Rảnh rỗi, kể cho các thím vài chuyện dị thường

Tiện thấy có thím đang kể về chó mèo, em kể lại chuyện mà trước có từng kể trên này.
Phía sau nhà bồ em có 1 căn nhà cho thuê, nhà đấy có con chó mà thỉnh thoảng nó sủa dữ lắm. Chả có gì cũng tự dưng sủa nhặng lên.
Bà hàng xóm nói là cái nhà đó ai thuê đều phải nuôi chó thì mới ở được, con chó đó nó không sủa linh tinh gì đâu, nó đang sủa "ông chủ nhà". Chả biết sao ổng chết cơ mà "ổng" vẫn ở đấy, ổng cứ đi ra đi vào là con chó nó sủa.
V092S5K.gif


via theNEXTvoz for iPhone
 
thật ra có vài trường hợp gọi là kí ức giả, như hồi còn mẫu giáo tôi đã từng bị trái rạ, còn nhớ rõ là người chấm thuốc tè le. Nhưng ba mẹ tôi lại khẳng định tôi chưa từng bị trái rạ
YERN1VP.png
đó là do dòng thời gian bị tác động bởi người du hành thời gian

anh là 1 trong số ít trường hợp bảo lưu được trí nhớ từ dòng thời gian cũ :shame:
 
Mẹ mấy thằng chỉ điểm ton hót xấu tính bẩn bựa, ko làm đc cái gì cho đời chỉ suốt ngày đi hớt lẻo.
Tôi có cóp nhặt được ít truyện của ông này về sưu tầm, ai cần tôi post cho đọc.
post lên đọc với bro
 
tôi cũng góp 2 câu truyện vậy, cũng không có gì đặc sắc lắm
1. Có 1 lần tôi nằm ngủ trong phòng ba mẹ tôi, được một lúc thì bỗng dưng thức giấc. Nhưng nhìn ở trên đống mền có cái bóng đen gì đó đang ngồi lên, do mới dậy nên mắt nhìn trong tối không rõ lắm, đến khi nhìn rõ hơn thì thấy là 1 cô bé mặc đồ học sinh không có đầu ngồi đó. Tôi hoảng hồn đứng dậy mở cửa phòng chạy ra là nó dí theo tôi, đến khi chụp trúng tôi. Ngay lúc đó tôi tỉnh giấc 1 lần nữa và tất nhiên cũng đang ở trong phòng ba mẹ tôi và khỏi nói mồ hôi lạnh túa ra như tắm quay sang nhìn đống mền thì không có bóng đen ngồi trên đó nữa ...
2. Lần thứ 2 cũng là ngủ trong phòng ba mẹ tôi, mọi CN ba tôi qua ngủ phòng bà nội để có gì đỡ nội tôi đi vệ sinh các kiểu, nên còn 1 mình tôi ngủ trong phòng. Tầm khoảng 4h sáng bỗng dưng nghe sau lưng tôi phát 1 tiếng gọi tên tôi lớn đến mức giật mình mà choàng tỉnh, cơ mà tôi kiểu bị đơ vài giây rồi thấy rợn sống lưng. Tất nhiên là tôi không quay lại liền mà niệm "Án Ma Ni Bát Mê Hồng" vài lần, xong mới quay lại nhìn thì không nhìn thấy có cái gì lạ ...
 
Chắc nó chạy xong lè lưỡi ra thở nên nghe thành tiếng khà khà chăng
ivdRT0P.png
Chó chỉ thở lè lưỡi khi nó nằm hoặc đứng nghỉ, chó nhốt trong nhà thì làm gì mệt mà thở, cộng với tính của chó thì thấy người lạ đi ngang qua ngõ nó thở phì phò chắc.
Xóm tôi lúc nhỏ chẳng thấy ma cỏ gì, toàn người lớn bịa hoặc tự huyễn. Đếu hiểu sao sau này lớn lên rồi toàn thấy chuyện ma, ma rành rành chứ chẳng phải thêu dệt gì.
 
