Ngày cuối năm 2071: T đẩy cổng vào một ngôi nhà cũ, cổng chỉ khép hờ. Hai bên sân cỏ đã mọc quá mắt cá, vài cái chậu cây ngổn ngang sát tường. Một ông lão đi từ nhà sau ra nheo mắt nhìn hỏi: “H đấy à, về thăm ông hả?”
“Dạ không thưa chú, cháu là T, con ba X má P, đồng nghiệp cũ của chú ở Viettel, không biết chú còn nhớ không”
Ông lão nhìn người trung niên, gật gù hỏi lại: “có phải hai bác dưới mé ông ba không?”
T nhẹ nhàng tiến lại cầm hai tay ông lão từ tốn “dạ, mà ông ba đã dọn đi từ lâu rồi chú ạ, chắc chú không nhớ con, nhưng con rất nhớ cái bạt tai của chú”
Ông lão giật mình, thoáng chút giây phút nóng nảy mùng hai Tết năm nào hiện về, ông cười gượng “à cậu đấy hả? Lâu quá rồi cậu còn nhớ sao”
Người đàn ông trung niên siết chặt tay lão: “Cháu nhớ chứ, rất nhớ”.. ông nghẹn ngào xúc động “nhờ cái bạt tai của chú mà cháu thức tỉnh, tính tình thay đổi, biết mình biết ta, sống vì người hơn. Cháu giờ không sống thì ba mẹ không nữa, mà còn cho cả dân huyện Vị Thượng này”
Ông lão giật mình, chẳng lẽ cậu bé ngỗ ngược năm nào nay là vị bí thư mới lên mà ai ai cũng tấm tắc khen hay sao? Ông lão bật khóc.
Hôm ấy lá ngoài đường rụng nhiều, và trên không có những đám mây bàng bạc..
via theNEXTvoz for iPhone