Có chí khí muốn độc lập như vậy là trưởng thành và có cốt cách đàn ông rồi. Ko cần thiết là phải ở riêng mà có thể sau dịch xin bố mẹ đi trải nghiệm 1 tháng hay 1 tuần ra ngoài bươn chải rồi sẽ có kinh nghiệm sống thôi. Còn bây giờ quay về xin lỗi các cụ rồi sau đó mới dễ xin đi nha và nhớ chỉ cầm ít tiền thôiNhư tít: Em năm nay 23 tuổi, dân Sài Gòn, đã ra đi làm một năm. Mà từ nhỏ giờ bố mẹ chăm em như chăm trứng, mọi quyết định về tương lai đều quyết định thay em, em hiếm khi được tự mình đưa ra chính kiến hay chịu trách nhiệm về quyết định của mình.
Việc đó, như các bác đều thấy, thực sự là không tốt. Nó là thứ làm em nhức nhối bao nhiêu năm nay, và tất nhiên sự dồn nén của em cũng tích lũy bao nhiêu năm nay. Em như một thằng công tử bột, đến nấu ăn còn không biết, thể trạng thì yếu ớt do chẳng phải động vào việc gì, có mẹ với giúp việc làm hết, ra ngoài chạy bộ thì mới 5p là đã chóng mặt (mặc dù em chả béo phì gì). Nói chung em kiểu BỊ cưng chiều quá mức.
Đỉnh điểm hôm nay em đòi dọn ra trọ ở riêng thì giữa em và bố mẹ xảy ra một trận cãi nhau kịch liệt. ba mẹ em cứ bảo mày làm cái mẹ gì cũng không xong thì ở riêng thế dek nào được. Nhưng các bác biết đấy, phải độc lập, có áp lực phải tự làm, tự lo cho bản thân thì mới tiến bộ được chứ, dù ban đầu có thể mọi thứ xáo trộn. Mẹ em giờ đang khóc hết nước mắt vì hôm nay em điên lên chửi xả ra hết những ức chế dồn nén trong lòng em bao nhiêu năm nay, chửi thẳng mặt bố em luôn.
Dù em biêt em làm như vậy là một thằng mất dậy nhưng thực sự em kiếm chế trong lòng quá lâu rồi. Em phải làm sao đây các bác. Em thật sự không muốn ba mẹ buồn, nhưng mặt khác cũng muốn phải trưởng thành để làm thằng đàn ông đúng nghĩa.
thôi anh muốn 1 nạn nhân nữa à? tôi mà có con 1 năm tôi cho thăm 1 lần mỗi lần ko quá 30’. ko lại hỏng con tôi raCon 1 nó thế, giờ anh cứ ra ở riêng, năm sau cưới vợ xong đẻ cho ông bà đứa cháu, lúc đấy ông bà sẽ cưng chiều cháu, ko quan tâm đến anh nữa đâu
Thôi khỏi nói, trước khi đi đâu phải báo cả nhà để yên tâm. Đi đâu mà không báo không nghe điện thoại là về nhà bị làm ầm lên vì làm ba mẹ lo lắng. Nhiều lức tôi bực quá tắt máy thì thôi về nói kiểu máy hư à mà không nghe, mẹ cho tiền đổi máy.
Còn qua đêm nhà bạn thì quên đi, 23 năm trên đời việc đó diễn ra tôi nhớ không nhầm dưới 10 lần, mà trong 10 lần đó tính luôn mấy lần đi trại của trường với lớp đại học.
Thì cứ dọn ra ở riêng thôi, vác theo ba lô với vài bộ đồ là được. Con trai có 1 mình thì sống kiểu gì mà chẳng được. Mà chạy bộ có 5m bị chóng mặt thì yếu quá, nên tập thêm thể lực.Như tít: Em năm nay 23 tuổi, dân Sài Gòn, đã ra đi làm một năm. Mà từ nhỏ giờ bố mẹ chăm em như chăm trứng, mọi quyết định về tương lai đều quyết định thay em, em hiếm khi được tự mình đưa ra chính kiến hay chịu trách nhiệm về quyết định của mình.
Việc đó, như các bác đều thấy, thực sự là không tốt. Nó là thứ làm em nhức nhối bao nhiêu năm nay, và tất nhiên sự dồn nén của em cũng tích lũy bao nhiêu năm nay. Em như một thằng công tử bột, đến nấu ăn còn không biết, thể trạng thì yếu ớt do chẳng phải động vào việc gì, có mẹ với giúp việc làm hết, ra ngoài chạy bộ thì mới 5p là đã chóng mặt (mặc dù em chả béo phì gì). Nói chung em kiểu BỊ cưng chiều quá mức.