Chó chỉ thở lè lưỡi khi nó nằm hoặc đứng nghỉ, chó nhốt trong nhà thì làm gì mệt mà thở, cộng với tính của chó thì thấy người lạ đi ngang qua ngõ nó thở phì phò chắc.
Xóm tôi lúc nhỏ chẳng thấy ma cỏ gì, toàn người lớn bịa hoặc tự huyễn. Đếu hiểu sao sau này lớn lên rồi toàn thấy chuyện ma, ma rành rành chứ chẳng phải thêu dệt gì.
Lúc chạy nó càng phải thè lưỡi để thở với tiết mồ hôi đó bác
 
Lúc chạy nó càng phải thè lưỡi để thở với tiết mồ hôi đó bác
Bác tưởng tượng bác đi ngang qua con chó bị nhốt trong sân nhà người ta, bác ở ngoài đi bình thường, hơi nhanh tý chứ không chạy, vì nòi nhà chó càng chạy nó càng đuổi.
Bác không chạy thì con chó nó chạy làm gì, còn nó đi kiểu dí dí thì có mệt đâu mà thè lưỡi để thở, ban đêm có đổ mồ hôi đâu.
Đó là phân tích khoa học thế thôi, chứ riêng tôi thì chẳng tin có ma, mỗi sợ ma thôi.
 
  • Hồi bé nhà thằng bạn A có 2 anh trai 1 ông mất sớm, nhà nó cuối ngõ rất sâu, hun hút luôn, hôm đấy mấy đứa chúng tôi rủ nhau vào nhà nó gọi nó đi chơi, do còn rủ thằng khác nữa nên chỉ có thằng B vào gọi thằng kia. Khi mấy thằng đã tụ tập ở đầu ngõ thì thấy thằng B chạy hồng hộc ra, hỏi nó thì nó bảo: Đi đến cổng nhà thằng A thì thấy 1 người giống thằng A đứng đấy, hỏi nó thằng A đâu để rủ nó đi chơi người đó không nói gì, đến gần xô người đó cũng không thấy gì. Xong thằng B đi vào nhà thằng A thì không có ai ở nhà, nó hoảng quá chạy 1 mạch ra đầu ngõ thì gặp bọn tôi và kể lại.
  • Thằng C bạn tôi: Hồi học cấp 2 ở quê mỗi tháng phải đi lao động quét sân trường 1 lần, bọn tôi thì hay tụ tập ăn trộm bưởi, mía hoặc đến trường trêu các thầy cô ở nhà tập thể của trường nên hay đi sớm, 1-2h sáng là đi rồi. Mọi ngày vẫn đi như vậy, 1 hôm thì 2h sáng thấy thằng C gọi tôi rất vội vàng, do đã hẹn trước nên 1-2 câu nó gọi tôi đã dậy và ra cổng gặp nó, nó hốt hoảng giọng run run: Tao vừa đâm xe đạp vào ông D, ông ấy ngã văng vào bụi tre, nhưng tao vào đấy tìm ông ấy không thấy đâu. Tôi không tin lắm bảo nó đưa ra đấy xem sao thì nó dám ra. Sau vụ đấy nó chả bgio đi giờ ấy nữa. sau này cứ trời sáng mới đi học.
 
