Bệnh trầm cảm thật sự có chữa được không?

thuốc trị trầm cảm chỉ là thuốc lú cho bệnh nhân khỏi quậy thôi . Trầm cảm nguyên nhân là do sức khỏe yếu , cơ thể suy nhược dẫn đến người luôn mệt mỏi , buồn chán . Cách duy nhất vượt qua nó là thể thao , cụ thể là chạy bộ mỗi ngày cải thiện sức khỏe , nếu không thì trầm cảm sẽ theo cả đời
 
Tôi cũng hay có ý định tự tử. Thường tự tử do đối mặt với những bế tắc ko thể giải quyết. Tuy nhiên mình hiểu đó chỉ là phản ứng của não bộ nên chả ngu gì đi chết cả. Cứ nghĩ đời còn dài, gái chịch chưa hết, tiền nhiều chết cũng phí thôi ráng sống để hưởng thụ vậy :sneaky:
 
Bạn mình mới mất do tự tử vì bị trầm cảm. Nói sơ qua thì nó đã tự tử 3 lần, lần đầu cách đây mấy năm, lần thứ 2 là cách đây vài tháng, hai lần đầu cứu được nhưng lần thứ 3 này thì không. Nguyên nhân thì do buồn vì chuyện tình cảm + công việc. Nhưng thực sự mình không hiểu vì mình mới gặp nó cách đây vài ngày thì có vẻ đã nghĩ thông suốt mọi chuyện rồi, nhưng rồi lại...Nó vẫn đang uống thuốc bác sĩ cho sau lần tự tử thứ 2 ko thành mà. Chả lẽ căn bệnh trầm cảm thực sự không thể chữa được sao các thím.
Khó đấy bạn ạ, bởi vì nó là bệnh thuộc về tâm lý, mà tâm lý thì phải tự vượt qua, chứ thuốc thang hay bên ngoài không giúp được nhiều.
Kiểu 1 người cứ cố chấp cho rằng mình đang đau, thì mọi giúp đỡ của người khác là vô ích.
Nó cũng giống như nghiện bạc bài ấy, mọi phân tích, khuyên bảo của bạn đều vô dụng, trừ khi chính người chơi tự tỉnh ra, nếu không thì họ vẫn cứ chơi mãi thôi.
 
Xin lỗi , trầm cảm ở các nc phát triển như Mỹ , Nhật , Hàn mới là trầm cảm. Còn ở VN thì là dẫm lol , dẫm **** , tâm lý k ổn định.
Tôi tiếp xúc với ng bị trầm cảm cũng nhiều , toàn kiểu sống theo MXH , MXH đặt ra cái gì là phải bắt mình theo , nhồi sọ kinh ra.
Chẳng hạn phòng tôi có dăm con làm việc bt , hở cái thấy fb con này đi phượt , đi du lịch ; thằng kia cưới vợ sinh con ... xong lại muốn đú , muốn mình như nó ...rồi sinh trầm cảm. Trầm cảm giới trẻ Hàn Nhật là áp lực kinh tế , áp lực thành công ; còn VN là áp lực đú bạn đú bè , phải ăn chơi phải như thằng này con kia. Nên muốn bỏ trầm cảm ở VN đơn giản lắm , bớt mấy cái fb , MXH đi ; chịu khó tìm niềm vui mới như ca hát , truyện tranh , phim ảnh... đừng có đú mấy trò bạn phải thế này bạn phải thế kia , tuổi 20 phải thế này , tuổi xxx phải thế kia , ....
Còn đám học sinh 16 đôi mươi thì khỏi nói , tuổi dở dở ương ương đó thì chịu , vượt qua thì sống , k thì chết.
Giàu có vấn đề của giàu, nghèo có vấn đề của nghèo.
Anh nào nói trầm cảm là bệnh của bọn dẩm đua đòi, hãy cày tiền đi thì hết trầm cảm... hãy nhìn xem tấm gương của bao nhiêu người tiền tài địa vị, nhà cao cửa rộng, gái đếm không xuể mà vẫn thắt cổ chết cái một đấy.
Tốt nhất về lĩnh vực trầm cảm này, ai không biết thì đừng có nói mạnh mồm!
 
