Zkrazymanz
Senior Member
Lớp 7 : đám ma của nội, 2 lần suýt chết chỉ trong 1 ngày.
Thực tế thì nhà mình đã sa sút đi từ năm lớp 6, nhưng tới lớp 7 thì sa sút đi nhiều hơn. Mẹ, từ 1 người chỉ biết nội trợ ở nhà, đã bắt đầu phải theo bác cả gái chở theo thúng hàng sau chiếc xe đạp cũ kĩ, lên chợ huyện từ 4h30 sáng, góp nhặt từng đồng. Ba, từ 1 quân nhân, nay giải ngũ hoàn toàn, chuyển sang buôn bán đủ thứ, chỉ để lo cho cái gia đình nhỏ, với 2 đứa con đang tuổi ăn tuổi lớn, là mình và em trai có những tháng ba đi suốt, về nhà vừa được 1-2 ngày, có người gọi, là lại đi, người ba gầy dần, và tóc ba bạc theo sương gió của những chuyến đi dài lên vùng tây bắc. Ngày đấy, còn chả có điện thoại, nên mỗi lần ba đi như thế, là mỗi lần mẹ nhấp nhổm không yên, và cứ mỗi lần tiếng xe máy của ba nổ vang trước nhà, là mẹ như trút được gánh nặng nào đó trong lồng ngực. Mỗi ngày ba ở nhà, mẹ đều mua về những thức rất ngon, mà gọi dân dã, là ăn tươi 2 anh em cũng hóng ba về, 1 phần là nhớ, 1 phần là ba về thì cũng được ăn ngon hơn nữa. Giờ mới thấy, được làm trẻ con đơn giản biết nhường nào, lớn lên làm gì, hỡi tôi ơi!
À, có 1 vụ rất vui với cái xe máy của ba. Ba mua xe máy về, thì bảo mẹ tập đi thử xem sao, ba ngồi đằng sau giữ cho. Thế là mẹ cũng yên chí lái thử. Thế quách nào, đến chỗ ngã 3, chả biết mẹ quay quẹo kiểu gì, phi thẳng vào đống gạch nhà người ta. Kết quả, xe xước xát, mẹ bươu đầu, ba cười cả buổi tối. Và sau lần đấy, mẹ cóc bao giờ thèm tập xe máy nữa
Cũng cái năm lớp 7 này, lần đầu tiên mình biết, thế nào là được làm học sinh được chọn đi thi học sinh giỏi là môn Lý nhé, được hẳn cô chủ nhiệm bồi dưỡng cho luôn, nhưng ngày đấy, đi thi học sinh giỏi, chỉ gọi là cọ xát mà thôi, chứ giải thì cái bọn trường chuyên kia nó ẵm hết rồi, không cần phải lo. Hồi đấy mình với 1 thằng nữa tên Q. được chọn để ganh nhau 1 suất đi thi. Bài kiểm tra cuối mình hơn nó 1 điểm nên được chọn. Ôi dồi, lúc đấy mới oách chứ, được lên phòng giám hiệu, nghe thầy hiệu trưởng đọc "tâm thư" động viên, xong phát cho mỗi em 5k, gọi là bồi dưỡng các em đi thi nữa ạ. Mình lúc đấy cầm 5k trong tay, chả biết làm gì, thế là tiện tay kẹp luôn vào quyển vở, xong về nhà thế quái nào mẹ nhìn thấy, tịch thu sung công luôn đến hôm đi thi, thì chỗ thi cách nhà mình hơn 10km, mình cóc có xe đạp - mẹ đi rồi còn đâu, ba thì đang đi buôn thế là cóc có ai đưa đi. May sao bác hai rảnh, nên nhận, đưa thằng cháu đi thi học sinh giỏi xem như thế nào. Mình hăng hái đi lắm, xong đến lúc vào phòng thi, mới ớ ra là quên không mang máy tính thế là ngồi nhân chia cộng trừ bằng tay hết ạ. Rốt cuộc, lần thi học sinh giỏi đầu tiên, được 6/10đ, xách về trường cái giải rút + 1 cái cốc đầu của cô chủ nhiệm vì cái tội ngố, đi thi không mang máy tính.