Tôi không tin chuyện dân gian Tôi kể chuyện chính mình trải nghiệm.
Chuyện 1 : Ma đưa đường - quỷ dẫn lối.
- Ngày trước ở đất Bình Dương người ta hay đào hầm lấy đất Sét làm gốm, tạo ra những cái hồ nước to như sân bóng đá khi mùa mưa đến và nó sâu từ 4-10m. Chuyện xảy ra vào 1 buổi chiều cách đây gần 20 năm, Tôi 16t đi kéo cá với thằng anh họ 19t. Lúc ấy trời chiều 1 tháng mùa mưa, 2 Ae ngồi nghỉ chân bên 1 cái hồ như thế thì phía xa xa cách 30m thấy 1 đứa con gái chung xóm là em họ thằng anh Tôi. Nó lạ lắm nhà nó xa chỗ này mà ? cách cả mấy km lảng vảng chổ này làm chi ? bước đi của nó thẳng tấp, tay không đánh khi bước, gặp bãi nước bùn lầy gì cũng tịnh tiến bước qua. Đi ngang 2 Ae tôi cũng chả chào hỏi gi trất và hướng đi của nó thẳng tới cái hồ chỗ sâu nhất. Khi bước đến bờ hồ nó ko nhảy, không nghịch nước... mà là bước đi. Nó bước xuống nước nhẹ nhàng không 1 tiếng động, 2 Ae nhìn nhau rồi nhảy ùm xuống cứu nó. Thằng anh mạnh nên ở trên kéo lên riêng tôi lặng sâu xuống ôm 2 chân nó đẩy lên. Cái tôi quái nhất lúc ấy là nó ko vùng vẫy ko phản xạ mà là nó để cho người chìm tự do., Lôi được lên bờ tôi vả cho 1 bợp tai nó mới tỉnh ú ớ mấy câu. Rồi hộ tống nó về, khi về nhà được hôm thì nó sốt cao lắm phải cúng mới hết.
Chuyện 2: Cái bóng bí ẩn và lời truyền miệng trong xóm.
- Gần 2 năm sau sự kiện trên, khi ấy game VLTK mới có Tôi đi chơi net về nhà, vì sợ ba má la nên tôi rón rén xuống bếp làm tô cơm lên sân trước ngồi ăn. Đêm khuya trăng sáng, nên không mở đèn - đang hì hụt ăn thì trước mặt có 1 cái bóng ( giống làn sương hơn ) hình hài như người bay chầm chậm qua ( bay vì nó cách đất tầm 5 tất). Quái lạ là nó bay qua 1 đoạn rồi tự nhiên lùi ngược về trước mặt tôi tầm 2m, dừng lại tầm 10s rồi đi mất. Tôi nhìn mà chả biết cái quái gì thế là cấm đầu ăn hết tô cơm rồi đi ngủ lòng còn thắt mắt ủa nếu là bóng mây thì phải in hình dưới đất chớ ( vì có trăng ), còn bóng rọi do xe đi đường thì phải in vào tường cớ sao giữ hư không ?, nếu là khói do ai đốt cái gì thì p bay tản mát chứ sao bay qua rồi lại lùi đứng yên ? kệ nó quan tâm làm chi !. Mấy ngày sau, Ông Già nhậu với mấy tay trong xóm có bàn tới chuyện là xóm mình xưa nay có nhiều người thấy 1 cái vong đi từ hướng đông về tây, và trục đi của nó trùng hợp với nhà Tôi. Ơ, thế thì Tôi đã thấy cái gì ? chiều đó thuật chuyện lại với Ba những gì tôi đã thấy, thì Ổng vỗ đầu nói mày hơn Cha mày rồi đó tao ở đây đó giờ ko thấy mà mày thấy. Từ đó nổi thống khổ của Tôi bắt đầu.
Chuyện 3: Bóng Đè, sự ức chế cùng cực.
- Sau sự việc đó tầm năm sau ba mất vì bệnh Gan, 1 thời gian sau mẹ bán được miếng đất xây cho tôi 1 căn nhà kế bên nhà cũ để phòng tôi lấy vợ. Thời gian đầu mẹ ngủ nhà mới, Tôi ngủ nhà thờ với thằng em trai chuyện chả có gì. Có chăng lâu lâu Ông già về gọi ( Tôi chả mê tín đâu, nhưng cảm giác người thân mình và cái giọng lè nhè của ổng khi xỉn thì chả lẫn vào đâu được