Tôi cũng hay có ý định tự tử. Thường tự tử do đối mặt với những bế tắc ko thể giải quyết. Tuy nhiên mình hiểu đó chỉ là phản ứng của não bộ nên chả ngu gì đi chết cả. Cứ nghĩ đời còn dài, gái chịch chưa hết, tiền nhiều chết cũng phí thôi ráng sống để hưởng thụ vậy :sneaky:
Nghĩ tới gái mà còn cứu vãn được đời thým thì đời thým vẫn còn đẹp lắm, chưa gọi là trầm cảm gì đâu
oVN8beU.png
 
éo thể chuẩn hơn đc View attachment 290162
chưa thấy ai có kiến thức, tiền tài lẫn địa vị mà bị trầm cảm cả:)) từ đó suy ra muốn trị trầm cảm chỉ có tập trung phấn đấu, cày tiền làm giàu vs phụng dưỡng mẹ cha thôi, còn mấy thứ dẩm xàm lol éo bao giờ để nó làm ảnh hưởng tiêu cực đến cảm xúc View attachment 290175
Thiếu gì người nổi tiếng giàu có tự tử? Chester Bennington chiến đấu với trầm cảm 10 năm còn thua, tiền bạc chả nói đc gì
 
Ex mình trước bị lối loạn lưỡng cực xong chữa khỏi. Có dạo dấu hiệu bị lại, giờ lâu quá không gặp, không biết em ra sao rồi, còn bị nữa không hay hết rồi
 
A đọc nhưng chắc não a để chưng à ? Nhật Hàn áp lực kinh tế , áp lực thành công, áp lực nổi tiếng .... nên nhiều ng dù có tài sản , có tý thành công vẫn tự tử , và tỷ lệ tự tử của nó cao gấp n lần VN. Còn VN a thống kê dc bao nhiêu vụ tự tử vì trầm cảm tôi xem ??? Và bao nhiêu vụ trầm cảm tự tử nhưng có tài sản lớn ??? Bao nhiêu vụ COCC , ng thành đạt , ng có tiền tự tử ???
Nói thẳng ra trầm cảm ở VN toàn bọn đéo có cc gì trong tay nhưng lại ảo tưởng , tâm lý k ổn định , thích đú , thích so sánh mình với ng khác thôi.Bỏ MXH , quan tâm xung quanh , học cách chấp nhận là hết trầm cảm.
DM lương 3 cọc 3 đồng , tài năng đéo có , k biết tu chí , mơ mộng cho lắm rồi trầm với cảm
hW9zhXz.png

Tiện thể tôi thống kê luôn cho a khỏi cãi.
Ở VN này lứa tuổi " trầm cảm" là 2 loại :
  • 1 là tuổi 16-20 : loại này ngày xưa gọi là tuổi mới lớn , tuổi ương ương , tuổi dậy thì.
  • 2 là tuổi 30++ : loại này là thời trẻ bú mấy cái xàm lozz , ăn chơi nát bét , k chịu làm cc gì rồi tới tuổi bắt đầu lo âu , bắt đầu để ý xung quanh , để ý đồng trang lứa , để ý ng thành công rồi bất lực sinh ra trầm cảm.
Xin lỗi thím, bạn mình chắc ko nằm trong cái trầm cảm đú của thím. Thu nhập nó thấp nhất 1 tháng là 50 củ, ko chơi mạng xã hội mấy, nếu có chỉ share mấy cái kiến thức linh tinh. Tình trạng người có thu nhập cao bị trầm cảm ở VN hiện nay không ít đâu thím à. Chỉ là họ ko thể hiện ra thôi, tới lúc biết thì đã quá muộn rồi.
 
Trầm cảm thật sự nguy hiểm và cần sự giúp đỡ của bạn bè, gia đình và cả nên gặp bác sĩ tâm lý tư vấn.
yBBewst.gif


Vì cái lũ nhóc sau này cứ hở ra buồn xíu lại hô hào trầm cảm trên mạng mà mọi người bị nhầm lẫn, xem thường trầm cảm,...
Wf29Rhg.gif


Nhiều người bị trầm cảm không nhận ra mình bị, và rất nhiều người bị giữ kín việc mình bị, nên nó rất nguy hiểm
yBBewst.gif


Suy nghĩ tự tử thoáng qua trong đầu là rất thường xuyên...
LTT2cUR.gif


Em từng bị trầm cảm, từng được giúp
đỡ từ người chị bác sĩ tâm lý, từng hút cần, lsd, từng ăn nấm... một mình. Dù những mối quan hệ bạn bè rất tốt, bạn bè rất tốt với mình, gia đình rất thương mình, nhưng vì vài vấp ngã, vì tính của mình, vì cả người thương... mà đâm ra bản thân như vậy lúc nào cũng không hay, dù ngày ngày vẫn rất bình thường, lướt voz, chém gió fb các kiểu, cũng vẫn biết cảm thấy vui, nhưng đột nhiên trí óc cảm thấy gì đó rất bất thường và ức chế sự vui sướng, mình không hiểu nổi, lúc đơn côi lại càng tệ hại nhưng mình chỉ tâm sự vois 1 2 người bạn là mình buồn, vì cũng chả chắc mình bị gì... và cả chả muốn lây lan sự tiêu cực của bản thân với bạn bè...


