Dễ ẹc à thím, đàn ban đầu 200 con, sau 2 năm còn chưa tới 15 con nên cha e cho ra đi hết luôn.
Thỏ nó sức đề kháng yếu lắm, bị đủ thứ bệnh hết dù cho chăm rất kỹ, chuẩn bị thuốc men sẵn hết cả, đặc biệt là hay bị sình bụng, ăn cái lá hay cỏ éo gì mà lạ xíu là lên dĩa
Còn thỏ mẹ thì phải luôn chuẩn bị đủ nước cho nó uống sau sinh, ko thì cũng
Chuồng thỏ ngày phải dọn dẹp ít nhất 2 lần, chớ ko thì...à mà thôi thím biết rồi.
Khi thỏ mẹ sắp đẻ thì làm cái khay gỗ trong đó lót rơm cho thỏ con nó ấm chớ ko thì...rồi cũng éo được đụng vô thỏ con, nếu ko thỏ mẹ nó cho thỏ con lên dĩa, đờ mờ câu hổ dữ éo ăn thịt con là chỉ đúng với con cọp thôi nha.
thỏ mẹ nó ăn kiểu mất dạy, cắn đứt đầu chừa lại cái mình, đậu mè nó, gớm vãi cả lìn, nghĩ lại vẫn ớn mỗi lần phải dọn xác thỏ con.
À thỏ nó siêu nhát nha, ko phải tự nhiên có câu nhát như thỏ đế đâu thím, đừng bao giờ để thỏ bị chó sủa trực diện nha, mặc dù cờ hó chỉ sủa cho vui nhưng thỏ nhà ta vài tiếng sau là ngỏm, ụ á cái chết lãng xẹt nhất trên đời, e éo tin cha e nói, nên e rình lúc cha đi làm, bắt con thỏ lại gần chọc chó sủa chơi rồi đem thỏ bỏ vô chuồng lại, đậu mè lát sau ra chết thiệt.
chết như chưa từng được chết bao giờ ấy thím.