Áp lực kiếm tiền ngày càng nhiều.

Làm công ăn lương mà làm xd nữa thấy đồng tiền nó khó ngay.
lúc trước leo lên 6 tầng giàn, bất chợt nhìn xuống dưới rồi nghĩ bây giờ rớt xuống thì tiền đâu mà chữa, 6tr có đáng ko. Hôm đấy về thức trắng. Nhưng mà ko bỏ được, học 5 năm trời rồi,ngoài nghề đấy ra trong đầu ko có gì cả.
 
Em ở quê, lúc 18 tuổi bắt đầu lên thành phố học đại học thì mẹ đã dặn câu: " bao giờ có nhà có xe đã tính chuyện có người yêu, cưới xin nghe con!". Do ở quê e nhiều thanh niên lên phố có con sớm, cưới sớm, bỏ học. Em học xây dựng 5 năm. Đến năm cuối ngồi cà phê bàn chuyện với đám bạn, tính xem bao giờ mua được nhà ở. Lúc đấy đất Đà Nẵng lên cao, tầm 2 tỷ một lô, tính ra lươn 20tr 1 tháng thì để dành đến gần 40 tuổi mới có miến đất. Sau khi ra trường, lương chỉ có 6tr làm có tiết kiệm nhưng ko bao nhiêu, 2 tỷ nó cứ đè nặng. Em làm xây dựng, đi xây biệt thự, bảo trì nhiều nơi giá trị căn đến 40 tỷ, bức tranh treo tường gần 100 triệu. Lúc đấy cảm giác nhiều lúc khó tả. Năm ngoái Đà Nẵng dịch, xây dựng tạm ngừng. Em dùng tiền tiết kiệm đầu tư forex, lại thất bại. Năm nay làm lại từ đầu, tháng e cũng để dành được 8tr. Nhưng cảm giác vẫn ko đủ, e biến thành đứa keo kiệt, ko dám ăn tiêu. Tuy nghèo nhưng e luôn cảm giác mấy trăm triệu nó rất bé, ko đủ để là gì cả. Em trở thành người tham lam, ích kỹ, keo kiệt, em chỉ muốn để dành tiền, ko dám yêu, ko dám quen ai hết. Dạo gần đây có nhiều người nói đà ông trên 25 phải có 500tr để dành, e càng áp lực hơn nữa. Có ai giống e ko?
Bớ ng ta thằng seeder đặt backlink
 
xã hội càng phát triển thì chi phí càng đắt đỏ. Lại thêm cái tệ nạn nữ quyền lên ngôi, mọi áp lực tài chính trong gia đình dồn hết qua cho thằng con trai, vậy nên nhìu ông h chán chả muốn lấy vợ nữa, lấy về phụ mình ko nói, lấy về bắt nuôi nó với đứa con nữa thì thôi sống 1 mình cho sướng . Nói chung đây là xu hướng khi xh phát triển rồi, vậy nên bên Nhật giới trẻ h cũng ngại kết hôn vì áp lực kinh tế bên đó quá lớn và đàn ông đi kiếm tiền 100%
 
Bớ ng ta thằng seeder đặt backlink
cái backlink này nó tự đặt đấy, adm trước bảo auto chèn do có thằng mua gói quảng cáo forex ở đây
qZV215Z.png
 
Em ở quê, lúc 18 tuổi bắt đầu lên thành phố học đại học thì mẹ đã dặn câu: " bao giờ có nhà có xe đã tính chuyện có người yêu, cưới xin nghe con!". Do ở quê e nhiều thanh niên lên phố có con sớm, cưới sớm, bỏ học. Em học xây dựng 5 năm. Đến năm cuối ngồi cà phê bàn chuyện với đám bạn, tính xem bao giờ mua được nhà ở. Lúc đấy đất Đà Nẵng lên cao, tầm 2 tỷ một lô, tính ra lươn 20tr 1 tháng thì để dành đến gần 40 tuổi mới có miến đất. Sau khi ra trường, lương chỉ có 6tr làm có tiết kiệm nhưng ko bao nhiêu, 2 tỷ nó cứ đè nặng. Em làm xây dựng, đi xây biệt thự, bảo trì nhiều nơi giá trị căn đến 40 tỷ, bức tranh treo tường gần 100 triệu. Lúc đấy cảm giác nhiều lúc khó tả. Năm ngoái Đà Nẵng dịch, xây dựng tạm ngừng. Em dùng tiền tiết kiệm đầu tư forex, lại thất bại. Năm nay làm lại từ đầu, tháng e cũng để dành được 8tr. Nhưng cảm giác vẫn ko đủ, e biến thành đứa keo kiệt, ko dám ăn tiêu. Tuy nghèo nhưng e luôn cảm giác mấy trăm triệu nó rất bé, ko đủ để là gì cả. Em trở thành người tham lam, ích kỹ, keo kiệt, em chỉ muốn để dành tiền, ko dám yêu, ko dám quen ai hết. Dạo gần đây có nhiều người nói đà ông trên 25 phải có 500tr để dành, e càng áp lực hơn nữa. Có ai giống e ko?