) Tôi ko thấy gì làm quái Cha mình mà hok có sợ, ngày mất 1 tay tôi liệm ổng vào hồm, 1 mình tôi giữ mã ổng mấy bữa đầu. Nói Tôi thần kinh thép cũng được. Nhưng tới khi qua ngủ nhà mới cho mẹ về nhà cũ thì ôi đis mẹ lên bờ xuống ruộng, Cứ đêm về là bị hiếp. Mới đầu cũng nghĩ do mình làm mệt, sức yếu thôi chả có quái gì, nhưng tần suất nhiều quá cũng chiệu ko nổi. Cái cảm giác mình vẫng tỉnh mà mắt đek mở được, như có 1 đứa con gái nó ngồi lên người mình ghì tứ chi mặt áp vào cổ mình thở phò phò, thậm chí tôi cảm nhận được hơi hở và tóc của nó. Lâu lâu thì có 1 đứa nhỏ thằng này thì yếu hơn .... nhiều đêm tôi bật dậy sách dao chạy lòng vòng chửi um sùm. Nhưng nó ám quá chịu ko nổi cứ đêm nào mà tôi thấy có điềm là qua nhà thờ ngủ, còn không phải để dao đầu giường. Thời gian sau này Má tôi cúng kiến rồi đốt nhan thường xuyên thì nó hết phá. Thành ra đến giờ tôi có thói quen phản xạ khi ngủ ai mà lại gần nếu ko quen hơi là bị tôi đấm hoặc đá, tôi từng đạp bay 1 tay hù tôi khi đang ngủ, xém chút phang cho Bà Già 1 gậy vì đêm hôm xỏa tóc đi ngang phòng tôi mà ko gây tiếng động.
Chuyện 4: Bà đồng trẻ và nỗ lực cứu thằng anh trong vô vọng.
- Xóm tôi có 1 đứa con gái nhà kế bên bị chồng nó sống đểu ôm con về nhà mẹ sống, nó buồn khóc suốt ngày như mụ tâm thần, nhiều đêm tôi nghe nó khóc thét mà nhói lòng. Nó phải điều trị bệnh trầm cảm, nhưng sau đó nghe nói nó biết xem bói... tôi cũng chả tin. Một buổi chiều đang định đưa người yêu về nhà thì có điện thoại MẸ gọi về phụ tìm thằng N, thằng N là anh họ con ông Bác ruột-tôi thương nó lắm, nó trầm cảm vì bị bệnh và suốt ngày bị Bác tôi khinh. Thế là vài lần đị tự tử nhưng hụt, hôm ấy nó trốn nhà đi ai cũng sợ tất cả cùng đi tìm nhưng chả thấy. Bí quá mới chạy qua nhờ cô hàng xóm, nó mới thắp hương khấn rồi phán "N nó đi về hướng tây nam tầm 2 km nhưng muộn rồi" chạy theo hướng đó thì thấy nó đã treo cổ chết cả tiếng đồng hồ rồi. Sau khi chờ CA xác minh tôi mang xác nó về nhà, Bác tôi không cho mang vào bảo để ở ngoài hiên.... Tôi và 1 người trong xóm làm thủ tục liệm cho nó. Cả gia đình nó không dám lại gần... sau đám tang ấy tôi ghét Bác tôi ra mặt.
Chuyện 5: Nhà Bác Tư kế bên bị quậy.
-Chuyện này thì cách đây tầm 4 năm, nghe đồn nhà Bác Tư xát nhà tôi hợp âm tà... đó giờ chỉ nghe kể. Trước nhà Bả là 1 căn nhà hoang của thằng anh họ tôi ( thằng ở chuyện 1) đã bán cho người ta gần cả chục năm mà người ta để không đó chả làm gì. Chuyện chả có gì tới khi người ta lấy giàn gỗ nên dỡ cột kèo mái trong nhà hoang đó đi bán. Từ đó bả kể trong nhà có nhiều cái quái, đêm thì nghe tiếng chén dĩa xổn xoảng, cơm thì mau thiêu, đêm thì trước sân bóng người lấp ló cười giỡn... Bả phải câu 1 cái bóng điện ở đó suốt. Vợ tôi thấy lạ mà nó chả hiểu, đêm thấy đèn sáng ở mảnh sân rộng tính mang cầu long qua chơi thì bị Tôi cảng lại. Nó hỏi tôi chỉ bảo là điềm gỡ không được lảng vảng qua đó nếu không muốn rướt họa mà ko giải thích gì thêm. Đỉnh điểm vào 1 buổi trưa Tôi nhìn sang thấy cái con ngựa gỗ dành cho đứa nít ngồi lắc lư ấy.... nó lắc, lắc nhiệt tình luôn. Nhìn qua cửa sổ nhà dưới thì thấy bà Bác cũng nhìn thấy cảnh đó, 2 Bác cháu nhìn nhau mà ko nói gì... chiều đó có nói chuyện thì bả bảo tụi "nó" chơi chứ nhà có ai đâu.. cháu tao đi học hết rồi. Dăm ngày sau bả coi thầy mới làm 1 mâm lớn lắm chuyện mới xui
Cứ bóng đè, tao mà tỉnh dậy, tao éo chửi rủa, hay đi vòng vòng kiếm ai, tao móc card ra sục, sục xong rãnh thì lau, ko thì cứ để đó. Sáng tắm.
còn đêm sau thì tao cứ trần trường mà ngủ, cu đái vào cũng éo rửa, đm đè đi, tao cho bú lút cán chứ đè.
jmEBCky.gif
 
