góp ý chân thành "mẹ nói con khốn nạn cũng được nhưng mẹ thử nhìn coi trong gia đình còn ai dám lại gần mẹ nữa ko? Ko lẽ ai cũng khốn nạn với mẹ?" xong mẹ chốt cho câu "tại số tao khổ nên mới chịu vậy", e cạn lời luôn nên từ đó ko khuyên nữa. Vừa nãy e mẹ lại chửi vì những chuyện ko đâu, e cũng chẳng biết e sai chỗ nào, e im thì mẹ lôi ny quen 5 năm của e ra để đay nghiến e, nói "nó yêu mày là nhờ tài sản của tao, mày mà nghèo kiết xác thì chó nó thèm" :sad: Giờ mẹ lại có thành kiến với ny và gia đình ny dù trước đây chính mẹ làm mai ny cho e. E mệt mỏi quá, sắp nhịn hết nổi rồi, giờ chỉ muốn chuyển đi chỗ nào thật xa để ở thôi, e là con một nên tính chuyển đi mấy lần vẫn thôi vì thương mẹ, thực sự e ko có ý định chờ mẹ chia của cải gì cả, tiền của mẹ kiếm được thì mẹ cứ để dưỡng già, e còn trẻ, tay chân lành lặn thì tự lo thân được. Các bác cho lời khuyên hay gạch đá gì e cũng nhận hết.
 
Em năm nay 24t, là con gái :) Em có quãng thời gian ko ở gần mẹ từ năm 6t đến 16t. Sau này khi vào lớp 10 thì e mẹ về ở chung với e. Từ đó mọi mâu thuẫn bắt đầu xảy ra :confused: Nhà chỉ có 2 mẹ con thì mẹ luôn là người đúng, rất bảo thủ và hay phán xét, bới móc lỗi lầm của người khác để chửi rủa, đay nghiến, kể cả e =(( Chắc mấy bác cũng biết tầm cái tuổi cấp 3 đang thời kỳ nổi loạn và tâm sinh lý có sự thay đổi. Nhưng ko vì thế mà e cự cãi với mẹ, trong mọi cuộc cãi vã e luôn là người chịu trận. Đến khi e vào SG học ĐH thì tình hình có cải thiện đôi chút vì ko phải gặp mặt hàng ngày. Sau khi tốt nghiệp thì e có đi làm ở SG 1 năm nhưng thấy mẹ ở quê có 1 mình nên quyết định dọn về ở cùng mẹ. Nhưng đời ko như mơ, các cụ bảo "xa thơm gần thối" là cấm có sai. Khi dọn về thì lại bắt đầu chuỗi ngày mẹ chửi-e nghe mặc dù có nhiều việc mẹ sai rành rành :ROFLMAO: Mỗi bữa cơm e đều phải nghe mẹ thuyết giảng về việc "ông A phải sống như thế này, bà B phải ứng xử như thế kia mới đúng". Khi e ko có phản ứng gì thì mẹ sẽ quay sang e, bới móc những thứ rất nhỏ nhặt có khi là 2-3 năm về trước để mắng chửi e. Giờ người trong gia đình cũng xa lánh mẹ vì chỉ cần họ làm việc gì ko đúng ý mẹ đều là cái cớ để mẹ đay nghiến, gây gổ mặc dù việc đó ko hề liên quan tới mẹ. Nếu có người lên tiếng phản đối thì sẽ bao biện "người trong nhà nên tao lo tao góp ý chứ người ngoài tao nói làm gì cho phí nước bọt". Cách đây 2 tháng e có cãi nhau với mẹ một trận to lắm, sáng hôm sau e lấy sổ hộ khẩu và CMND đi photo sao y mấy bản tính vào SG đi làm vì ức chế lắm rồi :mad: Mỗi lần mẹ chửi e xong thì đều thòng thêm câu "nói vậy muốn tốt cho mày mà mặt mày sưng xỉa như vậy hả? Tao lo cho mày sao mày khốn nạn với tao vậy?". Mà mẹ e rất độc miệng, chửi ko chừa cho người ta chút mặt mũi nào, hay rủa ngta bị trời phạt, trời đánh, tán gia bại sản, con cái gia đình li tán, ăn tro mò trấu... Còn mẹ chửi e thì "thứ mất dạy,loại như mày chỉ có đi làm đĩ đứng đường, đi giật chồng người ta, đầu trộm đuôi cướp,..." nói chung là ko tiếc một lời xỉ vả nào cả :cry: Trước giờ e cũng chưa bao giờ nói hỗn với mẹ vì vẫn rất tôn trọng mẹ. Có lần e góp ý chân thành "mẹ nói con khốn nạn cũng được nhưng mẹ thử nhìn coi trong gia đình còn ai dám lại gần mẹ nữa ko? Ko lẽ ai cũng khốn nạn với mẹ?" xong mẹ chốt cho câu "tại số tao khổ nên mới chịu vậy", e cạn lời luôn nên từ đó ko khuyên nữa. Vừa nãy e mẹ lại chửi vì những chuyện ko đâu, e cũng chẳng biết e sai chỗ nào, e im thì mẹ lôi ny quen 5 năm của e ra để đay nghiến e, nói "nó yêu mày là nhờ tài sản của tao, mày mà nghèo kiết xác thì chó nó thèm" :sad: Giờ mẹ lại có thành kiến với ny và gia đình ny dù trước đây chính mẹ làm mai ny cho e. E mệt mỏi quá, sắp nhịn hết nổi rồi, giờ chỉ muốn chuyển đi chỗ nào thật xa để ở thôi, e là con một nên tính chuyển đi mấy lần vẫn thôi vì thương mẹ, thực sự e ko có ý định chờ mẹ chia của cải gì cả, tiền của mẹ kiếm được thì mẹ cứ để dưỡng già, e còn trẻ, tay chân lành lặn thì tự lo thân được. Các bác cho lời khuyên hay gạch đá gì e cũng nhận hết.
Á
 
