Thanh Niên Thô Kệch
Senior Member
Đầu năm nào cũng nghĩ: "năm nay bố m sẽ chăm ngoan học giỏi ngày từ đầu các thứ". Xong rồi giữa vs cuối năm học hành như loằn ấy
thấy bọn trẻ khổ vl ra, mà ở thời này ko học ko dc, muốn cho con vui chơi lắm mà chương trình như bòiKo nhớ lắm, ngày tựu trường có đứa quần dài , đứa quần tà lỏn đóng thùng, mình là dạng tà lỏn đóng thùng sơ mi trắng, nhưng thật ra có biết con mẹ gì đâu, má cho mặc gì thì mặc đó thôi, đóng thùng cho lịch sự. Má dắt dô lớp, đứng nhìn bạn bè ngơ ngác, có mấy đứa quen từ trước nên chạy giỡn um sùm, mình chả biết gì, tìm đại cái bàn nào đó ngồi cho gọn, trong sân trường thì ôi thôi là người, má để đó tí rồi má về trước, mình ở lại chuẩn bị gặp cô giáo. Hôm đó sân trường đông và vui, ngày đầu vào làm quen thôi chứ học hành gì đâu, nhớ hồi đó trước khi vào lớp 1 còn chỉ biết chữ sơ sơ, chả có học thêm học nếm cái gì, vào ngồi còn cười đùa, rồi học từ từ abc xyz. Giờ chưa vào lớp 1 tụi nhỏ đã nói tiếng anh vèo vèo,làm văn, làm toán, thiếu điều muốn tìm nghiệm phương trình. Rõ khổ, cái tuổi giáo dục đạo đức, nhân cách thì ko dạy, đi dạy mấy cái lý thuyết suông, logic, toán họccàng nói càng thấy mạt vận xứ này
Nhớ hồi đó con bé bên cạnh ỉ* đùn trong quần, thúi bỏ m*:"> tự nhiên lại nhớ về ngày đầu tiên đi học mẫu giáo ở trường làng và ngày đầu tiên bước vào học lớp 1 các thím ạ. Trong kí ức vẫn nhớ cái mùi lá cây keo, sau này cứ ngửi mùi ấy là nhớ về kí ức hồi còn bé.
Thoáng 1 cái méo thể ngờ đã 20 năm rồi
via theNEXTvoz for iPad
Bài văn này gợi cảm xúc thật, thế hệ nào cũng có ấn tượngmình vẫn nhớ như in mẩu truyện này, mỗi lần đọc lại thấy có cái gì đó hoài niệm:
Hằng năm cứ vào cuối thu, lá ngoài đường rụng nhiều và trên không có những đám mây bàng bạc, lòng tôi lại nao nức những kỷ niệm hoang mang của buổi tựu trường.
Tôi không thể nào quên được những cảm giác trong sáng ấy nảy nở trong lòng tôi như mấy cành hoa tươi mỉm cười giữa bầu trời quang đãng.
Những ý tưởng ấy tôi chưa lần nào ghi lên giấy, vì hồi ấy tôi không biết ghi và ngày nay tôi không nhớ hết. Nhưng mỗi lần thấy mấy em nhỏ rụt rè núp dưới nón mẹ lần đầu tiên đến trường, lòng tôi lại tưng bừng rộn rã.
Buổi sáng mai hôm ấy, một buổi mai đầy sương thu và gió lạnh. Mẹ tôi âu yếm nắm tay tôi dẫn đi trên con đường làng dài và hẹp. Con đường này tôi đã quen đi lại lắm lần, nhưng lần này tự nhiên tôi thấy lạ. Cảnh vật chung quanh tôi đều thay đổi, vì chính lòng tôi đang có sự thay đổi lớn: Hôm nay tôi đi học.
"Buổi sáng mai hôm ấy, một buổi mai đầy sương thu và gió lạnh. Mẹ tôi âu yếm nắm tay tôi dẫn đi trên con đường làng dài và hẹp".mình vẫn nhớ như in mẩu truyện này, mỗi lần đọc lại thấy có cái gì đó hoài niệm:
Hằng năm cứ vào cuối thu, lá ngoài đường rụng nhiều và trên không có những đám mây bàng bạc, lòng tôi lại nao nức những kỷ niệm hoang mang của buổi tựu trường.
Tôi không thể nào quên được những cảm giác trong sáng ấy nảy nở trong lòng tôi như mấy cành hoa tươi mỉm cười giữa bầu trời quang đãng.
Những ý tưởng ấy tôi chưa lần nào ghi lên giấy, vì hồi ấy tôi không biết ghi và ngày nay tôi không nhớ hết. Nhưng mỗi lần thấy mấy em nhỏ rụt rè núp dưới nón mẹ lần đầu tiên đến trường, lòng tôi lại tưng bừng rộn rã.
Buổi sáng mai hôm ấy, một buổi mai đầy sương thu và gió lạnh. Mẹ tôi âu yếm nắm tay tôi dẫn đi trên con đường làng dài và hẹp. Con đường này tôi đã quen đi lại lắm lần, nhưng lần này tự nhiên tôi thấy lạ. Cảnh vật chung quanh tôi đều thay đổi, vì chính lòng tôi đang có sự thay đổi lớn: Hôm nay tôi đi học.
Đọc nghe giống trong sách giải quámình vẫn nhớ như in mẩu truyện này, mỗi lần đọc lại thấy có cái gì đó hoài niệm:
Hằng năm cứ vào cuối thu, lá ngoài đường rụng nhiều và trên không có những đám mây bàng bạc, lòng tôi lại nao nức những kỷ niệm hoang mang của buổi tựu trường.
Tôi không thể nào quên được những cảm giác trong sáng ấy nảy nở trong lòng tôi như mấy cành hoa tươi mỉm cười giữa bầu trời quang đãng.
Những ý tưởng ấy tôi chưa lần nào ghi lên giấy, vì hồi ấy tôi không biết ghi và ngày nay tôi không nhớ hết. Nhưng mỗi lần thấy mấy em nhỏ rụt rè núp dưới nón mẹ lần đầu tiên đến trường, lòng tôi lại tưng bừng rộn rã.
Buổi sáng mai hôm ấy, một buổi mai đầy sương thu và gió lạnh. Mẹ tôi âu yếm nắm tay tôi dẫn đi trên con đường làng dài và hẹp. Con đường này tôi đã quen đi lại lắm lần, nhưng lần này tự nhiên tôi thấy lạ. Cảnh vật chung quanh tôi đều thay đổi, vì chính lòng tôi đang có sự thay đổi lớn: Hôm nay tôi đi học.