Chuyện bị ma dẫn đi thì hồi nhỏ ở quê t nhiều người bị rồi. Thằng em họ t cũng bị ma dẫn 1 lần, buổi tối rõ là thấy nó đi ngủ rồi nhưng sáng hôm sau ko tìm thấy nó đâu, cả nhà nháo nhác đi tìm thì thấy nó ngồi trong bụi tre ở cuối làng cạnh mộ tổ họ Trần, mà không hiểu nó vào đấy kiểu gì vì tre nó mọc kín xung quanh ko có lối vào, phải chặt bớt đi mới lôi nó ra đươc
ivdRT0P.png
 
Thấy không ai lập thread kể chuyện khoa học nên ké thread này kể câu chuyện của mình.
Có thím nào biết về trận bão cát/bụi năm 1997 ở Việt Nam không? Chắc là không phải không. Vì làm gì có trận bão cát nào năm 1997, chỉ có trận lũ năm 1997 thôi. Nhưng trong kí ức của mình nó rõ mồn một. Năm đó bão cát được vài ngày rồi, trống trường ra về thì bão cát nổi lên. Cả trường không ai dám về, mình nhà gần đó với có thói quen ra về sớm nhất nên trống ra về cái là chạy ù về. Giữa đường bão cát nó mịt mù, không còn thấy gì nữa, ráng lết qua bão, cuối cùng cũng về được nhà. Rồi sau đó không thấy bão nữa. Những câu chuyện từ 1997 trở về trước mình nhớ khác mọi người trong nhà. Mình nghĩ cũng không có gì chắc mình quên hay mọi người quên nên có khác nhau.
Bẵng đi mười mấy năm không quan tâm gì. Một hôm rảnh lên mạng tìm google về trận bão cát năm đó, nhưng không chỉ có trận lũ gì đó thôi. Hỏi mọi người thì không ai biết về trận bão cát đó.
Nên mình nghĩ có lẽ trong trận bão cát đó 1 cổng không gian (portal) qua một vũ trụ khác. :)
Lỡ qua bên đây loser quá không biết thằng bên kia có winner không hay bị reset trong trận bão rồi.
Đồ mua đâu mà ngon vậy fency? bê tới mấy chục năm lận.
jmEBCky.gif
 