ib mình mặt bạn tư vấn cho chứ @Không hình khó nói lắm
uXnqgPB.png
 
Bác nói rõ hơn chút đc ko, chứ giờ e rối lắm, sắp tới giới hạn chịu đựng của e rồi, như giọt nước sắp tràn ly vậy
Khi bạn đi, bạn sẽ đối mặt với hai lựa chọn: Hoặc để mẹ làm giấy từ con, từ nay không được về nữa, coi như không còn liên quan đến gia đình hoặc ở lại nhà. Mà theo mình thì bạn đừng ép mẹ bạn tới mức đó, khó kiểm soát lắm. Mà đấy là mình nói thế thôi chứ cũng tùy vào mẹ bạn nữa. Cái giấy đó nếu được phường xác nhận thì không bao giờ rút lại được nhé.
 
Càng già càng bảo thủ, ko có biến cố gì thì ko thấy mình sai hoặc quá đáng đâu.
Theo mình thì bạn cần chuẩn bị lí lẽ đầy đủ để cãi nhau 1 trận tanh bành rồi ra đi.
Mỗi tháng gửi thư về 1 lần giải thích lý lẽ tiếp.
 
Last edited:
Em năm nay 24t, là con gái :) Em có quãng thời gian ko ở gần mẹ từ năm 6t đến 16t. Sau này khi vào lớp 10 thì e mẹ về ở chung với e. Từ đó mọi mâu thuẫn bắt đầu xảy ra :confused: Nhà chỉ có 2 mẹ con thì mẹ luôn là người đúng, rất bảo thủ và hay phán xét, bới móc lỗi lầm của người khác để chửi rủa, đay nghiến, kể cả e =(( Chắc mấy bác cũng biết tầm cái tuổi cấp 3 đang thời kỳ nổi loạn và tâm sinh lý có sự thay đổi. Nhưng ko vì thế mà e cự cãi với mẹ, trong mọi cuộc cãi vã e luôn là người chịu trận. Đến khi e vào SG học ĐH thì tình hình có cải thiện đôi chút vì ko phải gặp mặt hàng ngày. Sau khi tốt nghiệp thì e có đi làm ở SG 1 năm nhưng thấy mẹ ở quê có 1 mình nên quyết định dọn về ở cùng mẹ. Nhưng đời ko như mơ, các cụ bảo "xa thơm gần thối" là cấm có sai. Khi dọn về thì lại bắt đầu chuỗi ngày mẹ chửi-e nghe mặc dù có nhiều việc mẹ sai rành rành :ROFLMAO: Mỗi bữa cơm e đều phải nghe mẹ thuyết giảng về việc "ông A phải sống như thế này, bà B phải ứng xử như thế kia mới đúng". Khi e ko có phản ứng gì thì mẹ sẽ quay sang e, bới móc những thứ rất nhỏ nhặt có khi là 2-3 năm về trước để mắng chửi e. Giờ người trong gia đình cũng xa lánh mẹ vì chỉ cần họ làm việc gì ko đúng ý mẹ đều là cái cớ để mẹ đay nghiến, gây gổ mặc dù việc đó ko hề liên quan tới mẹ. Nếu có người lên tiếng phản đối thì sẽ bao biện "người trong nhà nên tao lo tao góp ý chứ người ngoài tao nói làm gì cho phí nước bọt". Cách đây 2 tháng e có cãi nhau với mẹ một trận to lắm, sáng hôm sau e lấy sổ hộ khẩu và CMND đi photo sao y mấy bản tính vào