Bầu Trời Năm Ấy

Bầu trời năm ấy

Chap15: Chạm tay vào ước mơ


Thật buồn cười khi cái môn Hoá - cái môn mà hầu hết mọi người đều than vãn (ngay cả nó cũng vậy) giờ đây lại là hy vọng duy nhất đưa nó đến giảng đường đại học. Có 1 câu nói nó khá tâm đắc: “The most dangerous creation anywhere comes from people fighting as if there was nothing to lose!”, đại khái có nghĩa là khi con người không còn gì để mất họ sẽ thể hiện những điều phi thường nhất. Chiều hôm ấy giữa cái nắng như đổ lửa giữa hè của Hà Nội, chúng ta dễ dàng bắt gặp những đôi mắt thấm đẫm vẻ mệt mỏi, không chỉ vì cái thời tiết này mà chủ yếu là việc gánh chịu những áp lực vô hình đang đè nặng lên vai những thí sinh như nó. Trước giờ vào thi, tay chân nó run như đang ở mùa Đông chứ không phải mùa hè nữ, giây phút giám thị đọc tên nó làm nó vài phần hoảng hốt. Đề thi được phát ra, ai nấy đều hí hoáy đọc đề còn nó phải mất hơn 1 phút sau mới dám mở đề. Đập vào mắt nó là hàng loạt câu hỏi với những công thức phân tử và tất cả đều là tự luận chứ không phải là trắc nghiệm như ngày nay nữa. Khốn nạn thay bao nhiêu công thức và phương pháp giải nó mất cả đêm để học giờ chẳng thấy đâu trong não bộ của nó nữa, đồng hồ vẫn tích tắc mặc cho nó quằn quại với bao nỗ lực lúc lại trí nhớ. Nó quyết định làm mấy câu dễ trước, mặc dù nó học không phải giỏi gì nhưng ít ra kiến thức hoá của nó không đến nỗi tệ, hơn nửa thời gian trôi qua nó cũng kịp làm được 1/3 đề thi. Khi có được bước đệm thì mớ tơ nhện trong đầu nó cũng được dọn dẹp đi, nó dần nhớ được các công thức nhưng cũng chỉ giúp nó thêm được 2 câu trước khi tiếng trống báo hiệu kỳ thi đại học năm đó của nó chính thức khép lại. Bước ra cửa phòng thi thấy mặt ai nấy đều như đưa đám vậy, nó lê lết về phòng cùng bố nó. Về đến phòng mở điện thoại ra thấy tin nhắn của Hồng, hoá ra Hồng thi về trước và đã lấy đồ qua chỗ chị chơi rồi. Nó với bố nó cũng lục tục chuẩn bị về quê cho kịp chuyến xe. Lúc trên xe thì Hồng gọi điện nhưng nó không nghe, thêm 2 cuộc nữa trước khi điện thoại nó im bặt. Nó cứ nhìn ra cửa xe, từng dòng người qua lại như tạm biệt nó vậy, nó thầm nghĩ nó có còn cơ hội để đặt chân lại mảnh đất này nữa không.

Về đến nhà nó mới nhớ ra khi nãy Hồng gọi, nó gọi lại thì nghe giọng con bé có vẻ vui lắm, hỏi han 1 vài câu rồi nó cúp máy với lý do mệt. Hôm sau bố nó gọi lại hỏi xem thi làm được bài không, nó chỉ biết trả lời là “con không biết”. Bố nó không nói gì, vào nhà gọi cho bác nó xem có chỗ nào dạy lái xe không rồi đăng ký cho nó, mẹ nó chỉ càu nhàu vài câu rồi kệ nó. Nó lại chạy ra biển, ngồi dưới hàng phi lao mát rượi, nó bắt đầu mường tượng đến cuốc sống của nó khi vào nam.

Bẵng đi 1 thời gian sau, khi đang tập ngồi chém gió với bọn thằng Sơn thì thấy thằng Đức kêu có điểm đại học rồi kìa, 2 thằng mày không xem à (thằng Sơn cũng thi đại học nhưng khác trường nó). Nghe vậy thằng Sơn vội lấy điện thoại gọi tổng đài tra cứu điểm thi.

