Người Rơi
Senior Member
(Cảnh báo: Bài này dài vl, các thím có thời gian thì hãy đọc )
........................................
Hà Nội là một thành phố có đủ bốn mùa. Sắc màu thời tiết của nơi này, trải dài từ tháng 1 đến tháng 12, đủ để dẫn 08 triệu người dân ở đây đi qua đủ tất cả mọi cung bậc cảm xúc.
Từ nơi khác đến với nơi này, ngay từ cái hít hơi vào đầu tiên, bạn đã có thể nhận được ngay âm điệu thời tiết nào đang ở bên bạn ngày hôm nay. Thành phố này đẹp, nhưng chỉ riêng chuyện biến đổi nắng mưa, ấm lạnh của nơi này thôi đã đủ làm thành một câu chuyện kể dài như Nghìn lẻ một đêm, kể mãi kể hoài không bao giờ hết.
........................................
Đầu tiên, phải kể đến mùa hạ
Mùa hạ ở đây bắt đầu từ sau “rét nàng Bân”, đợt lạnh cuối cùng kỳ lạ chỉ kéo dài có một ngày, vào tầm tháng Ba âm lịch, tức như mọi năm nếu chênh lệch giữa hai thứ lịch âm-dương vẫn đều đặn, thì là tầm giữa đến cuối tháng Tư. Sau ngày đó, Hà Nội và cả miền Bắc đi vào một quãng thời gian dài dằng dặc mà người dân cứ tính thời gian theo những con quái vật có cái tên khiếp đảm: “đợt nóng”.
Mỗi đợt nóng là, chao ôi, không con số nào đủ để diễn tả cái cảm giác đó cả. Mỗi ngày, bắt đầu rất sớm từ 7, 8 giờ sáng, một lượng nhiệt năng cực lớn đổ ập lấy thành phố, úp lấy cả Hà Nội trong một cái lồng kính nơi các đợt sóng nhiệt cứ chao qua, đảo lại, lởn vởn không thoát ra được.
Nắng nóng sáng đến trắng lóa đổ xuống tán lá, đốt cháy sắc hoa phượng đỏ rực mắt người, hắt lên ánh tím bằng lăng dọc các con đường. Nắng phản chiếu lại sáng chói trên những tấm kính ốp ngoài các cao ốc, đổ xuống nung chảy mặt đường nhựa , đun sôi nước hồ Tây để ai đi qua thấy phả lên hầm hập hơi như đang bị hấp chín trong xửng bánh bao , và nắng tìm mọi cách luồn lách để làm bỏng giẫy lên đau nhức trên làn da người. Ghê gớm cái thứ nắng ấy, khô hanh và khắc nghiệt, ai ra đường cũng tìm mọi cách che trùm, trừ những người nhà giàu ngồi trong xe hơi máy lạnh thì không kể.
Kể cả những người ngồi trong nhà, bật máy lạnh phà phà, kéo rèm cửa che chắn hết cỡ, thì cái nắng ấy vẫn luồn lách, chiếu sáng rực lên lấp ló sau những lớp che chắn rèm cửa. Ban ngày ở Hà Nội trong những đợt nóng kinh hoàng đó, nhà có rèm kín cũng không cần bật đèn, chừng nào Mặt trời còn ở ngoài.
Nắng không có miệng, nhưng từ lúc nắng lên đến lúc nắng tắt, nắng như gào thét đến điên cuồng, tiếng tru tréo đinh tai nhức óc của nắng là thứ âm thanh không cần dùng đến tai mà ai cũng nghe thấy được . Nắng đến đau đầu, nắng đốt lên những con ve sầu để chúng inh ỏi lải nhải dàn đồng ca rền rĩ từ ngày kéo đến đêm. Nắng, ai cũng rúc trong nhà, đếm đến ngày không nắng nữa.
Những ngày hè cứ kéo dài, kéo dài ra, người dân thành phố đếm ngày qua bằng những bản tin về những đợt nắng nóng trên chương trình dự báo thời tiết mỗi ngày.