Mình cũng góp vui câu chuyện mình từng trải.
Cuối năm 2018 mình có chuyến công tác đi Gia Lai, mình ở Đà Nẵng. Đi chuyến xe Đà Nẵng Ayun Pa nhưng xuống ở huyện gần đó là Krong Pa.
  • Xuống bến lúc đó 3h30 hay 4h gì đó cũng không nhớ. Do bên mình có sẵn 1 đội lên đó trước nên đã thuê sẵn nhà khách huyện thì phải, tụi mình vào đó ngủ lấy sức để mai chạy xe máy lên Ayun Pa.
  • Vào nhà khách thì lúc ấy đang tỉnh nên mình mới mở youtube lên xem 1 tí rồi hát vu vơ vài câu theo bài nhạc ở youtube.
  • Lúc sau mình ngủ thiếp đi, đang ngủ thì thấy ông nào to cao chạy lại giường mình đánh cho mình mấy tai, rồi nói rõ to là mày im miệng lại để cho con t ngủ. Lúc đó hoảng loạn vùng dậy kêu ông anh đi theo đang nằm bên cạnh mà vùng không nỗi, làm đủ mọi cách cũng không vùng dậy được. Tầm 15' sau mới vùng dậy được rồi hoảng quá xê lại gần ông anh ngủ. Sáng hôm sau cuốn gói đi khỏi chỗ đó ngay
 
Kể chuyện quỷ nha các fen:
Thời yahoo tôi có quen một em trên đó, hẹn gặp thì em bảo tôi dẫn đi nhà thờ mua vòng tay có làm phép. Vì phòng trọ của ẻm bị quỷ nhập, quỷ nó nói tính nhập em kia mà em đó có vòng tay bên đạo nên nó không nhập được nên nhập vào bạn ẻm bên cạnh. Con quỷ nó khai nó có hơn 300 năm rồi là hồn ma một phụ nữ , bóng in lên tường có sừng,giọng nói sắc mặt thay đổi, hình như có mời người tới trừ quỷ mà chưa được, có cả CA tới quay phim,nó nhập lúc khoảng 4h sáng,trong ngôi nhà đó có tới 5 cái vong. Câu chuyện ở đường CMT8-SG.
Đối diện cv LTR hả fen
 
[Tuyển tập những câu chuyện ma trên voz cũ]

BÀ ĂN XIN

Ngày bé mình rất nhát gan, nhà mình lại gần sông, đứng trên ban công tầng 2 ngắm sông đẹp vãi hà luôn. Nhưng buổi tối leo lên tầng 2 ngủ không bao giờ dám đi 1 mình ( nhà mình cầu thang ngoài trời và ban công rộng, vườn nhiều cây gió rít vi vu xào xạc) , nếu hôm nào phải ngủ 1 mình là leo nước đại lên tầng rồi ù té chạy vào phòng. Vì ở gần sông nên đến mùa lũ là nước vào tận vườn. Một lần có 1 người chết trôi vào mùa lũ ngay ngoài vườn nhà mình, đó là 1 người cửu vạn con 1 bà đi ăn xin ở chợ. Người ta đưa cái xác ra bãi cát xa nhà mình hơn nhưng đứng trên ban công vẫn nhìn thấy rõ ràng. Bà ăn xin khóc con cứ ngồi bên xác con khóc cả ngày cả đêm. Không hiểu chính quyền hồi đó làm ăn tắc trách thế nào mà chậm xử lý, bà ấy ngồi khóc con 2 ngày 2 đêm người ta mới đem chôn, nghĩ lại vẫn thấy thương...Trong thời gian đó mình không dám lên gác 2 ngủ, ở rịt tầng dưới.
Bẵng đi một thời gian , bà ăn xin đi đâu không ai biết . Tầm 3 tháng sau, mọi chuyện đã trở lại bình thường,một buổi tối sáng ánh trăng, mình lên ngủ như mọi lần, vẫn sợ ma nên leo lên nhà bước nhanh vào phòng, nhưng thoáng đưa mắt nhìn ra , thấy rõ ràng bà ăn xin đang ngồi khóc bên xác con, mình còn nghe rõ tiếng khóc não nề nữa. Mình sợ quá mặt cắt không còn hột máu chạy ù vào phòng kêu bố ra, nhưng ra rồi chẳng thấy gì, chỉ có một con chim kêu éc một tiếng rồi bay đi.. đêm đó , mình không ngủ nổi...
Ngày mai, thật lạ, người ta thấy bà ăn xin đi đâu không ai biết bỗng trở về nằm chết trong góc chợ, người ta chôn bà cạnh người con. Còn mình, 1 thời gian dài không dám ngủ tầng 2 nữa. Giờ thì mình tin vào cái gọi là " tâm linh"...