  • 12 ĐIỂM.
Giọng tổng đài viên vang lên nghe sao mà muốn đập điện thoại thế cơ chứ. Với điểm số này tất nhiên là nó tạch rồi, cả bọn chuyển ánh mắt sang chỗ nó. Ừ thì nó cũng tra cứu vậy.

- Dmm nhanh cái tay lên, đ*o gì run như cầy sấy thế! -Giọng thằng mặt cẹc Tài vang lên khi thấy tay nó đang run run bấm điện thoại.

- Để im cho bố mày gọi, xoắn cái gì??

Điện thoại được kết nối, sau khi confirm thông tin thì chị gái dễ thương ở đầu dây bên kia (không thấy mặt nhưng nghe giọng là biết dễ thương rồi)đọc:

- Toán 5, Lý 5, Hoá 8.5!

Uây vclll, nó có nghe nhầm không vậy, là 18.5 điểm đấy!

- Dm điểm cao thế, đậu đại học cmnr còn gì nữa. Khao đi!! -Bọn này hét lên như điên loạn vậy. Mặt nó thì lâng lâng, miệng cười hềnh hệch.

- Dm cười cái gì nữa, mau ra quán nước thôi, ngôi đây truyền máu cho muỗi à bọn ngu này. -Thằng Tài gọi cả bọn dậy ra quán nước.

Tối đó nó chạy về khoe với ông bà và bố mẹ nó, cả nhà chẳng ai tin, phải gọi tổng đài lần nữa để xác nhận.

Ngày hôm sau việc đầu tiên nó làm là gọi cho Hồng.

- Hồng à, biết điểm thi đại học chưa? Hồng được mấy?

- Hồng xem rồi, được có 20 điểm thôi!

- Thế là chắc chắn đậu rồi còn gì!

- Ừ, Hoàng được bao nhiêu?

- 18.5 đấy nhưng chưa biết điểm chuẩn bao nhiêu nữa, sợ không đậu ấy!

- Cao thế à, chắc là đậu thôi!

- Mong là vậy.

Rồi ít lâu sau, các trường cũng cô bố điểm chuẩn, giây phút xem điểm chút nữa làm nó đột quỵ mà chết. Điểm chuẩn 18.5 ngành CET. Quả này chắc các cụ nhà nó phải gánh nó gãy lưng mới giúp nó đậu đại học được chứ chẳng đùa.

Nó báo cho gia đình nhưng rồi bố mẹ nó lại dội cho nó 1 gái nước lạnh:

- Thôi đi làm rồi kiếm ít vốn thôi con ạ chứ đi học tốn mớ tiền mà sau này khéo lại thất nghiệp thì khổ. -Mẹ nó vẫn muốn nó vào nam đi làm hơn là mài đít trên ghế nhà trường thêm 5 năm nữa.

- Nhưng con muốn đi học. Sau ra có cái bằng dễ kiếm việc hơn chứ. -Nó nói như sắp khóc vậy!

- Mày thấy bao nhiêu người đi học tốn bao nhiêu tiền rồi cũng có việc đâu, học rồi sau này lấy tiền đâu mà xin việc nữa.

Nó không biết trả lời thế nào nữa, phải chăng cuối cùng nó vẫn lỡ hẹn với cái cửa sao, no không can lòng.

Tối đó ông chú (em trai ông nội và rất có tiếng nói đối với bố mẹ nó, chỉ sau ông bà nội) hay tin nó đậu đại học nên gọi xuống ngay:

- Thằng Hoàng đậu đại học rồi phải không?

- Vâng chú ạ! -Bố nó trả lời

- Thế khi nào nó nhập học?

- Dạ gia đình cháu định cho nó vào nam đi làm chú ạ.

