Áp lực kiếm tiền ngày càng nhiều.

đm e nhà tp, ở HN có sẵn nhà r, nên U30 bị bắt cưới. cơ mà công việc chưa ổn định nên k dám
 
Em ở quê, lúc 18 tuổi bắt đầu lên thành phố học đại học thì mẹ đã dặn câu: " bao giờ có nhà có xe đã tính chuyện có người yêu, cưới xin nghe con!". Do ở quê e nhiều thanh niên lên phố có con sớm, cưới sớm, bỏ học. Em học xây dựng 5 năm. Đến năm cuối ngồi cà phê bàn chuyện với đám bạn, tính xem bao giờ mua được nhà ở. Lúc đấy đất Đà Nẵng lên cao, tầm 2 tỷ một lô, tính ra lươn 20tr 1 tháng thì để dành đến gần 40 tuổi mới có miến đất. Sau khi ra trường, lương chỉ có 6tr làm có tiết kiệm nhưng ko bao nhiêu, 2 tỷ nó cứ đè nặng. Em làm xây dựng, đi xây biệt thự, bảo trì nhiều nơi giá trị căn đến 40 tỷ, bức tranh treo tường gần 100 triệu. Lúc đấy cảm giác nhiều lúc khó tả. Năm ngoái Đà Nẵng dịch, xây dựng tạm ngừng. Em dùng tiền tiết kiệm đầu tư forex, lại thất bại. Năm nay làm lại từ đầu, tháng e cũng để dành được 8tr. Nhưng cảm giác vẫn ko đủ, e biến thành đứa keo kiệt, ko dám ăn tiêu. Tuy nghèo nhưng e luôn cảm giác mấy trăm triệu nó rất bé, ko đủ để là gì cả. Em trở thành người tham lam, ích kỹ, keo kiệt, em chỉ muốn để dành tiền, ko dám yêu, ko dám quen ai hết. Dạo gần đây có nhiều người nói đà ông trên 25 phải có 500tr để dành, e càng áp lực hơn nữa. Có ai giống e ko?

Thời điểm thành công mỗi người khác nhau nhé.
Làm xây dựng thì phải rèn luyện cho cứng, lên tầm vị trí thì mới có cửa.
Nhìn sang bên IT chắc muốn bỏ nghề luôn.
 
Back
Top