Bố bảo thủ không bao giờ chịu nhận sai và luôn chỉ trích mọi người trong gia đình

dev01@

Junior Member
Em không biết nên kể câu chuyện của mình từ đâu :( Trước đây mẹ em là một giáo viên có bằng cấp đàng hoàng, bố em là 1 người kinh doanh làm ở bên nước ngoài. Từ khi bố mẹ cưới nhau mẹ em đã phải từ bỏ công việc yêu thích của mình và sang làm việc cùng bố. Ngay từ những lần đấy e nghe mẹ kể rất nhiều về chuyện ở bên nước ngoài, cách bố e đối xử với mẹ e. Em được sinh ra ở nước ngoài từ nhỏ đến năm 3 tuổi thì về nước, trong khoảng thời gian còn nhỏ đấy theo như lời mẹ e kể thì mẹ đã phải thức đêm thức hôm để vừa chăm e, vừa bán hàng còn bố thì đi bán hàng ở các khu tàu điện ngầm từ sáng và tối về thì sẽ đi ngủ, sẽ kệ mẹ e chăm e và bán hàng 1 mình đến 3h sáng, công việc ngày nào cũng tiếp diễn như vậy! Thời gian ở bên nước ngoài, vì lúc đấy là bố mẹ mới cưới nên em nghĩ chuyện mẹ em nhớ nhà là vô cùng bình thường, mẹ đã rất nhiều lần muốn gọi điện về cho ông ngoại, mỗi lần như thế bố e sẽ tìm mọi cách để mẹ e k gọi điện như việc đặt mật khẩu, nói với ông e là mẹ e không làm bất cứ việc gì cả !!! Em rất bức xúc vì điều này! Vì gia đình e bên đấy làm ăn nhiều lúc sẽ k có giấy tờ và việc đi lại rất khó khăn vì sợ cảnh sát phát hiện chỉ có bố e là có giấy tờ đầy đủ trừ dì và mẹ e! Có hôm bố mẹ cãi nhau rất to và thường như vậy mọi người xung quanh sẽ gọi cảnh sát đến, sau khi cãi nhau xong bố liền bế e đi vì ở đấy nếu như người ngoại quốc bế trẻ nhỏ thì cảnh sát sẽ k đả động tới! Sau khi bế e đi thì bố liền kệ mẹ e với dì và đấy có thể là một trong những mục đích xấu xa nhất e từng thấy!
Đến hiện tại e đã 21 tuổi, đang đi học đại học, từ nhỏ đến lớn chỉ có 2 lần bố về nước thăm gia đình và lần thứ 3 là năm e học lớp 10 thì bố về hẳn! Từ lúc bố về gia đình chưa bao h là ngững cãi nhau! Đợt đầu cãi nhau rất nhiều và càng lúc e càng thấy bố quá quắt, bảo thủ, lúc nào cũng coi mình là bề trên! Bố về nước và lúc đấy nhà e đã mất rất nhiều thứ ở bên nước ngoài, hầu như về trong tay trắng, sau một thời gian làm ăn k dc bố e đi grap kiếm thêm tiền! E rất biết ơn và trân trọng điều đó! Nhưng mỗi lần bố e đi làm về là liền càu nhàu và tỏ ra khó chịu với mọi người! E vừa cãi nhau với bố xong, đây kp lần đầu và rất nhiều lần trc đó r! Bố với e và mẹ e cãi nhau chỉ vì bố luôn áp đặt, chỉ trích tất cả mọi người trong nhà dù k có bất kì bằng chứng nào để chứng minh điều bố nói là đúng! Bố e luôn có 1 cái gì đấy căm ghét mẹ e, e nghĩ vậy và thực ra e rất quý mẹ vì e phần lớn là sống với mẹ và e hiểu rõ mẹ e là người như thế nào! Bố e đi làm về và bắt đầu kể lể việc mọi thứ trong nhà đều từ tay bố mà có, đều do bố làm ra, và bảo e, mẹ e và đứa e trai mới học lớp 6 của e là mọi thứ trong nhà đều từ tao mà ra, bố muốn đi làm về là mọi thứ phải xong xuôi, gọn gàng mặc dù hiện giờ mẹ e cũng rất bận vì nhận thêm việc về làm và nhiều lúc phải làm đêm hôm nhưng bố k có hiểu điều đấy! Bố luôn quy định mọi người trong nhà là xấu xa, mặc dù mẹ e rất nhẫn nhịn bố, lúc nào cũng nghĩ tốt cho ông! Và e đã xuống cãi nhau để bảo vệ mẹ thì bố e bảo e là thằng k hiểu chuyện mặc dù bố k chứng minh được là câu chuyện bố muốn nói ở đây là gì? Bố luôn tìm cách đổ tội cho mọi người trong nhà về việc bố k được toàn quyền quyết định vì bây h e đã lớn và mẹ e cũng là 1 thành viên chính trong gia đình nên mọi chuyện luôn cần phải bàn bạc! Mỗi khi nói chuyện với mẹ thì câu đầu tiên bao h cũng là chỉ trích mẹ e mà mẹ e k làm gì sai cả! Người sai là bố vì mỗi câu nói bố e nói ra đều là tìm cách để chỉ trích mọi người mặc dù điều đó k có đúng..., bố e toàn cố tình hiểu sai mọi vấn đề và nghỉ mọi người trong nhà là xấu xa, bố e là bề trên... Lúc e chứng minh được cái sai của bố thì bố lại tìm cách đổ sang lí do là do mẹ e thế nọ do mẹ e thế kia... E rất cáu lúc nãy và đã chửi bố! Mọi người cho e lời khuyên với ạ! Bố e chỉ biết đi làm về, đưa tiền cho gia đình và mọi chuyện nặng nhẹ lớn bé đều để mẹ e lo, xong đi làm về thì chỉ trích mọi người trong nhà! E cảm thấy thật mệt mỏi trong gia đình này!
 
