Áp lực kiếm tiền ngày càng nhiều.

có nhà mặt tiền đà nẵng mà còn áp lực đây. Lương mình chắc ngang hoặc cao hơn thớt. Cũng 29-30 rồi nhưng nghĩ tiền tích cóp h vứt ra mua đất cũng xót mà ko mua ko đc. Phải vay thêm bank mà trả
 
Vừa vay ngân hàng 150 củ
hKRqVt1.png
 
Em ở quê, lúc 18 tuổi bắt đầu lên thành phố học đại học thì mẹ đã dặn câu: " bao giờ có nhà có xe đã tính chuyện có người yêu, cưới xin nghe con!". Do ở quê e nhiều thanh niên lên phố có con sớm, cưới sớm, bỏ học. Em học xây dựng 5 năm. Đến năm cuối ngồi cà phê bàn chuyện với đám bạn, tính xem bao giờ mua được nhà ở. Lúc đấy đất Đà Nẵng lên cao, tầm 2 tỷ một lô, tính ra lươn 20tr 1 tháng thì để dành đến gần 40 tuổi mới có miến đất. Sau khi ra trường, lương chỉ có 6tr làm có tiết kiệm nhưng ko bao nhiêu, 2 tỷ nó cứ đè nặng. Em làm xây dựng, đi xây biệt thự, bảo trì nhiều nơi giá trị căn đến 40 tỷ, bức tranh treo tường gần 100 triệu. Lúc đấy cảm giác nhiều lúc khó tả. Năm ngoái Đà Nẵng dịch, xây dựng tạm ngừng. Em dùng tiền tiết kiệm đầu tư forex, lại thất bại. Năm nay làm lại từ đầu, tháng e cũng để dành được 8tr. Nhưng cảm giác vẫn ko đủ, e biến thành đứa keo kiệt, ko dám ăn tiêu. Tuy nghèo nhưng e luôn cảm giác mấy trăm triệu nó rất bé, ko đủ để là gì cả. Em trở thành người tham lam, ích kỹ, keo kiệt, em chỉ muốn để dành tiền, ko dám yêu, ko dám quen ai hết. Dạo gần đây có nhiều người nói đà ông trên 25 phải có 500tr để dành, e càng áp lực hơn nữa. Có ai giống e ko?
thím ở Đà Nẵng ah, lương ở Đà Nẵng hiện nay khá bèo bọt, làm xây dựng thì khá cực.. chủ yếu kiếm mối quan hệ sau này ra riêng làm được thì may ra phát triển tốt
 
làm công ăn lương thì đều đều xác định cả đời giỏi thì mua được cái nhà, khá nữa thì có xe. Chứ còn để mà giàu thì đéo nổi đâu :bad_smelly: mà công nhận ng trẻ giờ nhiều ng giỏi kiếm tiền ác thật, hàng xóm nhà mình 2 đứa con đều học JIS từ mẫu giáo, giờ 2 đứa đi tiểu học rồi tháng nào cũng đều đều 5 chục củ :bad_smelly: nguyên tiền ăn học 2 đứa nhóc chưa kể chi phí sinh hoạt gia đình này kia, nghĩ khiếp đéo chịu được :angry: cho nên mình mới có 1 nhóc mà chùn quá, nghĩ nếu đẻ thêm mà con ko bằng bạn bằng bè thì khổ :sweat:
 
em cũng muốn nhưng đang mông lung ko biết nên làm gì bác.
muốn kiếm nhiều tiền thì học về bán hàng, kinh tế, tài chính. Học xong đi thực hành lấy kinh nghiệm, chứ cứ ngồi đó nghĩ thì còn lâu nhé :p
 
Những suy nghĩ của em là hoàn toàn bình thường.
Nhu cầu ăn mặc, chỗ ở, nghỉ ngơi.. là nhu cầu tối thiểu của con người (thuộc về thể lý, tầng thấp nhất trong tháp Maslow). Đáng buồn là em chưa có đầy đủ những nhu cầu tối thiểu đó vì giá nhà ở hiện tại quá cao. Hơn nữa với chính sách, cơ chế quản lý, vận hành, điều tiết giá nhà đất thế này thì cơ hội có chỗ ở tốt của người lao động cũng không có nhiều sáng sủa.
Mức thu nhập và tiết kiệm của em như hiện tại cũng không phải quá thấp, em nên để dành thêm 1 khoản để đầu tư lại cho bản thân (sức khỏe, ngoại ngữ, sách vở...) để có thể nắm bắt, tận dụng những cơ hội sẽ đến trong tương lai. Thân gửi em.
 