* Nguồn t/v: vinhquang01
 
Last edited:
[Tuyển tập những câu chuyện ma trên voz cũ]

MA THẮT CỔ

Câu chuyện này xảy ra vào năm 2005, khi ấy em học lớp 12, nhà ở tập thể trường Bưu điện Quảng Ninh. khu này có hình chữ U, diện tích khá rộng, gồm khu nhà tập thể, khu nhà ăn, khu nhà học, khu nhà hành chính, khu ktx cho sinh viên. những khi có sinh viên học thì cũng có người qua người lại. nhưng khi kết thúc khóa học thì vắng tanh, cũng có vài người nữa nhưng hầu như là họ ở 1 mình trong khu tập thể, toàn đi chơi nhậu nhẹt nên chủ yếu chỉ có mình nhà em ở đấy.
hôm ấy tầm 5h chiều, trời đầu mùa đông tối nhanh, em đi học về, khi em đến cầu thang ở khu tập để về phòng nhà em (tầng 2) thì nhìn thấy 1 người phụ nữ mặc áo trắng toát, tóc đen xõa dài, đang đứng ở chỗ chiếu nghỉ úp mặt vào góc tường, đầu cúi thấp. em nghĩ chắc chị sinh viên nào đó mới tới chưa biết nên nhầm nhà tập thể với khu ktx. cũng thắc mắc là sao tự nhiên lại úp mặt vào tường làm j ko biết. khi đến gần hơn thì thấy người bà ấy cứ rung rung. em bảo bà ấy: "chị ơi, khu ktx ở bên trái kia kìa, chị sang đấy gặp cô quản lý ấy". bà này ko quay người lại, lúc ấy em mới để í tay phải bà này có nắm cái j đỏ đỏ.nhưng thấy người ta ko trả lời j cả nên e cũng ko soi kĩ mà đi lên tiếp, đi được vài bậc thì đột nhiên có tiếng gọi "chú ơi.....", ko biết tả ra sao nhưng cái tiếng gọi ấy thì rất lạ, dù nhỏ nhưng nó vang vang đều đều chứ ko tắt ngay. và bất ngờ bụp 1 cái, tay em bị cái j lạnh toát chụp vào, em giật nảy người quay lại. tay bà ấy nắm chặt lấy tay em, khuôn mặt của bà ấy trắng bệch, bị tóc xõa lòa xòa che mât gần hết, ko nhìn thấy đôi mắt, loáng thoáng có đôi môi đỏ như máu, ngay lúc ấy thì chả kêu đc tiếng nào, em ngất luôn (thực ra khuôn mặt của bà ấy là khi em tỉnh em nhớ lại)
lúc em tỉnh lại thì thấy sực mùi dầu gió, mẹ đang ngồi xoa xoa thái dương cho. em tỉnh lại thì mẹ bảo: "cứ nghỉ đi con, khổ thân, tí ăn nhiều cơm vào mới có sức mà học..." (hồi cấp 3 em chăm học, mà sức khỏe yếu nên thình thoảng cũng hay bị ngất). em mới kể lại chuyện vừa rồi thì mẹ bảo:"vớ vẩn, làm j có ma giữa ban ngày, mày ngất xong nằm mơ đấy". em nhìn xuống tay em thì cũng ko thấy có vết tích j, ngờ ngợ 1 chút rồi nghĩ có khi mình nằm mơ thật, nhưng rõ ràng là vẫn nhớ mình đi học về, đi lên cầu thang... nghĩ lắm đau đầu, mà em lại là thằng gan dạ, từ bé đã chả sợ ma bao h nên cũng nằm ngủ 1 lúc rồi dậy ăn cơm, xong thì đi học.