Đọc thấy giống giống lão gần nhà hồi xưa.Mà cũng không xưa mấy,khoảng chục năm thôi.Hắn cũng làm thánh làm tướng,bắt vợ ở nhà không cho đi làm rồi chửi vợ ăn bám này nọ.
Nguyên nhân là vợ hắn mất trinh khi lấy hắn nên hắn cay cú từ đó tới giờ.Không gì mà hắn không chê bai dè bỉu.
Biển xanh phải mặn,hắn nhậu nhẹt say xỉn rồi hiếp con bé 18 tuổi ở thành phố về nghỉ hè.Nhà con bé bắt hắn vô rẫy chém đứt gân chân và đập vẹo tay chứ không báo công an.Bà vợ phải ra chợ bán hàng nuôi tên tàn phế mà không bỏ mới hay chứ.
Tính ra thì hắn là dượng tôi :amazed:
 
Lan man vậy thôi chứ trong trường hợp này em phải cố gắng làm việc cho mẹ đỡ nhọc nhằn,có kinh tế thì em nói gì cũng dễ.Thích em có thể dọn ra ở hai mẹ con với nhau để cho thằng mr hoàn hảo nó tự lo.
 
bố em gia trưởng, độc đoán và bảo thủ, e nên độc lập kinh tế và kêu mẹ li dị đi, một gia đình suốt ngày cãi nhau chắc chắn kg hạnh phúc và các thành viên rất chán nản, kg bao giờ muốn về nhà, nó kg khác địa ngục là mấy nếu có thêm bạo lực, nếu mẹ e có kinh tế riêng nên li dị
 
Bố mình thì tốt bụng 1 cách quá đáng, chuyện j cũng giúp, dù họ hàng xa cực xa hay hàng xóm... nhiều lúc thấy bố cực nhọc làm giúp mà người ta ko 1 tiếng cám ơn nên mình bảo đừng làm vậy nữa thì bố lại cười hà hà rồi bảo "kệ"

