Ai cũng có lúc như vậy thôi fen, ông bố t 25 năm trước chắc cũng nghĩ vậy, giờ ai đến cũng khoe nhà t làm, xe t mua cho, quần áo t mua. Nhưng ông xứng đáng, ông nghèo nhưng luôn dành mọi thứ tốt đẹp cho con cái, đặc biệt là trong chuyện học hành. Hồi t học ĐH cứ gọi điện về xin tiền là ông không bao giờ tỏ vẻ gì, lúc nào cũng ừ, đến hôm đó bố gửi...dù t biết ở nhà ông xoay tiền chật vật thấy mịa, nhiều khi ngà ngà chén rượu ông sẽ nói"Không phải lo, trên người bố còn thịt là các con còn học". Còn mẹ t thì, đêm nào cũng đi mò ốc nhồi, bắt cua về đem chợ bán, cả làng cả xã biết luôn, gọi luôn là Bà Xuân Ốc nhồi。 Có lúc đi nhà bác ruột vay tiền gửi cho t, có 2tr thôi mà t6 vay chưa kịp xuống ngân hàng chuyển nữa, sáng t2 họ đã đánh tiếng kiếm tiền trả họ rồi.
Nhà t ở 1 trong 62 huyện nghèo nhất nước nhé, nhà t cũng nghèo, từ cấp 2 đến hết cấp 3 năm nào tết t cũng được quà dành cho học sinh nghèo vượt khó, chủ yếu là 200 cành+muối mì nước mắm đường, ít bánh kẹo. T còn là tộc nữa, dân tộc thiểu số ý. À thêm nữa t là gái, các fen cứ mạnh dạn đầu tư trai gái như nhau, bao giờ mình già gái trai chúng nó cũng chăm sóc như nhau, theo hết khả năng của chúng nó.
Kể vậy là để chia sẻ vs fen, lúc khó khăn chắc ai cũng trải qua, cứ cố thôi fen ạ, cuộc sống này giá trị ở chỗ hạnh phúc, mà tiền bạc chỉ là một phần góp phần vào hạnh phúc đó thôi. Nhà t nghèo vl ra ý, nhưng t thấy hồi bé t hạnh phúc lắm, vì bố mẹ t cũng yêu thương nhau nữa.
Thôi kể lể vậy thôi, chúc fen vững vàng vượt qua giai đoạn khó khăn này.