Giờ mình đỡ rồi
t5IcdBZ.gif


via theNEXTvoz for iPhone
Thực sự thì đây chính xác là những gì 1 người trầm cảm gặp phải. Nhìn bề ngoài k ai nghĩ họ gặp vấn đề về tâm lý n thực sự trầm cảm là cuộc chiến nội tâm bên trong người bệnh mà người k gặp phải k bao h hiểu đc. Mình k bị trầm cảm n mình vừa trải qua 1 chấn thương tâm lý mà mình vẫn nghi hoặc nếu mình k thay đổi môi trường sống liệu mình có vượt qua đc ko hay sẽ thành tâm bệnh thành trầm cảm khi mà thuốc ngủ cũng k giúp mình ngủ đc. Qua trải nghiệm đó mình mới thấy mức độ quan trọng và tầm ảnh hưởng của sức khỏe tinh thần, bị bệnh thể chất đau 1 còn tinh thần chắc phải đau 10. Chúc bạn luôn giữ vững tinh thần lạc quan và vui vẻ nhé
 
“Có lẽ là một điều tham vọng viển vông – cố gắng thuyết phục mọi người rằng chúng ta không thể nào có được tầm nhìn rõ ràng nhất khi đang ở dưới đáy vực sâu. Tôi viết những điều này bởi đôi khi, những điều sáo rỗng nhất vẫn chứa đựng những điều chân thực nhất. Thời gian chữa lành thương tổn. Thực sự vẫn có ánh sáng ở phía cuối đường hầm, kể cả khi chúng ta chưa thể nhìn thấy.”
Trích dẫn hay:
“Bản thân trầm cảm không phải là một lời dối trá. Đó là thứ thật nhất tôi từng trải qua. Đương nhiên, nó vô hình.”
“Rồi một ngày mình sẽ trải nghiệm sự hân hoan tương xứng với nỗi đau này. Mình sẽ rơi những giọt nước mắt vui sướng khi nghe The Beach Boys, mình sẽ ngắm nhìn khuôn mặt của một đứa bé con đang nằm ngủ say trong lòng, mình sẽ gặp những người bạn tuyệt vời, mình sẽ ăn những món ăn ngon mình chưa từng nếm thử, mình sẽ có thể nhìn một cảnh tượng từ trên cao và không phải liên tưởng đến chuyện ngã xuống chết. Có thật nhiều cuốn sách mình cần phải khám phá, thật nhiều bộ phim mình phải vừa xem vừa ăn mấy xô bỏng ngô siêu-lớn, và mình sẽ nhảy múa, sẽ cười, sẽ làm tình và chạy bên bờ sông, sẽ tham gia những buổi chuyện phiếm đêm khuya và cười cho đến đau cả bụng. Cuộc sống đang chờ đợi mình. Mình có thể sẽ bị kẹt ở giai đoạn này mất một khoảng thời gian, nhưng thế giới này sẽ không biến mất đi đâu cả. Mình phải trụ vững nếu có thể thôi. Cuộc sống luôn xứng đáng với nỗ lực này.”
“Schopenhauer đã nói, “Chúng ta đánh mất ba phần tư bản thân mình để giống với những người khác”, và sau đó thì tình yêu – với những phần tốt đẹp nhất của nó – là cách để chúng ta lấy lại những phần mình đã đánh mất. Cái phần tự do mà ta sớm tuột khỏi tay từ lúc thơ dại. Có lẽ tình yêu đơn giản chỉ là tìm thấy người mà bạn có thể chia sẻ phần kỳ quặc của bản thân với người ấy.”
Đây là những câu mà theo mình là có giá trị và hay nhất từ cuốn sách "Những điều giữ tôi còn sống" của Matt Haig- 1 bệnh nhân chiến đấu với trầm cảm trong 15 năm và vẫn tiếp tục chung sống cùng nó. Trc giờ mình cũng như bao người k hề để tâm đến căn bệnh này và vẫn coi nó là 1 điều gì đó đám trẩu tre trên mạng mang ra thể hiện sự khác biệt của tuổi dậy thì. Cho đến khi mình gặp một chấn thương tâm lý, 1 cú sốc về tinh thần mạnh nhất từ trc tới giờ thì mình mới nhận ra sự quan trọng của sức khỏe tinh thần. Rằng ngoài kia trầm cảm hiện hữu rất nhiều, sự cô độc và tuyệt vọng có thể giết chết 1 người như thế nào. Mong rằng ai đó nếu đang mắc bệnh hãy đọc sách này và cả những ai ko mắc bệnh có thể đọc để giúp đỡ bạn bè, người thân hay hiểu thêm về bệnh, k phán xét lung tung, k kì thị ng bệnh. Họ đơn độc, yếu đuối, kiệt sức và mệt mỏi rất rất nhiều.
Tâm bệnh phải chữa từ tâm, mình cũng vượt qua được thời gian khó khăn đó bằng việc đọc thật nhiều sách tâm lý, nói chuyện chân thành với bạn bè(thân thiết và có khả năng lắng nghe, cho lời khuyên thật lòng k phán xét) và tìm mọi cách để tăng những trải nghiệm vui vẻ, tích cực(tập 1 môn thể thao mới- mình học cả Kendo lẫn Ballet, lên utube xem video cách chữa lành, đi du lịch ngắn ngày, thay đổi môi trường- chuyển chỗ làm chỗ ở). Nhiều người khuyên học thiền mà mình chưa sắp xếp đc tgian chắc sẽ học sớm thôi.
Chỉ muốn nói rằng trầm cảm có thể chữa đc n cần rất nhiều nỗ lực từ bên trong và bên ngoài(đọc sách để biết thêm) và nếu ai k có trải nghiệm tương tự xin đừng phán xét vô tâm mà vô tình gây hại đến ai đó.
 