- Đi làm cái gì mà đi làm, cho nó học, không có tiền thì tao vay cho nó học, nhà có mỗi đứa đậu đại học lại bắt nó nghỉ là thế nào? -Giọng ông bắt đầu gắt lên làm bố nó cũng sợ.

- Vâng thì nhà cháu cũng đang tính thôi ạ!

- Tính cái gì nữa, định cả đời để con cháu không phát triển tương lai à.

Nói thêm một hồi nữa bố mẹ nó đồng ý cho nó đi học trước sức ép của ông chú.

Chắc cả đời nó phải cảm ơn ông bà nội và ông chú không thì nó cũng không biết có được đi học đại học không nữa. Đừng ai xem nhẹ việc học nhé vì khi ấy để vào đại học là rất khó, không như bây giờ nên nhà ai có con cháu học đại học đều được nể lắm.

Hôm sau nó qua nhà Hồng để báo tin rồi rủ con bé đi ăn chè luôn, cả 2 đứa cười nói vui vẻ cả buổi vì sẽ được gặp nhau ngoài HN. Rồi lời hứa khi xưa sẽ thành sự thật.
 
Bầu trời năm ấy

Chap16: Khoảng trời riêng


Phải nói thông tin nó đỗ đại học với 18.5 nhanh chống làm cả làng bất ngờ và lần đầu tiên nó đóng vai con nhà người ta trong truyền thuyết. Nó không quan tâm lắm bởi vì nó còn đang chuẩn bị đồ và háo hức đến ngày nhập học.
Ngày nó nhập học trời cũng mưa to, lụt khắp đoạn đường vào cổng trường, ai nấy đều xắn quần lên để vào trường. Ngôi trường nó học thuộc dạng lâu đời của Hà Nội, những tòa nhà trải qua bao năm tháng và được xây trên 1 nghĩa địa bỏ hoang thời xưa, lâu lâu lại vài có câu chuyện kinh dị được các anh chị khóa trước share trên page confession của trường mà nghe thôi cũng méo muốnđi học tiếtmuộn rồi.
Sau khi đã ổn định chỗ ở và việc học tập thì nó bắt đầu tìm 1 công việc part-time vì nó muốn va chạm với xã hội và hơn hết là trang trải cuộc sống vì nó biết phải khó khăn lắm nó mới có cơ hội đi học mà gia đình nó lại chẳng có điều kiện gì. Thời gian đầu khối lượng học tập không quá lớn, nó vẫn thường rủ Hồng đi lượn đây đó ở Hà Nội này, chỉ đơn giản là ngồi trên xe bus, chia nhau cái tai phone vừa nghe nhạc vừa ngắm nhìn dòng người qua lại tấp nập. Phải chăng cả 2 đứa nó đều có sở thích vi vu đó đây nên những chuyến đi chơi đầy ắp tiếng cười mà không có bất cứ sự nhàm chán nào, cái không khi vui vẻ chỉ bị gián đoạn vào những mùa thi cử khi đứa nào cũng cố gắng học để không bị nợ môn. Thế nhưng cuối kỳ 2 năm nhất nó bị F môn Tin học đại cương - môn học duy nhất nó tạch suốt 5 năm, 3.9 là con số kinh khủng nhất mà ắt hẳn sinh viên nào cũng không muốn nghĩ đến nhưng biết làm sao được.