Năm lớp 7 là 1 năm khá vui với mình, có thêm nhiều bạn thân hơn. Đặc biệt là 2 thằng C. với V.a. Moẹ 2 thằng cưới đéo gọi tao nhé cái hay nhất là 2 thằng này có xe đạp, mà mình thì đếch có. Có thể hình dung quãng đường từ nhà đến trường của 3 thằng như thế này : nhà 3 thằng ở 3 đỉnh của hình tam giác, và vị trí trường học, lại là ở trọng tâm của hình tam giác ấy. Và vui nhất, là 2 thằng, toàn đạp xe xuống nhà mình đón mình, xong mới lại 3 thằng lạch cạch đạp xe lên trường. Hê hê, cảm ơn 2 thằng nhé, dù còn lâu mới gặp lại
À, có 1 chuyện này, không phải năm lớp 7, mà là năm lớp 5 thì phải, mình tập đi xe đạp 1 mình, chả có ai hướng dẫn. Ngã toè loè hết cả, vẫn còn khá nhiều dấu vết từ những lần tập xe lưu lại trên 2 cái ống chân của mình. Đỉnh cao nhất thì lại là lúc mới biết đi xe đạp, cuối tuần phóng con xe cà tàng của mẹ xuống nhà ngoại chơi. Đến đoạn khúc cua vào đường làng, thì do lái ngu, hoặc là do cổ phốt cứng, mình đếch cua kịp, thế là phi cả xe cả người thẳng xuống cái mương nước. Hì hục mãi mới vớt được con xe lên, may mà xe không bị móp méo chỗ nào. Chỉ có mẹ mấy hôm sau cứ kêu là hình như xe bị đảo vành
Chuyện buồn nhất năm lớp 7, có lẽ là cái chết của nội mình. Năm ấy, nội mới 72 hay 73 gì ấy, chẳng biết sao mà đợt đó nội bị ốm, nằm giường mất hơn 1 tuần. Ba mẹ mình có lên thăm xong về bảo là không phải lo, nội sắp khoẻ rồi. Ừ thì nội khoẻ lại thật, nhưng được 1 tuần, thì nội mất. Chiều hôm trước nội vẫn tắm giặt ngoài sân giếng - nội mình là thầy lang, thường phải leo núi hái thuốc nên sức khoẻ tốt lắm, thế mà sáng hôm sau, không thấy nội dậy sớm như bình thường, bác cả vào đánh thức, thì nội đã đi rồi Lúc nội mất, thì chỉ có ba đang ở quê, vì đang có chuyến hàng ở đấy. Ba lật đật chạy xe máy về dưới này, đón mẹ và em mình lên quê. Mình lúc đấy chưa được nghỉ hè hay là đang học hè ấy, nên ba bảo hôm nào đưa bà đi, thì mình về. Đến hôm ấy, thì bác cả trai mới đèo mình về bằng xe máy. Đoạn đường đi từ dưới nhà mình lên quê nội hoàn toàn bình thường, không có gì bất thường. Mình với em mình lúc đấy, đi đưa nội, mà chẳng biết khóc, ba phải cấu thằng em, để nó khóc ré lên, đến tội. Đưa nội đi lúc ấy là 1h chiều. Thì sau khi đưa nội đi rồi, bác cả với mình nghỉ ngơi 1 lúc, rồi ba - mẹ - em trai 1 xe, mình với bác cả 1 xe, 2 xe theo nhau về dưới xuôi. Và thế là mọi sự bắt đầu, để đi ra khỏi đầu làng mình, phải đi qua 1 cái dốc núi, đường bé, hơi khó đi. Chả biết thế nào, hay buổi trưa bác