Đỉnh điểm hôm nay em đòi dọn ra trọ ở riêng thì giữa em và bố mẹ xảy ra một trận cãi nhau kịch liệt. ba mẹ em cứ bảo mày làm cái mẹ gì cũng không xong thì ở riêng thế dek nào được. Nhưng các bác biết đấy, phải độc lập, có áp lực phải tự làm, tự lo cho bản thân thì mới tiến bộ được chứ, dù ban đầu có thể mọi thứ xáo trộn. Mẹ em giờ đang khóc hết nước mắt vì hôm nay em điên lên chửi xả ra hết những ức chế dồn nén trong lòng em bao nhiêu năm nay, chửi thẳng mặt bố em luôn.
Dù em biêt em làm như vậy là một thằng mất dậy nhưng thực sự em kiếm chế trong lòng quá lâu rồi. Em phải làm sao đây các bác. Em thật sự không muốn ba mẹ buồn, nhưng mặt khác cũng muốn phải trưởng thành để làm thằng đàn ông đúng nghĩa.
Tình hình bạn y hệt mình hồi mới ra trường. Cũng mất 1 khoảng thời gian mình mới bứt ra và gọi là có chút trưởng thành hơn.Như tít: Em năm nay 23 tuổi, dân Sài Gòn, đã ra đi làm một năm. Mà từ nhỏ giờ bố mẹ chăm em như chăm trứng, mọi quyết định về tương lai đều quyết định thay em, em hiếm khi được tự mình đưa ra chính kiến hay chịu trách nhiệm về quyết định của mình.
Việc đó, như các bác đều thấy, thực sự là không tốt. Nó là thứ làm em nhức nhối bao nhiêu năm nay, và tất nhiên sự dồn nén của em cũng tích lũy bao nhiêu năm nay. Em như một thằng công tử bột, đến nấu ăn còn không biết, thể trạng thì yếu ớt do chẳng phải động vào việc gì, có mẹ với giúp việc làm hết, ra ngoài chạy bộ thì mới 5p là đã chóng mặt (mặc dù em chả béo phì gì). Nói chung em kiểu BỊ cưng chiều quá mức.
Đỉnh điểm hôm nay em đòi dọn ra trọ ở riêng thì giữa em và bố mẹ xảy ra một trận cãi nhau kịch liệt. ba mẹ em cứ bảo mày làm cái mẹ gì cũng không xong thì ở riêng thế dek nào được. Nhưng các bác biết đấy, phải độc lập, có áp lực phải tự làm, tự lo cho bản thân thì mới tiến bộ được chứ, dù ban đầu có thể mọi thứ xáo trộn. Mẹ em giờ đang khóc hết nước mắt vì hôm nay em điên lên chửi xả ra hết những ức chế dồn nén trong lòng em bao nhiêu năm nay, chửi thẳng mặt bố em luôn.
Dù em biêt em làm như vậy là một thằng mất dậy nhưng thực sự em kiếm chế trong lòng quá lâu rồi. Em phải làm sao đây các bác. Em thật sự không muốn ba mẹ buồn, nhưng mặt khác cũng muốn phải trưởng thành để làm thằng đàn ông đúng nghĩa.
Bao giờ bạn có gia đình, có con, thì sẽ hiểu tấm lòng cha mẹ. Và tại sao họ lại quan tâm đến bạn như thế .Thôi khỏi nói, trước khi đi đâu phải báo cả nhà để yên tâm. Đi đâu mà không báo không nghe điện thoại là về nhà bị làm ầm lên vì làm ba mẹ lo lắng. Nhiều lức tôi bực quá tắt máy thì thôi về nói kiểu máy hư à mà không nghe, mẹ cho tiền đổi máy.
Còn qua đêm nhà bạn thì quên đi, 23 năm trên đời việc đó diễn ra tôi nhớ không nhầm dưới 10 lần, mà trong 10 lần đó tính luôn mấy lần đi trại của trường với lớp đại học.
để chứng minh lời nói của m ko có giá trịChịu khó lội thớt nhể em trai
Logi của mấy thằng loserđể chứng minh lời nói của m ko có giá trị