Buồn quá không biết tâm sự cùng ai đành mượn acc voz ông đồng nghiệp lên đây tâm sự cho nguôi ngoai phần nào.
Tuổi thơ tôi do ba mẹ bận đi làm nên luôn quấn quýt quanh bà nội. Hai bà cháu tôi thương nhau lắm, có giận nhau cũng chả bao giờ giận lâu được vài tiếng là huề. Bà lo lắng cho tôi mọi thứ từ lúc còn tấm bé tới khi tôi lớn khôn, dạy tôi làm người chứ lúc nhỏ còn bé chưa biết chuyện tôi hỗn lắm.
Rồi bà cũng dần yếu đi do bệnh tuổi già( bà 90 rồi) Ban đầu nội tôi bị lú lẫn nhưng vẫn còn nhận biết người thân, nội còn hay kể với mấy dì là "thằng Qu nó thương tao lắm, nó còn cự má nó rằng đây là bà nội tui mà."
Tôi sớm ý thức được việc trước sau gì ngày này cũng tới, tôi cố hết sức dành thời gian cho nội nhưng mà lâu lâu vẫn tỏ ra bực dọc vì nội bị lẫn nên hay sai hỏi 1 thứ nhiều lần với nữa công việc bận rộn nên không trò chuyện với nội nhiều được để bà nằm mình trong phòng suốt. Giờ tôi thấy có lỗi quá.
Đùng cái tuần lễ nay bệnh tình bà trở nặng. Bà rơi vào trạng thái sống thực vật nằm một chỗ, ngủ li bì không ăn uống nói được nữa phải đút sữa, lâu lâu mới mở mắt dậy nhìn xung quanh chút rồi lại ngủ. Bác sĩ bảo rằng được ngày nào hay ngày ấy. Gia đình cũng đã chuẩn bị lo hậu sự cho bà.
Trời đất quanh tôi như sụp đổ. Ngày tôi sợ nhất đã tới, tôi sắp phải li biệt người bà nội mà tôi thương hơn cả cha mẹ mình. Tôi ngồi bên giường chăm nội, nội thức dậy nhìn tôi như muốn nói gì đó nhưng không thể, chỉ có nước mắt nội trào ra. Tôi khóc như một đứa trẻ. Tôi giận mình và hối hận kinh khủng. Tôi cứ tự hỏi mình lần cuối mình làm nội cười hay nghe nội tâm sự là khi nào? Hàng loạt kỷ niệm bà cháu cứ ùa về trong tôi, đáng nhẽ tôi nên ngồi ôn lại với nội khi nội còn tỉnh táo chứ, sao tôi vô tâm đến thế. Tôi cố lục lọi lại ký ức xem nội có tâm nguyện gì nhắn nhủ tôi làm không, nhận ra nội chưa từng đỏi hỏi gì ở tôi cả.
Tôi vốn dĩ theo thuyết vô thần(không tin ma hay thần, chết là hết) nhưng khi nghĩ tới việc ký ức của tôi trong bà sẽ tan vào hư vô, tôi không tài nào chấp nhận nổi, đành tìm kiếm niềm tin mới ở phật giáo như cứu cánh vì sư bảo sau khi chết tâm thức không tan biến mà đầu thai, nhưng sẽ quên hết mọi việc ở kiếp này. Tôi hỏi bác sĩ tâm lí thì họ bảo tôi phải quên đi để sống tiếp, nhưng tôi không muốn quên kỷ niệm bà cháu tôi, tôi thấy vậy thì bất hiếu quá.
Bà cháu ở với nhau cả chục năm, giờ mới nhận ra chẳng có nổi một bức hình hai bà cháu chụp chung.
Giờ tôi phải làm gì đây, trước mắt chỉ biết dành thời gian cho bà nội tới lúc nội mất, vậy sau đó tôi có nên nghe lời bác sĩ gác lại mọi kỷ niệm một góc để vui vẻ sống tiếp, làm vậy tôi thấy bất hiếu quá.
P/s: Ai còn người thân thì cố dành thời gian cho họ, vì không sẽ day dứt lắm. Tình yêu công việc không quan trọng bằng tình thân đâu.
Con thương nội lắm, nội thân yêu của con.