via theNEXTvoz for iPhone
 
Em không biết nên kể câu chuyện của mình từ đâu :( Trước đây mẹ em là một giáo viên có bằng cấp đàng hoàng, bố em là 1 người kinh doanh làm ở bên nước ngoài. Từ khi bố mẹ cưới nhau mẹ em đã phải từ bỏ công việc yêu thích của mình và sang làm việc cùng bố. Ngay từ những lần đấy e nghe mẹ kể rất nhiều về chuyện ở bên nước ngoài, cách bố e đối xử với mẹ e. Em được sinh ra ở nước ngoài từ nhỏ đến năm 3 tuổi thì về nước, trong khoảng thời gian còn nhỏ đấy theo như lời mẹ e kể thì mẹ đã phải thức đêm thức hôm để vừa chăm e, vừa bán hàng còn bố thì đi bán hàng ở các khu tàu điện ngầm từ sáng và tối về thì sẽ đi ngủ, sẽ kệ mẹ e chăm e và bán hàng 1 mình đến 3h sáng, công việc ngày nào cũng tiếp diễn như vậy! Thời gian ở bên nước ngoài, vì lúc đấy là bố mẹ mới cưới nên em nghĩ chuyện mẹ em nhớ nhà là vô cùng bình thường, mẹ đã rất nhiều lần muốn gọi điện về cho ông ngoại, mỗi lần như thế bố e sẽ tìm mọi cách để mẹ e k gọi điện như việc đặt mật khẩu, nói với ông e là mẹ e không làm bất cứ việc gì cả !!! Em rất bức xúc vì điều này! Vì gia đình e bên đấy làm ăn nhiều lúc sẽ k có giấy tờ và việc đi lại rất khó khăn vì sợ cảnh sát phát hiện chỉ có bố e là có giấy tờ đầy đủ trừ dì và mẹ e! Có hôm bố mẹ cãi nhau rất to và thường như vậy mọi người xung quanh sẽ gọi cảnh sát đến, sau khi cãi nhau xong bố liền bế e đi vì ở đấy nếu như người ngoại quốc bế trẻ nhỏ thì cảnh sát sẽ k đả động tới! Sau khi bế e đi thì bố liền kệ mẹ e với dì và đấy có thể là một trong những mục đích xấu xa nhất e từng thấy!
Đến hiện tại e đã 21 tuổi, đang đi học đại học, từ nhỏ đến lớn chỉ có 2 lần bố về nước thăm gia đình và lần thứ 3 là năm e học lớp 10 thì bố về hẳn! Từ lúc bố về gia đình chưa bao h là ngững cãi nhau! Đợt đầu cãi nhau rất nhiều và càng lúc e càng thấy bố quá quắt, bảo thủ, lúc nào cũng coi mình là bề trên! Bố về nước và lúc đấy nhà e đã mất rất nhiều thứ ở bên nước ngoài, hầu như về trong tay trắng, sau một thời gian làm ăn k dc bố e đi grap kiếm thêm tiền! E rất biết ơn và trân trọng điều đó! Nhưng mỗi lần bố e đi làm về là liền càu nhàu và tỏ ra khó chịu với mọi người! E vừa cãi nhau với bố xong, đây kp lần đầu và rất nhiều lần trc đó r! Bố với e và mẹ e cãi nhau chỉ vì bố luôn áp đặt, chỉ trích tất cả mọi người trong nhà dù k có bất kì bằng chứng nào để chứng minh điều bố nói là đúng! Bố e luôn có 1 cái gì đấy căm ghét mẹ e, e nghĩ vậy và thực ra e rất quý mẹ vì e phần lớn là sống với mẹ và e hiểu rõ mẹ e là người như thế nào! Bố e đi làm về và bắt đầu kể lể việc mọi thứ trong nhà đều từ tay bố mà có, đều do bố làm ra, và bảo e, mẹ e và đứa e trai mới học lớp 6 của e là mọi thứ trong nhà đều từ tao mà ra, bố muốn đi làm về là mọi thứ phải xong xuôi, gọn gàng mặc dù hiện giờ mẹ e cũng rất bận vì nhận thêm việc về làm và nhiều lúc phải làm đêm hôm nhưng bố k có hiểu điều đấy! Bố luôn quy định mọi người trong nhà là xấu xa, mặc dù mẹ e rất nhẫn nhịn bố, lúc nào cũng nghĩ tốt cho ông! Và e đã xuống cãi nhau để bảo vệ mẹ thì bố e bảo e là thằng k hiểu chuyện mặc dù bố k chứng minh được là câu chuyện bố muốn nói ở đây là gì? Bố luôn tìm cách đổ tội cho mọi người trong nhà về việc bố k được toàn quyền quyết định vì bây h e đã lớn và mẹ e cũng là 1 thành viên chính trong gia đình nên mọi chuyện luôn cần phải bàn bạc! Mỗi khi nói chuyện với mẹ thì câu đầu tiên bao h cũng là chỉ trích mẹ e mà mẹ e k làm gì sai cả! Người sai là bố vì mỗi câu nói bố e nói ra đều là tìm cách để chỉ trích mọi người mặc dù điều đó k có đúng..., bố e toàn cố tình hiểu sai mọi vấn đề và nghỉ mọi người trong nhà là xấu xa, bố e là bề trên... Lúc e chứng minh được cái sai của bố thì bố lại tìm cách đổ sang lí do là do mẹ e thế nọ do mẹ e thế kia... E rất cáu lúc nãy và đã chửi bố! Mọi người cho e lời khuyên với ạ! Bố e chỉ biết đi làm về, đưa tiền cho gia đình và mọi chuyện nặng nhẹ lớn bé đều để mẹ e lo, xong đi làm về thì chỉ trích mọi người trong nhà! E cảm thấy thật mệt mỏi trong gia đình này!
Bố bảo thủ và gia trưởng. Nếu ko chịu đựng đc thì ra ở riêng cho đỡ nhọc. Mặc dù biết mẹ fen vẫn chọn cách chịu đựng thôi. Fen cố gắng học tốt sau ra trường kiếm nhiều tiền lo cho mẹ. Muốn bảo vệ ng khác trước tiên mình phải có khả năng kinh tế, vậy thôi.
 