Học chính quy hay tại chức mà lương có 8tr ở ĐN thế
 
Giống bác. Nhưng ngẫm ra áp lực đó không phải tự nhiên mà có, mà mọi thứ vẫn như thế, nhưng nhu cầu của mình thì càng ngày càng cao lên: Lớn lên phải có nhu cầu khẳng định bản thân, xây dựng gia đình, ăn ngon, nhu cầu về tinh thần,.... kéo theo áp lực muốn kiếm nhiều tiền để thỏa mãn.

Chia sẻ thêm chút là mình có một đứa bạn cũng không thân, nó là Phật tử. Mình có hỏi vu vơ nó có hạnh phúc không, cốt để dẫn ra câu hỏi liệu một người tham vọng có thể có hạnh phúc không. Nó mới nói rằng "thiểu dục, tri túc", dịch ra là ít ham muốn và biết đủ, làm được điều đó thì sẽ hạnh phúc. Nhưng khó, vì cuộc đời con người ai cũng chỉ sống một lần, không mấy người có thể cứ thế để mà an nhiên tự tại qua ngày được :D
 
Em ở quê, lúc 18 tuổi bắt đầu lên thành phố học đại học thì mẹ đã dặn câu: " bao giờ có nhà có xe đã tính chuyện có người yêu, cưới xin nghe con!". Do ở quê e nhiều thanh niên lên phố có con sớm, cưới sớm, bỏ học. Em học xây dựng 5 năm. Đến năm cuối ngồi cà phê bàn chuyện với đám bạn, tính xem bao giờ mua được nhà ở. Lúc đấy đất Đà Nẵng lên cao, tầm 2 tỷ một lô, tính ra lươn 20tr 1 tháng thì để dành đến gần 40 tuổi mới có miến đất. Sau khi ra trường, lương chỉ có 6tr làm có tiết kiệm nhưng ko bao nhiêu, 2 tỷ nó cứ đè nặng. Em làm xây dựng, đi xây biệt thự, bảo trì nhiều nơi giá trị căn đến 40 tỷ, bức tranh treo tường gần 100 triệu. Lúc đấy cảm giác nhiều lúc khó tả. Năm ngoái Đà Nẵng dịch, xây dựng tạm ngừng. Em dùng tiền tiết kiệm đầu tư forex, lại thất bại. Năm nay làm lại từ đầu, tháng e cũng để dành được 8tr. Nhưng cảm giác vẫn ko đủ, e biến thành đứa keo kiệt, ko dám ăn tiêu. Tuy nghèo nhưng e luôn cảm giác mấy trăm triệu nó rất bé, ko đủ để là gì cả. Em trở thành người tham lam, ích kỹ, keo kiệt, em chỉ muốn để dành tiền, ko dám yêu, ko dám quen ai hết. Dạo gần đây có nhiều người nói đà ông trên 25 phải có 500tr để dành, e càng áp lực hơn nữa. Có ai giống e ko?
t tin, 1 kỹ sư XDDDCN HN cho hay
 