SG đi làm vì ức chế lắm rồi :mad: Mỗi lần mẹ chửi e xong thì đều thòng thêm câu "nói vậy muốn tốt cho mày mà mặt mày sưng xỉa như vậy hả? Tao lo cho mày sao mày khốn nạn với tao vậy?". Mà mẹ e rất độc miệng, chửi ko chừa cho người ta chút mặt mũi nào, hay rủa ngta bị trời phạt, trời đánh, tán gia bại sản, con cái gia đình li tán, ăn tro mò trấu... Còn mẹ chửi e thì "thứ mất dạy,loại như mày chỉ có đi làm đĩ đứng đường, đi giật chồng người ta, đầu trộm đuôi cướp,..." nói chung là ko tiếc một lời xỉ vả nào cả :cry: Trước giờ e cũng chưa bao giờ nói hỗn với mẹ vì vẫn rất tôn trọng mẹ. Có lần e góp ý chân thành "mẹ nói con khốn nạn cũng được nhưng mẹ thử nhìn coi trong gia đình còn ai dám lại gần mẹ nữa ko? Ko lẽ ai cũng khốn nạn với mẹ?" xong mẹ chốt cho câu "tại số tao khổ nên mới chịu vậy", e cạn lời luôn nên từ đó ko khuyên nữa. Vừa nãy e mẹ lại chửi vì những chuyện ko đâu, e cũng chẳng biết e sai chỗ nào, e im thì mẹ lôi ny quen 5 năm của e ra để đay nghiến e, nói "nó yêu mày là nhờ tài sản của tao, mày mà nghèo kiết xác thì chó nó thèm" :sad: Giờ mẹ lại có thành kiến với ny và gia đình ny dù trước đây chính mẹ làm mai ny cho e. E mệt mỏi quá, sắp nhịn hết nổi rồi, giờ chỉ muốn chuyển đi chỗ nào thật xa để ở thôi, e là con một nên tính chuyển đi mấy lần vẫn thôi vì thương mẹ, thực sự e ko có ý định chờ mẹ chia của cải gì cả, tiền của mẹ kiếm được thì mẹ cứ để dưỡng già, e còn trẻ, tay chân lành lặn thì tự lo thân được. Các bác cho lời khuyên hay gạch đá gì e cũng nhận hết.
Mẹ nào mà ko thương con chứ. Nhiều ng họ khẩu xà tâm phật đó thớt.
Huống hồ mẹ có mỗi mình bạn, mẹ tui cũng hay chửi đay nghiến tui lắm. Nói tui làm khổ mẹ, nói tui mất dạy giống th anh tui cãi mẹ. Nhưng mà ko bh giờ chửi đĩ điếm bh hết. Lúc bị chửi uất ức lắm, nghĩ mẹ chả thương gì mình cả , thà ko có mẹ thì hơn. Nhưng mà khi tui xảy ra chuyện hay bị ng khác ức hiếp thì mẹ là ng đầu tiên nhảy ra bảo vệ tui. Xong, đó mẹ con cãi nhau , giận nhau rồi 1 câu hỏi nay ăn gì? Mai ăn gì là quên hết ah. Sao có thể để bụng đc, thớt còn đi làm thì cứ chuyển đi xa mà làm đỡ va chạm nhưng đừng mặc kệ mẹ của thớt nhen.
 
Trời trị bả chứ ai trị bả nỗi, sống sao ai cũng xa lánh thì nên xem lại cách sống của bả sao, mà khuyên bạn nên dọn đi đi để bả cô độc thời gian ngẫm nghĩ may ra hối hận.
 
Back
Top