Khá giống ông cậu tôi . Mà giờ ông ấy làm ăn thua lỗ nghỉ việc rồi nên ít dám bật vợ . Nói chung thớt với mẹ cố gắng làm ra tiền . Sắp xếp cho bố thớt về hưu non . Cho ổng ko làm ra tiền nữa thì hết lớn tiếng
 
bố em gia trưởng, độc đoán và bảo thủ, e nên độc lập kinh tế và kêu mẹ li dị đi, một gia đình suốt ngày cãi nhau chắc chắn kg hạnh phúc và các thành viên rất chán nản, kg bao giờ muốn về nhà, nó kg khác địa ngục là mấy nếu có thêm bạo lực, nếu mẹ e có kinh tế riêng nên li dị
Mẹ e từ trước là lấy bố e nên thành ra cũng k có việc làm mà trước lúc lấy mẹ e vẫn là 1 giáo viên có công ăn việc làm đàng hoàng. Lấy bố được 1 thời gian khi về nước thì bố e cũng k cho mẹ đi làm nữa nên thành ra mẹ e k có việc và suốt ngày bị bố chỉ trích

via theNEXTvoz for iPhone
 
Nhóc mới 21 tuổi thì cố gắng học hành + làm việc có thu nhập ổn, ra ở riêng đi. Sau đó về nhà mời bố 1 bữa riêng, ngồi nhậu và nói chuyện như 2 thằng đàn ông với nhau. Có gì nói hết ra.

Trước đây anh cũng từng có suy nghĩ là tháng lương đầu tiên sẽ cầm về nhà ném vào mặt ông bố mà nói, tôi ko cần tiền của ông. Nhưng lúc lớn lên rồi, ngồi lại nói chuyện thẳng thắn thì ông bố lại tôn trọng mà ko dám nói gì anh nữa.

