Được gái tỏ tình

Thế nói thẳng với gái anh là thằng bất tài vô dụng, nhu nhược yếu hèn. Nếu em ko chê thì :nosebleed:
Ko biết chạy xe thì bảo gái tập cho mà chạy, hoặc tự mà tập đi. Chứ cứ tự ti mặc cảm về những vấn đề có thể cải thiện được (chứ ko phải như những bạn bị dị tật bẩm sinh, khó hoặc ko cải thiện được) thì sao bản thân hạnh phúc được thím? Bản thân thím phải hài lòng với chính mình đã, rồi mới mong làm cho người khác hạnh phúc được.

Ko phải ko biết mà bị tâm lý ấy bác, ví dụ lúc sang đường nhường qua nhường lại ( đại ý ko quyết đoán đc
 
Chắc gái xấu tỏ tình nên chê hả, cái văn này quen lắm
k6cE75z.jpg
Chứ ngon nghẻ hẳn thì đã húp vội rồi chứ ở đó mà lo lắng
k6cE75z.jpg
Zẩm
 
Thôi bác xin tha m giùm hén
Tôi nói sự thật cho ông xem xét lại thôi. Giờ đổi lại ông là nữ, khoe có anh đồng nghiệp tỏ tình mà mình sợ mình nghèo sợ mình xấu nên từ chối là bị vozer chửi cho to đầu luôn
k6cE75z.jpg
Đứa như vậy bị chê là gái zẩm thì điều tương tự cũng đúng với trai thôi
k6cE75z.jpg
 
Đâu liên quan voz thím.
Thực tế thôi mà. Phải có năng lực bản lĩnh để còn lo thân lo người. Chứ đợi cả 2 cùng vun đắp thì phải cần thời gian ( nếu đồng lương dư dả ). Như lấy nhau thì cần tiền cho đám cưới, rồi sinh - nuôi con này nọ. Đừng bảo là nhà cho, còn nhiều thứ khác nữa.
Thời này đâu phải thời xưa, trời sinh voi sinh cỏ.
Đó còn chưa tính tới sức khoẻ m.
Ngta mới tỏ tình, chắc gì hợp mà nghĩ chuyện cưới xin, chắc gì cưới xin xong sẽ đẻ được..
 
Nay m được gái tỏ tình trực tiếp các bác à, còn được tặng cho cái áo, kêu mặc chụp hình kỉ niệm với gái ( này ngày cuối gái đi làm ở CTY)
Lần đầu tiên trong đời được vậy, mấy người trước thì toàn ngầm ý- thể hiện quan tâm bằng lời nói cử chỉ thôi.
Gái bảo để ý/ tìm hiểu mọi thứ về mình. Rồi đáng lý ra gái nghỉ việc từ cách đây 6 tháng rồi, mà do thấy/ gặp mình nên mới cố làm đến hôm nay.
Đến đây chắc các bác nghĩ là thằng này sướng, được gái khoái thế thì được gì bằng ...
M thì lại thấy không vui. Vì lại để lỡ thêm một người.
Hai tay trắng, bản lĩnh cơ bản của thằng đàn ông không có, niềm tin bản thân cũng không.
Nói về vật chất thì có người khuyên bảo là bên nhau san sẻ chứ không phải chỉ từ một phía mình, nhưng mà m lại không muốn thế, m muốn có thể lo đủ cho người ta, người ta có thể chia sẻ thêm (là thêm, chứ không phải cần thiết ( sr m diễn đạt hơi ẹ, bác nào hiểu ý m thì chỉnh giúp m, m cảm ơn) để sau không phải vì vật chất mà cãi vã. Thế nên m vẫn nghĩ con gái nên có suy nghĩ thực dụng tí.
Về sức khoẻ thì mấy trò tự hủy thời trẻ đang có hậu quả dần. Tinh thần lại dần bị stress trở lại, nghĩ bậy bạ, rồi lại bị overthinking từ nhỏ.
Chưa dám có ý với ai cả.
Giờ nghĩ cuộc đời mông lung vô định.
Lên than thở cho bớt chứ để trong lòng nhiều thứ quá

Nhành hoa lỡ hẹn

Cô gái ấy, dịu dàng như một nhành hoa trắng, đã đợi tylertqc suốt những năm tháng thanh xuân. Cô biết anh còn nhiều điều chưa sẵn sàng—công việc, sự nghiệp, cả những tổn thương anh chưa vượt qua. Nhưng cô yêu anh, yêu đến mức sẵn lòng chờ đợi, hy vọng một ngày nào đó anh sẽ quay lại, mạnh mẽ hơn và đủ tự tin để nắm tay cô trọn vẹn.