Bước sang năm 2 áp lực trở nên lớn hơn khi chia chuyên ngành, những môn học nó chưa bao giờ có thể tưởng tượng được. Khi vào lớp, đứa nào cũng là cao thủ Hóa của các trường cấp 3 nhưng khi đối diện với những đề thi thì đứa nào cũng ngán ngẩm, thiếu điều khóc thành tiếng thôi. Cuối kỳ 1 năm 2, lần đầu tiên nó và bạn bè đồng trang lứa cảm thấy bất lực không dám trả lời mặc dù đó là những câu hỏi trắc nghiệm vì chỉ cần sai 1 câu là trừ nửa điểm, cả phòng chia thành 2 nhóm khác nhau, nhóm làm được sẽ chỉ khoanh những câu chắc chắn đúng và cuối cùng chỉ làm được nửa hoặc hơn nửa đề thi còn nhóm kia làm được hết đề thi nhưng là khoanh mò vì còn gì để mất nữa đâu. Cứ như vậy nó bị cuốn vào việc học và việc làm thêm, dần cũng khô con đi chơi hay nói chuyện với Hồng nữa, con bé cũng có những mối quan hệ mới, trai có gái có, 2 đứa dần có 1 cuộc sống riêng, sợi dây giữa 2 đứa mong manh dần, cuối cùng cũng không thể níu kéo 2 đứa nữa.
Tết năm ấy,
- Ê, tao vừa thấy Hồng đi chơi với anh nào đấy! - Thằng Sơn gọi nó.
- VL, thật à? -Nó nghe mà như sét đánh ngang tai vậy.
- DM, thật, thấy ôm eo các kiểu nữa, vừa phóng qua nhà tao xong, thế 2 đứa mày chia tay rồi à? -Thằng Sơn có vẻ cũng bất ngờ với sự việc nó vừa bắt gặp.
- Có yêu đâu mà chia tay!
Nói xong nó ngậm ngùi tắt máy, đúng rồi, cả 2 đứa nó đã khi nào xác nhận với đối phương về tình cảm của mình đâu, chỉ đơn thuần là bạn bè, chẳng có bất kỳ thứ gì ràng buộc giữa 2 đứa cả. Rồi nó cũng xác nhận lời thằng Sơn khi vào nhà Hồng với mấy đứa lớp và thấy đúng là có người đàn ông đang ngồi bên Hồng trên cái ghế dài phòng khách nhà Hồng. Cả lớp nó đều bất ngờ với cảnh này rồi như bất giác cả bọn quay lại nhìn nó với ánh mắt khó hiểu. Nó đủ thông minh để hiểu bọn kia đang nghĩ gì, nó chỉ nhún vai lắc đầu tỏ vẻ "tao cũng CHỊU".
Từ ngày đó cũng phải 1 năm sau nó mới nói chuyện lại với Hồng, nó cũng không hiểu sao nó chỉ cảm thấy có gì đó hụt hẫng chứ không đến mức đau khổ của 1 đứa thất tình, phải chăng nó chưa thực sự yêu Hồng. Nó chuyển sang trọ với thằng Sơn và thằng Duy, 2 đứa này thi đại học sau nó 1 năm. Song song với việc học nó cũng bắt đầu một công việc mới với những đứa bạn, 1 công việc có thể rong ruổi khắp miền Bắc, đúng sở thích của nó. Mọi thứ dần trở lại quỹ đạo của nó, chắc hẳn sẽ có nhiều người cảm thấy khó hiểu khi suốt nhiều năm bên Hồng mà nó có thể dễ dàng từ bỏ vậy sao. Ừ đúng, nhiều năm vậy với bao kỉ niệm đẹp nhưng biết làm sao được khi sự thật là khi đó nó chẳng có gì trong tay để bất kỳ cô gái nào có thể tin tưởng vào tương lai với nó cả hoặc cũng có thể đó không phải là thứ tình cảm tha thiết gì cả vì đơn giản Hồng và nó không phù hợp với nhau. Chắc là vậy rồi!
 
Em đi nhanh vì đoạn hay ở phần sau thím ạ! Chứ lan man quá mọi người lại nhanh chán

via theNEXTvoz for iPhone
Cháp này là tiền đề cho các thứ! Giai đoạn này chỉ lo học với làm thêm cái tâm lý con nhà nghèo sao có thêm tơ tưởng gì. Nên kể qua thôi sao cho mạch truyện nó liên tục về sau mà
 