cả có làm vài chén rượu không, mà đi đến đỉnh dốc, bác cả ngã xe, cả 2 bác cháu bị cái xe đè lên, quá vai đã thò ra ngoài vực núi, chỉ còn cái thân được xe đè lên nên vẫn còn dính với đường. Bác cả thì đập đầu vào hòn đá dăm hay sao ấy, chảy máu đầm đìa, phải đưa ra trạm y tế ngoài thị trấn băng đầu lại. Vì thế, bác cả không lái xe tiếp được, thế là các chú bác trên này mới cử 2 người, 1 người chở mình, 1 người chở bác cả về xuôi. Và thế là lại có thêm chuyện nữa xảy ra. Đến đoạn chân dốc Cun hay dốc gì ấy, chú T. chở mình bị lạc tay lái, lại ngã xe phát nữa, lần này may, không đập đầu vào đá xem đầu nào cứng hơn, nhưng chuyển sang mài đít trên đường. Mình đứng dậy với quả quần dài thiếu mông, còn ông chú thì toạc ống. Nhưng giờ cũng xa điểm xuất phát rồi, nên 2 chú cháu đành đi tiếp. Thêm tầm 1km nữa lên dốc, 2 chú cháu đang bò theo đuôi 1 con xe tải, thì con xe tải mất trớn, trôi xuống dốc, 2 chú cháu tí nữa lại được so độ cứng với đồ cơ khí. May mà con xe tải lấy lại được trớn, nên không có gì xảy ra. Kết thúc chuyến đi ấy bằng câu nói của ba mình :
Tôi mà biết thế này, tôi thà kẹp 4 đèo cả nhà tôi còn hơn.
Ba đèo mẹ với em trai mình về xong, lại cùng 2 người kia (chú - bác) quay xe về quê nội để chịu tang tiếp. Còn mình, nhờ chuyến đi mhas bình an đấy, mà mình cóc dám tập xe máy luôn, mãi sau này cũng thế, mặc dù bị bọn trẻ con trêu khá nhiều
Sent from Sony Xperia 1 using vozFApp
Thực tế thì nhà mình đã sa sút đi từ năm lớp 6, nhưng tới lớp 7 thì sa sút đi nhiều hơn. Mẹ, từ 1 người chỉ biết nội trợ ở nhà, đã bắt đầu phải theo bác cả gái chở theo thúng hàng sau chiếc xe đạp cũ kĩ, lên chợ huyện từ 4h30 sáng, góp nhặt từng đồng. Ba, từ 1 quân nhân, nay giải ngũ hoàn toàn, chuyển sang buôn bán đủ thứ, chỉ để lo cho cái gia đình nhỏ, với 2 đứa con đang tuổi ăn tuổi lớn, là mình và em trai có những tháng ba đi suốt, về nhà vừa được 1-2 ngày, có người gọi, là lại đi, người ba gầy dần, và tóc ba bạc theo sương gió của những chuyến đi dài lên vùng tây bắc. Ngày đấy, còn chả có điện thoại, nên mỗi lần ba đi như thế, là mỗi lần mẹ nhấp nhổm không yên, và cứ mỗi lần tiếng xe máy của ba nổ vang trước nhà, là mẹ như trút được gánh nặng nào đó trong lồng ngực. Mỗi ngày ba ở nhà, mẹ đều mua về những thức rất ngon, mà gọi dân dã, là ăn tươi 2 anh em cũng hóng ba về, 1 phần là nhớ, 1 phần là ba về thì cũng được ăn ngon hơn nữa. Giờ mới thấy, được làm trẻ con đơn giản biết nhường nào, lớn lên làm gì, hỡi tôi ơi!