Giờ chú em còn nhỏ, lo ráng mà trưởng thành đi đã. Đôi dòng chia sẻ đồng cảm với chú.
Em không biết nên kể câu chuyện của mình từ đâu :( Trước đây mẹ em là một giáo viên có bằng cấp đàng hoàng, bố em là 1 người kinh doanh làm ở bên nước ngoài. Từ khi bố mẹ cưới nhau mẹ em đã phải từ bỏ công việc yêu thích của mình và sang làm việc cùng bố. Ngay từ những lần đấy e nghe mẹ kể rất nhiều về chuyện ở bên nước ngoài, cách bố e đối xử với mẹ e. Em được sinh ra ở nước ngoài từ nhỏ đến năm 3 tuổi thì về nước, trong khoảng thời gian còn nhỏ đấy theo như lời mẹ e kể thì mẹ đã phải thức đêm thức hôm để vừa chăm e, vừa bán hàng còn bố thì đi bán hàng ở các khu tàu điện ngầm từ sáng và tối về thì sẽ đi ngủ, sẽ kệ mẹ e chăm e và bán hàng 1 mình đến 3h sáng, công việc ngày nào cũng tiếp diễn như vậy! Thời gian ở bên nước ngoài, vì lúc đấy là bố mẹ mới cưới nên em nghĩ chuyện mẹ em nhớ nhà là vô cùng bình thường, mẹ đã rất nhiều lần muốn gọi điện về cho ông ngoại, mỗi lần như thế bố e sẽ tìm mọi cách để mẹ e k gọi điện như việc đặt mật khẩu, nói với ông e là mẹ e không làm bất cứ việc gì cả !!! Em rất bức xúc vì điều này! Vì gia đình e bên đấy làm ăn nhiều lúc sẽ k có giấy tờ và việc đi lại rất khó khăn vì sợ cảnh sát phát hiện chỉ có bố e là có giấy tờ đầy đủ trừ dì và mẹ e! Có hôm bố mẹ cãi nhau rất to và thường như vậy mọi người xung quanh sẽ gọi cảnh sát đến, sau khi cãi nhau xong bố liền bế e đi vì ở đấy nếu như người ngoại quốc bế trẻ nhỏ thì cảnh sát sẽ k đả động tới! Sau khi bế e đi thì bố liền kệ mẹ e với dì và đấy có thể là một trong những mục đích xấu xa nhất e từng thấy!
Đến hiện tại e đã 21 tuổi, đang đi học đại học, từ nhỏ đến lớn chỉ có 2 lần bố về nước thăm gia đình và lần thứ 3 là năm e học lớp 10 thì bố về hẳn! Từ lúc bố về gia đình chưa bao h là ngững cãi nhau! Đợt đầu cãi nhau rất nhiều và càng lúc e càng thấy bố quá quắt, bảo thủ, lúc nào cũng coi mình là bề trên! Bố về nước và lúc đấy nhà e đã mất rất nhiều thứ ở bên nước ngoài, hầu như về trong tay trắng, sau một thời gian làm ăn k dc bố e đi grap kiếm thêm tiền! E rất biết ơn và trân trọng điều đó! Nhưng mỗi lần bố e đi làm về là liền càu nhàu và tỏ ra khó chịu với mọi người! E vừa cãi nhau với bố xong, đây kp lần đầu và rất nhiều lần trc đó r! Bố với e và mẹ e cãi nhau chỉ vì bố luôn áp đặt, chỉ trích tất cả mọi người trong nhà dù k có bất kì bằng chứng nào để chứng minh điều bố nói là đúng! Bố e luôn có 1 cái gì đấy căm ghét mẹ e, e nghĩ vậy và thực ra e rất quý mẹ vì e phần lớn là sống với mẹ và e hiểu rõ mẹ e là người như thế nào! Bố e đi làm về và bắt đầu kể lể việc mọi thứ trong nhà đều từ tay bố mà có, đều do bố làm ra, và bảo e, mẹ e và đứa e trai mới học lớp 6 của e là mọi thứ trong nhà đều từ tao mà ra, bố muốn đi làm về là mọi thứ phải xong xuôi, gọn gàng mặc dù hiện giờ mẹ e cũng rất bận vì nhận thêm việc về làm và nhiều lúc phải làm đêm hôm nhưng bố k có hiểu điều đấy! Bố luôn quy định mọi người trong nhà là xấu xa, mặc dù mẹ e rất nhẫn nhịn bố, lúc nào cũng nghĩ tốt cho ông! Và e đã xuống cãi nhau để bảo vệ mẹ thì bố e bảo e là thằng k hiểu chuyện mặc dù bố k chứng minh được là câu chuyện bố muốn nói ở đây là gì? Bố luôn tìm cách đổ tội cho mọi người trong nhà về việc bố k được toàn quyền quyết định vì bây h e đã lớn và mẹ e cũng là 1 thành viên chính trong gia đình nên mọi chuyện luôn cần phải bàn bạc! Mỗi khi nói chuyện với mẹ thì câu đầu tiên bao h cũng là chỉ trích mẹ e mà mẹ e k làm gì sai cả! Người sai là bố vì mỗi câu nói bố e nói ra đều là tìm cách để chỉ trích mọi người mặc dù điều đó k có đúng..., bố e toàn cố tình hiểu sai mọi vấn đề và nghỉ mọi người trong nhà là xấu xa, bố e là bề trên... Lúc e chứng minh được cái sai của bố thì bố lại tìm cách đổ sang lí do là do mẹ e thế nọ do mẹ e thế kia... E rất cáu lúc nãy và đã chửi bố! Mọi người cho e lời khuyên với ạ! Bố e chỉ biết đi làm về, đưa tiền cho gia đình và mọi chuyện nặng nhẹ lớn bé đều để mẹ e lo, xong đi làm về thì chỉ trích mọi người trong nhà! E cảm thấy thật mệt mỏi trong gia đình này!
 