Bầu trời năm ấy

Chap17: The next chapter


Có một câu nói rất hay là, "Ngưu tầm ngưu mã tầm mã" hay "Gió tầng nào gặp mây tầng ấy", câu nói ấy chính là liều thuốc duy nhất giúp nó từ bỏ được tình cảm với Hồng. Chẳng đau buồn quằn quại rồi đâm đầu vào rượu bia hay những cuộc vui chơi overnight như nó từng xem hay đọc ở đâu, chỉ đơn giản là đi đâu đó hay xỏ giày ra sân đá bóng, ở trên sân bóng nó như 1 con người khác vậy, mọi suy nghĩ về cuộc sống hay tình cảm đều không có chỗ trong tâm trí nó. Thứ người khác thấy nó là 1 chàng trai nhanh nhẹn với đôi mắt sắc bén cùng đôi chân ma thuật đang trình diễn thứ bóng đá đầy cảm xúc và tinh tế chứ không phải 1 thằng thất tình. Suốt 1 năm trời nó cứ tưởng sẽ rất khó để nó quên được Hồng nhưng không, nó quên sạch và rất nhanh.
Rồi vào 1 ngày cuối hèkhi đang là sinh viên năm 3, đó là ngày nó không thể quên được trong đời.
Hôm đó nó đi đá bóng ở sân Sư Phạm. Về nhà tắm rửa cũng hơn 9h tối rồi, lấy điện thoại ra thì thấy cuộc gọi nhỡ lúc hơn 7h của Bố, nó gọi lại thì chỉ nghe vỏn vẹn câu nói của Bố là: “Giờ có ra bến xe bắt xe về nhà được không con?”. Nó biết có chuyện ở nhà nên chỉ bảo là : - Vâng, giờ con về được.
Nó phóng trên con Wave giữa đêm, trên con đường dài gần 200km nó chỉ ước nỗi sợ của tôi không phải là sự thật. Suốt đoạn đường đấy nó không biết là nó đang điều khiển xe hay là ai nữa, trước mắt nó nhòe hết lên, không phải là những chiếc xe nữa mà giờ chỉ là những ánh đèn nhòe lên giữa đêm tối, đẫ mấy lần nó đâm vào ai đo nhưng như 1 sự thần kỳ, nó không sao hết. Con wave của nó phóng ở tốc độ cao nhất có thể nhưng về đến nhà cũng mãi gần 1h sáng rồi, nhìn cái bạt ở sân nó cố dặn lòng không phải như mình nghĩ đâu. Chỉ đến khi dừng xe, nhìn vào trong nhà nó mới òa khóc như 1 đứa trẻ con. Cái cảm giác nhìn người thân của mình, 1 người quan trọng trong cuộc sống của bạn, người gắn bó suốt cuộc đời của bạn ra đi, bất lực là cảm giác duy nhất của nó lúc đó. Ông nội gọi nó vào giường, ông chỉ bảo: “Cháu về rồi à, đừng khóc nhiều quá không là bà không yên tâm mà đi được!”. Ông nói xong nó chỉ biết ôm ông khóc to hơn, nó biết ông yêu bà nhiều như thế nào, từ giờ nó và ông sẽ không còn nhìn thấy bà ở bên nữa. Ông Bà nội là điều gì đó to lớn lắm, nó chỉ biết rằng từ lúc cai sữa là nó đã sống với ông bà rồi. Có thể do nó là cháu đích tôn và bố mẹ đi làm xa nên nó được ông bà yêu thương hết mực. Nó nhớ hồi nhỏ mỗi khi ông nội đi lĩnh lương hưu là bà lại cho nó đi theo ông rồi bảo ông mua cháo lòng cho ăn, khi ấy quê nó nghèo lắm, nó chỉ mong đến ngày ông lĩnh lương để được dẫn ra quán ông Dung chỗ cổng làng để ăn cháo lòng, hôm nào ông lĩnh lương mà nó phải đi học là bà sẽ bảo ông mua cháo về rồi 2 bà cháu ăn. Khác với những đứa trẻ, từ lúc biết đi đến giờ nó chỉ ngủ với ông nội hoặc bà chứ không ngủ với bố mẹ hay em, bà bảo là do nó quen hơi ông bà từ nhỏ nên mới theo ông bà như vậy. Khi nó 12 tuổi thì bà nội bị tai biến, ông chăm lo từng chút cho bà rồi 7 năm sau ông cũng bị tai biến theo bà. Sau khi đỗ đại học, cứ mỗi lần nó về quê rồi chuẩn bị quay lại Hà Nội là bà lại bảo ông dúi cho nó 200, 300k sợ nó phải chịu khổ.
1 thời gian sau nó rơi vào trầm cảm nặng, cuộc sống chỉ xoay quanh 4 bức tường, hết đi học thì về ngủ hoặc lôi ảnh ông bà nội trong ví ra ngắm rồi lại khóc. Suốt 2 tháng trời nó sút 10 cân, nó không dám về nhà sợ bố mẹ thấy nó vậy thì lại không hay. Cứ vậy cho đến Tết năm đó, khi nó về nhà sau 5 tháng, bố mẹ nó thấy nó không khác gì thằng nghiện thì chỉ biết ngồi thụp xuống, mẹ nó chẳng nói gì, lẳng lặng đi vào nhà. Cái biến cố quá to này sẽ vùi lấp tương lai nó từng mơ ước chăng? Có thể lắm chứ, vì ông bà nội nó là điều nó hướng đến duy nhất mà. Nhưng may thay trong cuộc đời nó, luôn có những những sự thay đổi vào thời điểm khó khăn nhất. Tết năm đó nó lại được đắm mình vào những trận bóng mà hồi nhỏ nó ao ước, xung quanh là cả trăm người theo dõi, bước ra sân nó làm động tác như mấy cầu thủ theo đạo trên ti vi cầu nguyện may mắn trước mỗi trận đấu vậy (đến bây giờ vẫn vậy).
Cái Tết năm đó giúp nó đối mặt được với sự thật phũ phàng mà nó trốn tránh bấy lâu, nó như thấy được bà nội cũng đang mỉm cười nơi chân trời và thằng cháu sẽ không làm bà và những người yêu thương nó phải thất vọng đâu, bà nhỉ!