À, có 1 vụ rất vui với cái xe máy của ba. Ba mua xe máy về, thì bảo mẹ tập đi thử xem sao, ba ngồi đằng sau giữ cho. Thế là mẹ cũng yên chí lái thử. Thế quách nào, đến chỗ ngã 3, chả biết mẹ quay quẹo kiểu gì, phi thẳng vào đống gạch nhà người ta. Kết quả, xe xước xát, mẹ bươu đầu, ba cười cả buổi tối. Và sau lần đấy, mẹ cóc bao giờ thèm tập xe máy nữa
Cũng cái năm lớp 7 này, lần đầu tiên mình biết, thế nào là được làm học sinh được chọn đi thi học sinh giỏi là môn Lý nhé, được hẳn cô chủ nhiệm bồi dưỡng cho luôn, nhưng ngày đấy, đi thi học sinh giỏi, chỉ gọi là cọ xát mà thôi, chứ giải thì cái bọn trường chuyên kia nó ẵm hết rồi, không cần phải lo. Hồi đấy mình với 1 thằng nữa tên Q. được chọn để ganh nhau 1 suất đi thi. Bài kiểm tra cuối mình hơn nó 1 điểm nên được chọn. Ôi dồi, lúc đấy mới oách chứ, được lên phòng giám hiệu, nghe thầy hiệu trưởng đọc "tâm thư" động viên, xong phát cho mỗi em 5k, gọi là bồi dưỡng các em đi thi nữa ạ. Mình lúc đấy cầm 5k trong tay, chả biết làm gì, thế là tiện tay kẹp luôn vào quyển vở, xong về nhà thế quái nào mẹ nhìn thấy, tịch thu sung công luôn đến hôm đi thi, thì chỗ thi cách nhà mình hơn 10km, mình cóc có xe đạp - mẹ đi rồi còn đâu, ba thì đang đi buôn thế là cóc có ai đưa đi. May sao bác hai rảnh, nên nhận, đưa thằng cháu đi thi học sinh giỏi xem như thế nào. Mình hăng hái đi lắm, xong đến lúc vào phòng thi, mới ớ ra là quên không mang máy tính thế là ngồi nhân chia cộng trừ bằng tay hết ạ. Rốt cuộc, lần thi học sinh giỏi đầu tiên, được 6/10đ, xách về trường cái giải rút + 1 cái cốc đầu của cô chủ nhiệm vì cái tội ngố, đi thi không mang máy tính.
Năm lớp 7 là 1 năm khá vui với mình, có thêm nhiều bạn thân hơn. Đặc biệt là 2 thằng C. với V.a. Moẹ 2 thằng cưới đéo gọi tao nhé cái hay nhất là 2 thằng này có xe đạp, mà mình thì đếch có. Có thể hình dung quãng đường từ nhà đến trường của 3 thằng như thế này : nhà 3 thằng ở 3 đỉnh của hình tam giác, và vị trí trường học, lại là ở trọng tâm của hình tam giác ấy. Và vui nhất, là 2 thằng, toàn đạp xe xuống nhà mình đón mình, xong mới lại 3 thằng lạch cạch đạp xe lên trường. Hê hê, cảm ơn 2 thằng nhé, dù còn lâu mới gặp lại
À, có 1 chuyện này, không phải năm lớp 7, mà là năm lớp 5 thì phải, mình tập đi xe đạp 1 mình, chả có ai hướng dẫn. Ngã toè loè hết cả, vẫn còn khá nhiều dấu vết từ những lần tập xe lưu lại trên 2 cái ống chân của mình. Đỉnh cao nhất thì lại là lúc mới biết đi xe đạp, cuối tuần phóng con xe cà tàng của mẹ xuống nhà ngoại chơi. Đến đoạn khúc cua vào đường làng, thì do lái ngu, hoặc là do cổ phốt cứng, mình đếch cua kịp, thế là phi cả xe cả người thẳng xuống cái mương nước. Hì hục mãi mới vớt được con xe lên, may mà xe không bị móp méo chỗ nào. Chỉ có mẹ mấy hôm sau cứ kêu là hình như xe bị đảo vành