Thời gian cứ trôi, những ngày cô đơn và những tin nhắn không được hồi đáp dần bào mòn trái tim cô. Một tối, trong cơn buồn tủi, cô được bạn bè kéo đến một quán bar để "thay đổi không khí". Ban đầu, cô chỉ ngồi lặng lẽ, ly cocktail trong tay như một tấm màn che đi sự trống rỗng trong lòng. Nhưng rồi, ánh mắt của cô vô tình chạm phải một chàng trai xa lạ—một gã bad boy với ánh nhìn đầy cuốn hút và nụ cười sắc như dao.

Gã đến gần, trò chuyện với cô, mang đến những lời ngọt ngào cô đã khát khao được nghe từ tylertqc bấy lâu nay. Gã làm cô cảm thấy mình quan trọng, làm cô tạm quên đi những chờ đợi vô vọng. Và rồi, trong men say và những giây phút yếu lòng, cô buông mình vào vòng tay gã. Đêm đó, cô đã đánh mất nhiều thứ: niềm tin vào tình yêu, sự trân trọng bản thân, và cả hình ảnh của người con gái ngày nào sẵn sàng chờ đợi một cách kiên nhẫn.

Sáng hôm sau, cô thức dậy trong căn phòng xa lạ, một cảm giác trống rỗng và tội lỗi bao trùm lấy cô. Gã bad boy biến mất như một cơn gió, để lại cô với những mảnh vụn của sự tổn thương.

Cô biết mình không thể quay lại như trước nữa. Cô quyết định rời xa thành phố, rời xa tất cả những gì từng nhắc cô về tylertqc. Và tylertqc, mãi mãi không bao giờ biết rằng cô gái đã chờ đợi mình bấy lâu nay đã rời đi—không phải vì cô không yêu anh nữa, mà vì cô không thể tiếp tục sống trong sự vô vọng.

Nhành hoa trắng ngày nào đã úa tàn, không phải vì không đủ đẹp, mà vì đã đợi chờ quá lâu dưới ánh nắng gay gắt của thời gian.
 
Nay m được gái tỏ tình trực tiếp các bác à, còn được tặng cho cái áo, kêu mặc chụp hình kỉ niệm với gái ( này ngày cuối gái đi làm ở CTY)
Lần đầu tiên trong đời được vậy, mấy người trước thì toàn ngầm ý- thể hiện quan tâm bằng lời nói cử chỉ thôi.
Gái bảo để ý/ tìm hiểu mọi thứ về mình. Rồi đáng lý ra gái nghỉ việc từ cách đây 6 tháng rồi, mà do thấy/ gặp mình nên mới cố làm đến hôm nay.
Đến đây chắc các bác nghĩ là thằng này sướng, được gái khoái thế thì được gì bằng ...
M thì lại thấy không vui. Vì lại để lỡ thêm một người.
Hai tay trắng, bản lĩnh cơ bản của thằng đàn ông không có, niềm tin bản thân cũng không.
Nói về vật chất thì có người khuyên bảo là bên nhau san sẻ chứ không phải chỉ từ một phía mình, nhưng mà m lại không muốn thế, m muốn có thể lo đủ cho người ta, người ta có thể chia sẻ thêm (là thêm, chứ không phải cần thiết ( sr m diễn đạt hơi ẹ, bác nào hiểu ý m thì chỉnh giúp m, m cảm ơn) để sau không phải vì vật chất mà cãi vã. Thế nên m vẫn nghĩ con gái nên có suy nghĩ thực dụng tí.
Về sức khoẻ thì mấy trò tự hủy thời trẻ đang có hậu quả dần. Tinh thần lại dần bị stress trở lại, nghĩ bậy bạ, rồi lại bị overthinking từ nhỏ.
Chưa dám có ý với ai cả.
Giờ nghĩ cuộc đời mông lung vô định.
Lên than thở cho bớt chứ để trong lòng nhiều thứ quá
Nói chung thì mình thấy tâm lý của bác vẫn chưa sẵn sàng cho yêu đương, bây giờ bác có quen ai nhưng với tâm lý này thì sẽ ko bền.
Còn mình có lời khuyên như sau, mình thấy những người như bác rất nhiều (ở chỗ làm của mình), họ chia sẽ lúc trẻ họ cũng giống bác, sợ ko có tiền, sự nghiệp thì sẽ ko thể lo cho người yêu, và họ đã quyết định ko yêu. Nhưng khi họ đã có công ăn việc làm tốt, sự nghiệp vững chắc, thì lúc đó họ đã lớn tuổi (40-50t), tuy đàn ông lớn tuổi ko phải quá ghê gớm, nhưng thật sự thì họ cũng ko thể cạnh tranh với mấy thanh niên ở độ tuôi thanh xuân 25-35 tuổi tràn đầy sức sống và nhiệt huyết. Ở cái tuổi 4x thì nếu quen gái trẻ thì bị điều tiếng xã hội, còn nếu quen người trạc tuổi, thì thường là người đã có vài cuộc hôn nhân hoặc là gái đã "về vườn" (bác hiểu ý em chứ?). Vậy liệu lúc bác có được mặt vật chất, nhưng sự lựa chọn của bác về hôn nhân cũng sẽ hẹp lại rất nhiều. Bác có mãn nguyện với quyết định của mình. Bởi vì mình biết chắc chắn là ko có người con gái nào chờ đợi một người tới 40-50 tuổi đâu. Họ kết hôn trước 30 không à, vì thời gian của phụ nữ cho việc sinh con đẻ cái ko phải là mãi mãi và họ biết điều đó.
 