Life is like a book, some chapters are sad some are happy some surprised and some are exciting, but if you never turn the page, you will never know what the next chapter has in store for you!
 
Bầu trời năm ấy

Chap 18: Khởi đầu mới


Người ta thường nói bầu trời đẹp nhất là bầu trời sau mưa, những tia nắng len lỏi chiếu sáng những giợt sương ban mai và sưởi ấm những trái tim đang nguội lạnh ở 1 góc tối nào đó mà chẳng ai hay biết. Cú sock ấy giúp nó nhận ra nhiều điều hơn, nó mải nhìn những điều xa vời mà quên đi hiện tại lúc nào không hay.

Nó được thằng bạn giới thiệu vài tháng nữa nó xin cho làm Bellman ở khách sạn 3* ở Cầu Giấy, nhưng trước tiên nó phải học tiếng Anh thật tốt nếu muốn được vào làm chứ từ c3 nó có học gì tiếng Anh đâu. Trùng hợp thế nào con Nhung (đứa làm cùng nó hồi còn ở quán lẩu nướng) rủ nó đi học Toeic ở Hồ Tùng Mậu. Lúc đó nó ko ngận ngại đồng ý ngay vì học Toeic vừa học tiếng Anh mà sau thi lớ ngớ qua 450 lại đủ điều kiện ra trường mà không cần thi ở trường nữa.

Buổi đầu đi học cũng chẳng có gì nhiều, giáo viên lớp nó là 1 bà cô trẻ với gọng kính to tròn trông khá teen. Con Nhung nó rủ cả ny nó học cùng, 2 đứa ấy ngồi 1 bàn, vừa vào lớp thấy chỗ ngồi gần kín rồi chỉ trống vài chỗ cuối vì ai cũng muốn ngồi đầu cho dễ học, nó đoán là vậy. Nó thì chui tọt xuống cuối lớp như 1 thói quen như hồi c3, chỉ thiếu 1 vài đứa nào nhây nhây ngồi cùng. Cô giáo bắt đầu giới thiệu phương pháp học được 15 phút thì có 1 cô gái hớt hải chạy vào như vừa bị cướp đuổi vậy, bà cô nhìn qua rồi bảo con bé tìm chỗ ngồi, con bé ngó nghiêng 1 lúc thì lững thững bước xuống rồi vẫy tay với con Nhung, chắc là bạn con Nhung thì phải, nó không quan tâm lắm. Con bé đi qua chỗ nó nhẹ nhàng hỏi:

- Chỗ này có ai ngồi chưa cậu ơi?