Chuyện buồn nhất năm lớp 7, có lẽ là cái chết của nội mình. Năm ấy, nội mới 72 hay 73 gì ấy, chẳng biết sao mà đợt đó nội bị ốm, nằm giường mất hơn 1 tuần. Ba mẹ mình có lên thăm xong về bảo là không phải lo, nội sắp khoẻ rồi. Ừ thì nội khoẻ lại thật, nhưng được 1 tuần, thì nội mất. Chiều hôm trước nội vẫn tắm giặt ngoài sân giếng - nội mình là thầy lang, thường phải leo núi hái thuốc nên sức khoẻ tốt lắm, thế mà sáng hôm sau, không thấy nội dậy sớm như bình thường, bác cả vào đánh thức, thì nội đã đi rồi Lúc nội mất, thì chỉ có ba đang ở quê, vì đang có chuyến hàng ở đấy. Ba lật đật chạy xe máy về dưới này, đón mẹ và em mình lên quê. Mình lúc đấy chưa được nghỉ hè hay là đang học hè ấy, nên ba bảo hôm nào đưa bà đi, thì mình về. Đến hôm ấy, thì bác cả trai mới đèo mình về bằng xe máy. Đoạn đường đi từ dưới nhà mình lên quê nội hoàn toàn bình thường, không có gì bất thường. Mình với em mình lúc đấy, đi đưa nội, mà chẳng biết khóc, ba phải cấu thằng em, để nó khóc ré lên, đến tội. Đưa nội đi lúc ấy là 1h chiều. Thì sau khi đưa nội đi rồi, bác cả với mình nghỉ ngơi 1 lúc, rồi ba - mẹ - em trai 1 xe, mình với bác cả 1 xe, 2 xe theo nhau về dưới xuôi. Và thế là mọi sự bắt đầu, để đi ra khỏi đầu làng mình, phải đi qua 1 cái dốc núi, đường bé, hơi khó đi. Chả biết thế nào, hay buổi trưa bác cả có làm vài chén rượu không, mà đi đến đỉnh dốc, bác cả ngã xe, cả 2 bác cháu bị cái xe đè lên, quá vai đã thò ra ngoài vực núi, chỉ còn cái thân được xe đè lên nên vẫn còn dính với đường. Bác cả thì đập đầu vào hòn đá dăm hay sao ấy, chảy máu đầm đìa, phải đưa ra trạm y tế ngoài thị trấn băng đầu lại. Vì thế, bác cả không lái xe tiếp được, thế là các chú bác trên này mới cử 2 người, 1 người chở mình, 1 người chở bác cả về xuôi. Và thế là lại có thêm chuyện nữa xảy ra. Đến đoạn chân dốc Cun hay dốc gì ấy, chú T. chở mình bị lạc tay lái, lại ngã xe phát nữa, lần này may, không đập đầu vào đá xem đầu nào cứng hơn, nhưng chuyển sang mài đít trên đường. Mình đứng dậy với quả quần dài thiếu mông, còn ông chú thì toạc ống. Nhưng giờ cũng xa điểm xuất phát rồi, nên 2 chú cháu đành đi tiếp. Thêm tầm 1km nữa lên dốc, 2 chú cháu đang bò theo đuôi 1 con xe tải, thì con xe tải mất trớn, trôi xuống dốc, 2 chú cháu tí nữa lại được so độ cứng với đồ cơ khí. May mà con xe tải lấy lại được trớn, nên không có gì xảy ra. Kết thúc chuyến đi ấy bằng câu nói của ba mình :
Tôi mà biết thế này, tôi thà kẹp 4 đèo cả nhà tôi còn hơn.
Ba đèo mẹ với em trai mình về xong, lại cùng 2 người kia (chú - bác) quay xe về quê nội để chịu tang tiếp. Còn mình, nhờ chuyến đi mhas bình an đấy, mà mình cóc dám tập xe máy luôn, mãi sau này cũng thế, mặc dù bị bọn trẻ con trêu khá nhiều
Sent from Sony Xperia 1 using vozFApp