Tối, 12h, bố mẹ em đã ngủ (nhà em 4 người, nhưng anh trai đi học ĐH, nhà tập thể nên chỉ có 1 phòng, 2 cái giường to, có 1 cái tủ ngăn đôi ở giữa 2 cái giường, nhà vs là chung ở bên ngoài) em thức học, cửa sổ ở bên phải bàn học của em, đột nhiên có 1 cơn gió khá mạnh thổi vào, lạnh lắm, em rùng mình 1 cái (đầu mùa đông nên chưa mặc nhiều áo, mà trong nhà em cũng ấm), đứng dậy khép cửa sổ vào, khi ấy em mới để í, hôm nay trời sáng trăng, trời ít mây nhìn bên ngoài khá rõ (từ cửa sổ nhà em nhìn ra vườn nhà bên cạnh, toàn trồng chuối). khép xong cửa sổ, ngồi lại vào bàn tự nhiên em nhận ra là lúc khép cửa hình như nhìn thấy có cái j khác thường, đấy là góc cuối vườn sao lại vật j trắng trắng, thực ra thì chỉ thoáng qua, tại trăng sáng và màu trắng nên cũng khó nhận ra. đang nghĩ thì tạch...mất điện...ánh sáng duy nhất lọt vào nhà lúc này là ánh trăng lờ mờ xuyên qua cửa sổ nhà (cửa sổ nhà em dán giấy nilon trắng, cái loại giấy mà bọn quảng cáo nó hay dùng ấy) theo phản xạ thì em nhìn ra chỗ có ánh sáng ấy và đột nhiên có 2 bàn tay từ từ đưa lên trước cửa sổ (nhà em ở tầng 2 nhớ), em lạnh toát cả xương sống nhưng nghĩ mình hoa mắt, chớp liền mấy cái thì bộp...1 bàn tay gõ vào cửa sổ, bộp... bàn tay kia cũng đập vào nữa. khi ấy em hoảng thật sự, nhưng miệng thì ko thể nào mở ra mà kêu đc, cứ a a ơ ơ. rồi thì 1 nửa bóng người con gái có mái tóc xõa hiện lên ở cửa sổ nhà em, có cái j nhọn nhọn ở đầu nữa, 2 tay thì vẫn đập bộp bộp (đập nhẹ, bố mẹ em ngủ say chả biết gì) em lại lăn ra ngất xỉu lần nữa.
hôm sau, tỉnh dậy thấy mình nằm trên giường, mẹ ở bên cạnh, bố đi làm-qua trường xin cô giáo cho em nghỉ (hồi ấy ít đt dđ, mà nhà em cũng chả có đt cố định) em mới kể lại cho mẹ nghe chuyện tối hôm qua, đương nhiên là mẹ em ko tin rồi, nhưng em cứ quả quyết là có thật và bảo là sẽ bị điên nếu còn xảy ra như vậy nữa, rồi sẽ ko đi học nữa. sau 1 hồi mẹ em mới bảo để mẹ đi gọi điện cho cậu em, nhờ cậu em xem giúp; cậu em ở bên Hải Phòng, nhà gần phố Văn Cao í ạ, là thầy cúng.
phần còn lại thì chắc các bác cũng đoán được nên em ko kể dài nữa: cậu em sang, bói xong cúng, em tắm nước 5 loại lá có gai trong 1 tuần, bắt buộc phải có lá mây, đeo bùa 1 tháng rồi thả ra biển...hồn ma của 1 nữ sinh treo cổ các bác ah, cái nhọn nhọn ở đầu em nhìn thấy trong đêm sáng trăng là sợi dây buộc vào cổ chị ấy...

* Nguồn t/v: phongsun01
 
Last edited:
Back
Top