Em không biết nên kể câu chuyện của mình từ đâu :( Trước đây mẹ em là một giáo viên có bằng cấp đàng hoàng, bố em là 1 người kinh doanh làm ở bên nước ngoài. Từ khi bố mẹ cưới nhau mẹ em đã phải từ bỏ công việc yêu thích của mình và sang làm việc cùng bố. Ngay từ những lần đấy e nghe mẹ kể rất nhiều về chuyện ở bên nước ngoài, cách bố e đối xử với mẹ e. Em được sinh ra ở nước ngoài từ nhỏ đến năm 3 tuổi thì về nước, trong khoảng thời gian còn nhỏ đấy theo như lời mẹ e kể thì mẹ đã phải thức đêm thức hôm để vừa chăm e, vừa bán hàng còn bố thì đi bán hàng ở các khu tàu điện ngầm từ sáng và tối về thì sẽ đi ngủ, sẽ kệ mẹ e chăm e và bán hàng 1 mình đến 3h sáng, công việc ngày nào cũng tiếp diễn như vậy! Thời gian ở bên nước ngoài, vì lúc đấy là bố mẹ mới cưới nên em nghĩ chuyện mẹ em nhớ nhà là vô cùng bình thường, mẹ đã rất nhiều lần muốn gọi điện về cho ông ngoại, mỗi lần như thế bố e sẽ tìm mọi cách để mẹ e k gọi điện như việc đặt mật khẩu, nói với ông e là mẹ e không làm bất cứ việc gì cả !!! Em rất bức xúc vì điều này! Vì gia đình e bên đấy làm ăn nhiều lúc sẽ k có giấy tờ và việc đi lại rất khó khăn vì sợ cảnh sát phát hiện chỉ có bố e là có giấy tờ đầy đủ trừ dì và mẹ e! Có hôm bố mẹ cãi nhau rất to và thường như vậy mọi người xung quanh sẽ gọi cảnh sát đến, sau khi cãi nhau xong bố liền bế e đi vì ở đấy nếu như người ngoại quốc bế trẻ nhỏ thì cảnh sát sẽ k đả động tới! Sau khi bế e đi thì bố liền kệ mẹ e với dì và đấy có thể là một trong những mục đích xấu xa nhất e từng thấy!
Đến hiện tại e đã 21 tuổi, đang đi học đại học, từ nhỏ đến lớn chỉ có 2 lần bố về nước thăm gia đình và lần thứ 3 là năm e học lớp 10 thì bố về hẳn! Từ lúc bố về gia đình chưa bao h là ngững cãi nhau! Đợt đầu cãi nhau rất nhiều và càng lúc e càng thấy bố quá quắt, bảo thủ, lúc nào cũng coi mình là bề trên! Bố về nước và lúc đấy nhà e đã mất rất nhiều thứ ở bên nước ngoài, hầu như về trong tay trắng, sau một thời gian làm ăn k dc bố e đi grap kiếm thêm tiền! E rất biết ơn và trân trọng điều đó! Nhưng mỗi lần bố e đi làm về là liền càu nhàu và tỏ ra khó chịu với mọi người! E vừa cãi nhau với bố xong, đây kp lần đầu và rất nhiều lần trc đó r! Bố với e và mẹ e cãi nhau chỉ vì bố luôn áp đặt, chỉ trích tất cả mọi người trong nhà dù k có bất kì bằng chứng nào để chứng minh điều bố nói là đúng! Bố e luôn có 1 cái gì đấy căm ghét mẹ e, e nghĩ vậy và thực ra e rất quý mẹ vì e phần lớn là sống với mẹ và e hiểu rõ mẹ e là người như thế nào! Bố e đi làm về và bắt đầu kể lể việc mọi thứ trong nhà đều từ tay bố mà có, đều do bố làm ra, và bảo e, mẹ e và đứa e trai mới học lớp 6 của e là mọi thứ trong nhà đều từ tao mà ra, bố muốn đi làm về là mọi thứ phải xong xuôi, gọn gàng mặc dù hiện giờ mẹ e cũng rất bận vì nhận thêm việc về làm và nhiều lúc phải làm đêm hôm nhưng bố k có hiểu điều đấy! Bố luôn quy định mọi người trong nhà là xấu xa, mặc dù mẹ e rất nhẫn nhịn bố, lúc nào cũng nghĩ tốt cho ông! Và e đã xuống cãi nhau để bảo vệ mẹ thì bố e bảo e là thằng k hiểu chuyện mặc dù bố k chứng minh được là câu chuyện bố muốn nói ở đây là gì? Bố luôn tìm cách đổ tội cho mọi người trong nhà về việc bố k được toàn quyền quyết định vì bây h e đã lớn và mẹ e cũng là 1 thành viên chính trong gia đình nên mọi chuyện luôn cần phải bàn bạc! Mỗi khi nói chuyện với mẹ thì câu đầu tiên bao h cũng là chỉ trích mẹ e mà mẹ e k làm gì sai cả! Người sai là bố vì mỗi câu nói bố e nói ra đều là tìm cách để chỉ trích mọi người mặc dù điều đó k có đúng..., bố e toàn cố tình hiểu sai mọi vấn đề và nghỉ mọi người trong nhà là xấu xa, bố e là bề trên... Lúc e chứng minh được cái sai của bố thì bố lại tìm cách đổ sang lí do là do mẹ e thế nọ do mẹ e thế kia... E rất cáu lúc nãy và đã chửi bố! Mọi người cho e lời khuyên với ạ! Bố e chỉ biết đi làm về, đưa tiền cho gia đình và mọi chuyện nặng nhẹ lớn bé đều để mẹ e lo, xong đi làm về thì chỉ trích mọi người trong nhà! E cảm thấy thật mệt mỏi trong gia đình này!
Mấy người mà không bao giờ nhận sai thường đa số là vậy. Đặc điểm chung là thất bại mà không nhìn nhận hay tiếp thu mà lo đổ lỗi cho hoàn cảnh. Đối với những người như thế này mình thường nói chuyện cho qua, không bao giờ tranh luận về vấn đề gì vì đối với họ hình tròn họ cũng có thể nói là hình vuông nên khuyên thật là nói chuyện xã giao rồi ậm ừ thôi, tranh luận mệt lắm.
 