- Ờ chắc là chưa có ai đâu! – Nó không nhìn lên mà trả lời luôn, nó không thích ngồi với con gái khi học, lý do là gì thì nó cũng không biết.

Con bé bỏ cái balo to đùng xuống ghế làm nó giật mình, nó thầm nghĩ con bé này định chuyển nhà đến lớp à mà mang nhiều thế. Cô giáo bảo mỗi người đứng dậy giới thiệu bản thân 1 chút, đến lượt con bé ngôi bên nó đứng dậy, lúc này nó mới để ý con bé có đôi mắt đẹp lắm, không biết miêu tả thế nào nhưng nó thấy đôi mắt ấy khá cuốn hút, có thể làm người dối diện đứng hình. Thêm nữa giọng con bé này cũng dễ thương nữa, nghe khá trong và lanh lảnh.

Buổi học kết thúc, nó đi qua chỗ con Nhung thì thấy con này nháy mặt nó rồi nói thầm đủ nghe thấy: “bạn tao đấy, được không?”.

-Điên à! –Nó nói xong đi luôn, bỏ lại con Nhung mặt đang nghệ ra như mất sổ gạo.

Nó đi về được 1 đoạn thì thấy cái bóng dáng ai đó đi bộ hơi quen nhưng não nó chưa hình dung ra đó là ai cả. Nó phóng con wave đi vượt lên rồi ngó lại thấy con bé ngồi cùng bàn nó lúc nãy. Con bé hình như cũng nhận ra nó rồi, mắt con bé có vẻ sáng lên thì phải nhưng rồi nhanh chóng đơ ra, vì sao ư, vì con bé cữ nghĩ nó sẽ hỏi thăm con bé hay gì nhưng nó chỉ phóng vụt qua để lại con bé với những ánh đèn đường trong không khí lạnh lạnh. Nó đi qua 1 đoạn thì thấy hơi có lỗi mặc dù nó chẳng liên quan gì, nó quay đầu xe thi thấy con bé vẫn đang lững thững đi bộ, nhìn thấy nó con bé có vẻ không thích rồi quay ngoắt mặt đi chỗ khác. Tiên sư, nó tự hỏi nó đã làm gì sai à nhưng thôi kệ, xem nó cần giúp gì không.

- Bạn gì ơi, bạn đi bộ à!

- Có nhìn thấy người ta đang đi bộ không mà hỏi câu ấy, ngáo à?

- Bạn có muốn đi nhờ không? –Nó nói vậy thôi chứ trong lòng đang nghĩ “mày mà là con trai thì tao đã ném mày vào nghĩa trang Mai Dịch rồi, con điên”.

Con bé nghĩ nghĩ lúc rồi cũng gật đầu cảm ơn! Con bé lẽo đẽo trèo ra sau xe trông như 1 đứa trẻ làm nó phài phì cười.

- Cười cái gì? -Con bé thấy vậy liền liếc mắt hỏi.

- Không có gì, lên cẩn thận kẻo ngã thì tôi không biết đâu.

Nghe vậy con bé cũng cười, công nhận nó cười xinh thật, không biết ăn cái gì mà cười xinh thế. Trên đường đi luyên thuyên đủ thứ, rồi biết nãy con bé vào muộn là do hỏng xe phải gửi ở quán mai mới lấy được. Cứ vậy nó chở con bé về ký túc xá mỹ đình, thỉnh thoảng tim nó nổi lên những nhịp đập rộn ràng.
 
Back
Top