Nhành hoa lỡ hẹn

Cô gái ấy, dịu dàng như một nhành hoa trắng, đã đợi tylertqc suốt những năm tháng thanh xuân. Cô biết anh còn nhiều điều chưa sẵn sàng—công việc, sự nghiệp, cả những tổn thương anh chưa vượt qua. Nhưng cô yêu anh, yêu đến mức sẵn lòng chờ đợi, hy vọng một ngày nào đó anh sẽ quay lại, mạnh mẽ hơn và đủ tự tin để nắm tay cô trọn vẹn.

Thời gian cứ trôi, những ngày cô đơn và những tin nhắn không được hồi đáp dần bào mòn trái tim cô. Một tối, trong cơn buồn tủi, cô được bạn bè kéo đến một quán bar để "thay đổi không khí". Ban đầu, cô chỉ ngồi lặng lẽ, ly cocktail trong tay như một tấm màn che đi sự trống rỗng trong lòng. Nhưng rồi, ánh mắt của cô vô tình chạm phải một chàng trai xa lạ—một gã bad boy với ánh nhìn đầy cuốn hút và nụ cười sắc như dao.

Gã đến gần, trò chuyện với cô, mang đến những lời ngọt ngào cô đã khát khao được nghe từ tylertqc bấy lâu nay. Gã làm cô cảm thấy mình quan trọng, làm cô tạm quên đi những chờ đợi vô vọng. Và rồi, trong men say và những giây phút yếu lòng, cô buông mình vào vòng tay gã. Đêm đó, cô đã đánh mất nhiều thứ: niềm tin vào tình yêu, sự trân trọng bản thân, và cả hình ảnh của người con gái ngày nào sẵn sàng chờ đợi một cách kiên nhẫn.

Sáng hôm sau, cô thức dậy trong căn phòng xa lạ, một cảm giác trống rỗng và tội lỗi bao trùm lấy cô. Gã bad boy biến mất như một cơn gió, để lại cô với những mảnh vụn của sự tổn thương.

Cô biết mình không thể quay lại như trước nữa. Cô quyết định rời xa thành phố, rời xa tất cả những gì từng nhắc cô về tylertqc. Và tylertqc, mãi mãi không bao giờ biết rằng cô gái đã chờ đợi mình bấy lâu nay đã rời đi—không phải vì cô không yêu anh nữa, mà vì cô không thể tiếp tục sống trong sự vô vọng.

Nhành hoa trắng ngày nào đã úa tàn, không phải vì không đủ đẹp, mà vì đã đợi chờ quá lâu dưới ánh nắng gay gắt của thời gian.
Ý văn hay đấy. Nhưng nhành hoa trắng sao lại cho đi ONS .
Hóng tiếp đoạn sau cô ấy có bầu với gã bad boi không?
Rồi mấy năm sau cô ấy có gặp lại tylertqc không?
 
Thế nói thẳng với gái anh là thằng bất tài vô dụng, nhu nhược yếu hèn. Nếu em ko chê thì :nosebleed:
Ko biết chạy xe thì bảo gái tập cho mà chạy, hoặc tự mà tập đi. Chứ cứ tự ti mặc cảm về những vấn đề có thể cải thiện được (chứ ko phải như những bạn bị dị tật bẩm sinh, khó hoặc ko cải thiện được) thì sao bản thân hạnh phúc được thím? Bản thân thím phải hài lòng với chính mình đã, rồi mới mong làm cho người khác hạnh phúc được.
Vậy là thím chưa biết kiểu gái này rồi.
Zai càng đần càng đụt càng hèn nó càng thích càng mê:still_dreaming:
 

Vậy là thím chưa biết kiểu gái này rồi.
Zai càng đần càng đụt càng hèn nó càng thích càng mê:still_dreaming:
Gu này mặn quá, tại hạ không nếm nổi :angry: tôi thích đàn ông mạnh mẽ, áp chế được tôi lúc đa số, nhưng có lúc cũng yếu đuối, đáng yêu để tôi dỗ dành, ôm ấp. Chứ lúc nào cũng nhu nhược đần đụt hèn thì thôi, chê.
 

Thread statistics

Created
tylertqc,
Last reply from
tylertqc,
Replies
77
Views
7,699
Back
Top