thuốc trị trầm cảm chỉ là thuốc lú cho bệnh nhân khỏi quậy thôi . Trầm cảm nguyên nhân là do sức khỏe yếu , cơ thể suy nhược dẫn đến người luôn mệt mỏi , buồn chán . Cách duy nhất vượt qua nó là thể thao , cụ thể là chạy bộ mỗi ngày cải thiện sức khỏe , nếu không thì trầm cảm sẽ theo cả đời
Mình nghĩ trầm cảm do stress nặng lâu ngày k giải quyết được dẫn đến bệnh lý. Là bệnh về hệ thần kinh phải chữa trị chứ không còn là stress bt có thể kiểm soát hay tự cải thiện nữa.

Như mình stress trong có chục ngày mà ngủ không ngon, khó ngủ, ngủ toàn bị tỉnh. Ăn thì k vô, k ngon miệng mặc dù bt rất dễ ăn. Cứ phải cố ăn cố ngủ mà leo lên cân sụt tận 2kg. Đúng là liên quan đến vấn đề tinh thần sợ thật.
Ai có nhu cầu giảm cân thì lại tiện :sweat:
 
Last edited:
Mình nghĩ trầm cảm do stress nặng lâu ngày k giải quyết được dẫn đến bệnh lý. Là bệnh về hệ thần kinh phải chữa trị chứ không còn là stress bt có thể kiểm soát hay tự cải thiện nữa.

Như mình stress trong có chục ngày mà ngủ không ngon, khó ngủ, ngủ toàn bị tỉnh. Ăn thì k vô, k ngon miệng mặc dù bt rất dễ ăn. Cứ phải cố ăn cố ngủ mà leo lên cân sụt tận 2kg. Đúng là liên quan đến vấn đề tinh thần sợ thật.
Ai có nhu cầu giảm cân thì lại tiện :sweat:
1 tinh thần cường tráng trong 1 cơ thể khỏe mạnh , stress làm cho cơ thể bồn chồn , nhịp tim rối loạn, lâu ngày dẫn đến cơ thể yếu đuối không có 1 chút sức lực nào cả , cảm thấy vô dụng không muốn sống. Muốn vượt qua phải tập chạy bộ mỗi ngày , tập cả đời
 
Đm cứ đến 5,6 giờ chiều là tâm trạng chán nản vl. Về nhà ăn bát cơm, 8h ra quán cafe 1 mình, 1 đen đá. 10h về nằm nghịch đt, 2,3h ngủ. Sáng 6h dậy đi làm . . . ngày đéo nào cũng như ngày nào
ở mình à, cái này giống sống nội tâm hơn là tự kỉ
 
Bạn cho mình hỏi từ khi dùng thuốc tâm trạng bạn đã đỡ hơn chưa
Thật ra mình đỡ nhiều nhưng ko phải do thuốc hoàn toàn, vì thực sự uống thuốc rất buồn ngủ, 1 ngày uống 2 lần thì cả ngày bạn buồn ngủ đến nghiện luôn.
Mình thi thoảng ra ngoài đi bộ, kể cả là 1 mình, còn nói thật để mà bảo tâm sự hay trải lòng với bạn bè ng thân thì ko, mình tự đứng dậy vì thấy ko buông bỏ được thì càng đáng sợ thôi.
Sau đấy mình giảm dần lượng thuốc, từ 1 ngày uống 2 lần sang 1 lần, rồi 2 ngày 1 lần, và mức cuối là 3 ngày 1 lần, thật ra vì mình khó ngủ và mất ngủ nên mình vẫn phải duy trì. Cách đây 4 tháng thì mình khám lại và dừng hẳn thuốc.
 
Back
Top