Thớt ở thành phố lớn là dở rồi, lương phải 30 củ trở lên thì mới tính đc đến chuyện mua nhà và sau này lấy vợ thì vợ cũng phải tầm thu nhập nhiêu đó thì mới vươn lên đc ở nơi đô thị đắt đỏ.
Mình cũng có mấy năm ở HN, cũng định tính ở lại HN đấy chứ, nhưng chi phí đắt đỏ, giá nhà cửa leo quá cao, mà thu nhập 2 vợ chồng chỉ đủ mua nhà ngoại thành xa tít, nếu mà mua thì đi làm vỡ mồm (chưa kể kẹt xe), rồi đưa đón con đi học, các kiểu..vv
Rồi quyết định bỏ, về quê. Giờ lương mình hơn 2 chục, lương vợ 10 tr, sống khỏe, nhà cửa ok rồi, mỗi tháng tiêu tẹt ga cả gia đình 4 người chưa hết đc 10 triệu. Quan trọng nhất là môi trường sống tỉnh lẻ nó đỡ xô bồ, mà bọn trẻ học ở thành phố tỉnh lẻ thì cũng ổn lắm chứ.
Nghĩ cảnh chen lấn ở HN mà thấy khiếp.
Và rồi 2 đứa con bạn lớn lên lại mặc cảm tự ti y như các bạn ngày nay, thậm chí còn hơn ngày nay :)
 
Tôi có ông anh làm xây dựng. Từ lúc ra trường cho đến năm 33 tuổi làm ăn toàn thất bại. Nặng nhất là năm 33 tuổi nhận thi công 1 cái bể nước lớn, không hiểu sao bị thấm hoài dù đã thử nhiều cách, phải sửa lại tới 6 lần, nợ nần chồng chất, ông bà già ở quê phải bán 1 căn nhà cho ổng trả nợ. Thất chí, ổng về quê lấy vợ. Chả biết có phải do hợp với vợ không, sau 1 năm ổng quay lại SG làm tiếp. Được 1 ông thương hại cho mượn căn nhà làm chỗ ở, coi như ng coi nhà k lấy tiền. Sau đó ổng làm ăn phất lên trông thấy. Giờ là trùm trong mảng của ổng rồi, tài sản giờ chắc cả ngàn tỏi, toàn tháp tùng mấy sếp bự không. Thế nên cứ bình tĩnh bạn ạ, thời tới cản k kịp :)))
 
Em ở quê, lúc 18 tuổi bắt đầu lên thành phố học đại học thì mẹ đã dặn câu: " bao giờ có nhà có xe đã tính chuyện có người yêu, cưới xin nghe con!". Do ở quê e nhiều thanh niên lên phố có con sớm, cưới sớm, bỏ học. Em học xây dựng 5 năm. Đến năm cuối ngồi cà phê bàn chuyện với đám bạn, tính xem bao giờ mua được nhà ở. Lúc đấy đất Đà Nẵng lên cao, tầm 2 tỷ một lô, tính ra lươn 20tr 1 tháng thì để dành đến gần 40 tuổi mới có miến đất. Sau khi ra trường, lương chỉ có 6tr làm có tiết kiệm nhưng ko bao nhiêu, 2 tỷ nó cứ đè nặng. Em làm xây dựng, đi xây biệt thự, bảo trì nhiều nơi giá trị căn đến 40 tỷ, bức tranh treo tường gần 100 triệu. Lúc đấy cảm giác nhiều lúc khó tả. Năm ngoái Đà Nẵng dịch, xây dựng tạm ngừng. Em dùng tiền tiết kiệm đầu tư forex, lại thất bại. Năm nay làm lại từ đầu, tháng e cũng để dành được 8tr. Nhưng cảm giác vẫn ko đủ, e biến thành đứa keo kiệt, ko dám ăn tiêu. Tuy nghèo nhưng e luôn cảm giác mấy trăm triệu nó rất bé, ko đủ để là gì cả. Em trở thành người tham lam, ích kỹ, keo kiệt, em chỉ muốn để dành tiền, ko dám yêu, ko dám quen ai hết. Dạo gần đây có nhiều người nói đà ông trên 25 phải có 500tr để dành, e càng áp lực hơn nữa. Có ai giống e ko?

Làm công ăn lương mấy nghề bên kĩ thuật bình thường, trước 25 tuổi có *** chứ làm gì có 500tr :LOL: (trừ SIÊU SAO IT ra nha). Thớt nếu thấy mình có năng lực làm việc + kiến thức, thì có thể kiên trì theo nghề. Đến lúc nào đó (hơn 30) mình sẽ có vị trí trong nghề nghiệp, khi đó tiền bạc nó dễ dàng hơn. Còn nếu thấy không yêu nghề thì nên tính cách khác:
1. Đổi nghề khác
2. Mua vietlott
3. Chui chạn, dùng lương đắp vô ngoại hình, kiếm con nào giàu + xấu, đâm lủng bụng nó.
 
Back
Top