Một chiều rảnh lên tâm sự chút chuyện tuổi 25.
[Cảnh báo wall of text]
Tldr:Ổn quá, cứ trung trung thì sẽ không tìm được lối ra mà bứt phá đâu các thím ạ
Hiện tại mình là 1 người mà nhìn từ bên ngoài vào thì cảm thấy rất ổn, học hành, gia đình, công việc nhìn lên thì không bằng ai nhưng nhìn xuống thì cũng không ai bằng mình. Tuy nhiên bên trong thật sự là mất phương hướng hoàn toàn.
Hiện giờ thật sự mọi thứ đều rất ổn, ổn đến mức mà mình không hiểu nổi thật sự mình giỏi cái gì, thật sự mình muốn cái gì. Mọi thứ nó cứ bình bình như thế. Do hoàn cảnh nên mình cũng mang nhiều tấm mặt nạ, mình chơi được cả hội mấy đứa ở quê làm ruộng đi công nhân, mình chơi được cả với hội tiến sĩ khoa học, hàn lâm, chơi cả với người nghèo, người giàu, mỗi người mình lại đem ra 1 bộ mặt khác nhau nên thật sự nhiều khi quên mất bản thân là người như thế nào.
Sắp tới mình sẽ tốt nghiệp thạc sĩ tại nước ngoài với 2 công bố khoa học (Báo SCI Q1), kết thúc 8 năm ở đây. Một công việc lương $2000 đang đợi ở nhà, 1 cơ hội đi học tiến sĩ ở Mỹ cũng đang mở, mà bản thân không có chút quyết đoán nào, không biết mình thực sự có sức, có lực, có thật sự muốn cái nọ cái kia không.
Cuộc đời mình ngắn gọn, từ một gia đình truyền thống công an nghèo (Bố mình làm trong bộ, k ăn ngoài luồng, mẹ mình trước còn phải đi bán trà đá vỉa hè) có được mỗi tài sản là căn nhà mặt phố ở Ba Đình lol, nhưng mà nhà đắt quá bán k ai mua thì làm gì có tác dụng gì đâu
) Rồi lâu dần tích lũy khấm khá, bản thân mình cũng tự cố gắng vào được trường chuyên, rồi kiếm học bổng toàn phần đi du học. Vậy mới nói, mình chơi được cả với dân nghèo lẫn người giàu, loại người ngoài quán trà đá đến người nghiên cứu khoa học hay kiểu công chúa hoàng tử xài đồ hiệu xe sang,..
Học xong về Việt Nam, cũng đi xe 4 bánh (nửa tiền bố mẹ cho), cũng có nhà chung cư (bố mẹ mua để dành), đi xa làm thiết kế nhà máy và quy trình an toàn cho các cty Hàn Quốc cũng $1500, gặp đủ các thể loại Bí thư tỉnh ủy,Chủ tịch tỉnh, giám đốc sở đầu tư các thứ cho đến mấy anh dân tộc xin vào làm công nhân nhà xưởng,... mình chơi được hết, xong 1 project 2 project lại được sếp nói là tranh thủ chưa có project đi học thạc sĩ đi về tăng lương, thế là mình lại đi. Đi học cũng ổn, tiền được giáo sư cấp học bổng bao nuôi, làm nghiên cứu, được giáo sư giới thiệu thẳng qua Mỹ, lúc học cũng leo lên được đến Ban chấp hành Hội Sinh viên Việt Nam, hội có 70.000 người, cũng vào Đảng rồi.
Nghe qua thì cái gì cũng ổn đúng không? Nhưng nghĩ lại thì thực sự mình giỏi cái gì? Mình giỏi đi làm project thực nghiệm? Hay mình giỏi nghiên cứu hàn lâm? Hay là mình làm theo con đường đoàn hội, chính trị? Không biết nên làm gì, tự dưng đến 1 lúc cảm thấy
như kiểu mình chỉ may mắn thôi chứ k có thực lực, sợ 1 ngày mọi người nhận ra à mình k giỏi đến thế mình k biết cái gì cả, chỉ là mỗi thứ 1 ít 1 ít thôi mà chẳng ai lại muốn người như thế cả
Chút tâm sự vậy thôi, mọi người đưa lời khuyên cũng được, vào tâm sự chung cũng được, vào chửi em khoe khoang cũng đc. Để vui vui 1 tuần rồi chắc em xóa bài