vozer tư vấn chuẩn đấy, ráng mà học xong ra độc lập tài chính thì mới lo được cho mẹ, mới có tiếng nói trong nhà, ít ra cũng có sự tôn trọng nhất định từ ông bố, chứ còn phụ thuộc thì ko làm gì khá hơn ngoài chuyện an ủi tinh thần cho mẹ đâu :burn_joss_stick:

//thêm 1 điều nữa là với ng càng cố chấp càng bảo thủ càng phải từ từ, càng phải ăn nói cụ thể logic, có trọng lực(từ tiền) chứ cãi nhau hay lớn tiếng càng phản tác dụng
 
Chưa bạo lực là đỡ r.

Có gia đình sát cạnh nhà mình.
Người nữ cũng là giáo viên. Vẫn đag dạy. Nam là bộ đội. Đại tá r. Hắn ta hằng ngày đi làm gì ở đâu ko biết nhưng về nhà là thường hay say(7/10). Và say thì nó thích là nó đánh đập cô giáo viên đấy. Có lần nó còn vác cả súng ra dọa bắn. Nên chẳng ai trog nhà dám cương.

Đứa con gái nó 24t là ng m quen. Hắn cấm đi ra ngoài sau 9h. Về trễ lúc hắn chưa nhậu say về thì yên ổn. Nhưng về sau hắn thì xác định.thế nào cũng vài bạt tai. Nên tới giờ cũng ko bạn trai lun. Dù em ấy rất đẹp.Nhí nhảnh. Tiếc thật.

Nỗi đau khổ của 2 con người đó vẫn đang tiếp diễn đến bây giờ.

À gia đình ng bắc nhá.
 
Cùng cảnh ngộ, thớt không cô đơn. Tốt nhất hạn chế gặp thôi, em đi làm xa nhà , 1,2 tuần mới về 1 lần còn mệt đầu đây.

Ba mẹ cũng độc hại lắm, chỉ khi nào đủ cảm thông thì mới ở được
 
Back
Top