Em ở quê, lúc 18 tuổi bắt đầu lên thành phố học đại học thì mẹ đã dặn câu: " bao giờ có nhà có xe đã tính chuyện có người yêu, cưới xin nghe con!". Do ở quê e nhiều thanh niên lên phố có con sớm, cưới sớm, bỏ học. Em học xây dựng 5 năm. Đến năm cuối ngồi cà phê bàn chuyện với đám bạn, tính xem bao giờ mua được nhà ở. Lúc đấy đất Đà Nẵng lên cao, tầm 2 tỷ một lô, tính ra lươn 20tr 1 tháng thì để dành đến gần 40 tuổi mới có miến đất. Sau khi ra trường, lương chỉ có 6tr làm có tiết kiệm nhưng ko bao nhiêu, 2 tỷ nó cứ đè nặng. Em làm xây dựng, đi xây biệt thự, bảo trì nhiều nơi giá trị căn đến 40 tỷ, bức tranh treo tường gần 100 triệu. Lúc đấy cảm giác nhiều lúc khó tả. Năm ngoái Đà Nẵng dịch, xây dựng tạm ngừng. Em dùng tiền tiết kiệm đầu tư forex, lại thất bại. Năm nay làm lại từ đầu, tháng e cũng để dành được 8tr. Nhưng cảm giác vẫn ko đủ, e biến thành đứa keo kiệt, ko dám ăn tiêu. Tuy nghèo nhưng e luôn cảm giác mấy trăm triệu nó rất bé, ko đủ để là gì cả. Em trở thành người tham lam, ích kỹ, keo kiệt, em chỉ muốn để dành tiền, ko dám yêu, ko dám quen ai hết. Dạo gần đây có nhiều người nói đà ông trên 25 phải có 500tr để dành, e càng áp lực hơn nữa. Có ai giống e ko?
26 là trên mà 30 cũng là trên mà :)
 
vậy suy nghĩ như nào mới đúng thế thanh niên :LOL:
Mày khỏi khích đểu
1 là cực giỏi rồi tính tới chuyện giàu, thời này đéo như xưa mà hai bàn tay trắng làm nên sự nghiệp dễ dàng
Thử 1 tháng lương 50tr xem, đời nó sẽ khác
Có nhiều hướng đi, nếu nhà nó cơ yếu, thì cứ làm tích góp, từ lúc ra trường đến 30t đề dành đc 500tr không khó, tham khảo nhà ở xã hội, chung cư giá rẻ.
Còn thể loại mà ngồi tính toán, trong khi trình độ như cc, đéo chịu trao dồi nâng cao kiến thức thì vứt. Sự thật mất lòng.


via theNEXTvoz for iPhone
 
Thớt ở thành phố lớn là dở rồi, lương phải 30 củ trở lên thì mới tính đc đến chuyện mua nhà và sau này lấy vợ thì vợ cũng phải tầm thu nhập nhiêu đó thì mới vươn lên đc ở nơi đô thị đắt đỏ.
Mình cũng có mấy năm ở HN, cũng định tính ở lại HN đấy chứ, nhưng chi phí đắt đỏ, giá nhà cửa leo quá cao, mà thu nhập 2 vợ chồng chỉ đủ mua nhà ngoại thành xa tít, nếu mà mua thì đi làm vỡ mồm (chưa kể kẹt xe), rồi đưa đón con đi học, các kiểu..vv
Rồi quyết định bỏ, về quê. Giờ lương mình hơn 2 chục, lương vợ 10 tr, sống khỏe, nhà cửa ok rồi, mỗi tháng tiêu tẹt ga cả gia đình 4 người chưa hết đc 10 triệu. Quan trọng nhất là môi trường sống tỉnh lẻ nó đỡ xô bồ, mà bọn trẻ học ở thành phố tỉnh lẻ thì cũng ổn lắm chứ.
Nghĩ cảnh chen lấn ở HN mà thấy khiếp.
 
Những suy nghĩ của em là hoàn toàn bình thường.
Nhu cầu ăn mặc, chỗ ở, nghỉ ngơi.. là nhu cầu tối thiểu của con người (thuộc về thể lý, tầng thấp nhất trong tháp Maslow). Đáng buồn là em chưa có đầy đủ những nhu cầu tối thiểu đó vì giá nhà ở hiện tại quá cao. Hơn nữa với chính sách, cơ chế quản lý, vận hành, điều tiết giá nhà đất thế này thì cơ hội có chỗ ở tốt của người lao động cũng không có nhiều sáng sủa.
Mức thu nhập và tiết kiệm của em như hiện tại cũng không phải quá thấp, em nên để dành thêm 1 khoản để đầu tư lại cho bản thân (sức khỏe, ngoại ngữ, sách vở...) để có thể nắm bắt, tận dụng những cơ hội sẽ đến trong tương lai. Thân gửi em.
vâng, cảm ơn a.
 
Ví còn 28k, công ty hẹn 27 mới trả lương tháng 4.
Tài khoản atm còn 200k tính ra rút 150k thì hôm qua đi 2 cây đéo rút được.
Tôi 28t nhe fen.

via nextVOZ for Android
 
Mình có thằng bạn hơi thân hồi cấp 3, từ năm 1 đến hết năm 4 mới chỉ gặp mặt nó được 1 lần. Gặp vào cuối năm 4. Cũng ko hay chat facebook với nó. Vậy giờ mình kêu, cho mình mượn 2 triệu thì nó có cho mượn ko nhỉ :pudency:
Chai mặt mà hỏi vay thôi,sau ko cần trả cũng được ấy chứ fen :beauty:
 
Làm công ăn lương cũng giàu được, khi mà lên vị trí quản lý, làm trong công ty FDI, phải làm việc với các nhà cung cấp trực tiếp cho bên mình, thì kiếm ăn ngon.
Chứ mãi kiếp nhân viên quèn thì không ngóc nổi.
 
Em ở quê, lúc 18 tuổi bắt đầu lên thành phố học đại học thì mẹ đã dặn câu: " bao giờ có nhà có xe đã tính chuyện có người yêu, cưới xin nghe con!". Do ở quê e nhiều thanh niên lên phố có con sớm, cưới sớm, bỏ học. Em học xây dựng 5 năm. Đến năm cuối ngồi cà phê bàn chuyện với đám bạn, tính xem bao giờ mua được nhà ở. Lúc đấy đất Đà Nẵng lên cao, tầm 2 tỷ một lô, tính ra lươn 20tr 1 tháng thì để dành đến gần 40 tuổi mới có miến đất. Sau khi ra trường, lương chỉ có 6tr làm có tiết kiệm nhưng ko bao nhiêu, 2 tỷ nó cứ đè nặng. Em làm xây dựng, đi xây biệt thự, bảo trì nhiều nơi giá trị căn đến 40 tỷ, bức tranh treo tường gần 100 triệu. Lúc đấy cảm giác nhiều lúc khó tả. Năm ngoái Đà Nẵng dịch, xây dựng tạm ngừng. Em dùng tiền tiết kiệm đầu tư forex, lại thất bại. Năm nay làm lại từ đầu, tháng e cũng để dành được 8tr. Nhưng cảm giác vẫn ko đủ, e biến thành đứa keo kiệt, ko dám ăn tiêu. Tuy nghèo nhưng e luôn cảm giác mấy trăm triệu nó rất bé, ko đủ để là gì cả. Em trở thành người tham lam, ích kỹ, keo kiệt, em chỉ muốn để dành tiền, ko dám yêu, ko dám quen ai hết. Dạo gần đây có nhiều người nói đà ông trên 25 phải có 500tr để dành, e càng áp lực hơn nữa. Có ai giống e ko?
120217432_3367313233375558_8342517908236748967_n.jpg
 
Em ở quê, lúc 18 tuổi bắt đầu lên thành phố học đại học thì mẹ đã dặn câu: " bao giờ có nhà có xe đã tính chuyện có người yêu, cưới xin nghe con!". Do ở quê e nhiều thanh niên lên phố có con sớm, cưới sớm, bỏ học. Em học xây dựng 5 năm. Đến năm cuối ngồi cà phê bàn chuyện với đám bạn, tính xem bao giờ mua được nhà ở. Lúc đấy đất Đà Nẵng lên cao, tầm 2 tỷ một lô, tính ra lươn 20tr 1 tháng thì để dành đến gần 40 tuổi mới có miến đất. Sau khi ra trường, lương chỉ có 6tr làm có tiết kiệm nhưng ko bao nhiêu, 2 tỷ nó cứ đè nặng. Em làm xây dựng, đi xây biệt thự, bảo trì nhiều nơi giá trị căn đến 40 tỷ, bức tranh treo tường gần 100 triệu. Lúc đấy cảm giác nhiều lúc khó tả. Năm ngoái Đà Nẵng dịch, xây dựng tạm ngừng. Em dùng tiền tiết kiệm đầu tư forex, lại thất bại. Năm nay làm lại từ đầu, tháng e cũng để dành được 8tr. Nhưng cảm giác vẫn ko đủ, e biến thành đứa keo kiệt, ko dám ăn tiêu. Tuy nghèo nhưng e luôn cảm giác mấy trăm triệu nó rất bé, ko đủ để là gì cả. Em trở thành người tham lam, ích kỹ, keo kiệt, em chỉ muốn để dành tiền, ko dám yêu, ko dám quen ai hết. Dạo gần đây có nhiều người nói đà ông trên 25 phải có 500tr để dành, e càng áp lực hơn nữa. Có ai giống e ko?
xạo để đặt backlink à :doubt:
1621832107251.png
 
Back
Top