Xen kẽ giữa những đợt nóng kinh hoàng ấy, mùa hạ Hà Nội cũng có những phút giây nhẹ mát. Ví dụ như những trận mưa. Nắng càng lớn thì mưa càng to, cứ 3-4 ngày nắng là sẽ đến một ngày mưa.
Mưa mùa hạ gom nước biển, nước sông, nước hồ từ nắng đến cạn kiệt, rồi đổ xuống nhất loạt một lần trong những cơn dông đất trời đen nghịt, gió lốc cuốn bụi cát lạnh ngắt và mờ cả mắt người, với tiếng sấm động vỡ toang màn trời, đổ xuống thác nước mưa với tiếng gầm thét như bầy trâu nước giậm vó lên xé toạc mọi bầu thinh không.
Mưa ầm ầm ào ào đến hàng giờ hàng giờ mỗi buổi chiều tối kéo tràn sang đêm, nước của mưa đổ xuống mái tôn xủng xoảng, đổ xuống mái ngói bồm bộp, bò cả theo những đường rãnh nhỏ tóc tách vào đầu người qua những chỗ dột trên trần tầng thượng, thốc vào qua khe cửa sổ, tràn qua kẽ cửa hành lang, làm ướt hết cả đồ đạc bên trong nhà.
Mùa hạ, mưa cũng như nắng, đều dốc hết kiệt sức mình trong những cuộc vui đến tàn kiệt, đều bùng cháy trong một sự sinh tồn rực rỡ đến tận cùng, như những ngày tuổi trẻ sống đến hết mình không một chút hối hận. Để đêm hè nào, không một chút sai lệch, cả vũ trụ cùng thu về một sự im lặng tĩnh tại với một bầu trời trong veo, sáng lấp lánh những ngôi sao.
Nếu có mất điện (đkm ), sao sẽ còn đẹp nữa, thỉnh thoảng còn có những tia sáng sao băng xẹt qua thật nhanh trong một chớp mắt, phần thưởng cho những ai cũng sống hết mình qua ngày cùng nắng, cùng mưa, để đêm về hút thuốc nghe nhạc bên hành lang, ngắm sao hết ngày đợi một bình minh mới tới.
........................................
Nguồn: FB Nguyễn Tiến Đạt (sutucon)
(còn tiếp)
........................................
Hà Nội là một thành phố có đủ bốn mùa. Sắc màu thời tiết của nơi này, trải dài từ tháng 1 đến tháng 12, đủ để dẫn 08 triệu người dân ở đây đi qua đủ tất cả mọi cung bậc cảm xúc.
Từ nơi khác đến với nơi này, ngay từ cái hít hơi vào đầu tiên, bạn đã có thể nhận được ngay âm điệu thời tiết nào đang ở bên bạn ngày hôm nay. Thành phố này đẹp, nhưng chỉ riêng chuyện biến đổi nắng mưa, ấm lạnh của nơi này thôi đã đủ làm thành một câu chuyện kể dài như Nghìn lẻ một đêm, kể mãi kể hoài không bao giờ hết.
........................................
Đầu tiên, phải kể đến mùa hạ
Mùa hạ ở đây bắt đầu từ sau “rét nàng Bân”, đợt lạnh cuối cùng kỳ lạ chỉ kéo dài có một ngày, vào tầm tháng Ba âm lịch, tức như mọi năm nếu chênh lệch giữa hai thứ lịch âm-dương vẫn đều đặn, thì là tầm giữa đến cuối tháng Tư. Sau ngày đó, Hà Nội và cả miền Bắc đi vào một quãng thời gian dài dằng dặc mà người dân cứ tính thời gian theo những con quái vật có cái tên khiếp đảm: “đợt nóng”.
Mỗi đợt nóng là, chao ôi, không con số nào đủ để diễn tả cái cảm giác đó cả. Mỗi ngày, bắt đầu rất sớm từ 7, 8 giờ sáng, một lượng nhiệt năng cực lớn đổ ập lấy thành phố, úp lấy cả Hà Nội trong một cái lồng kính nơi các đợt sóng nhiệt cứ chao qua, đảo lại, lởn vởn không thoát ra được.
Nắng nóng sáng đến trắng lóa đổ xuống tán lá, đốt cháy sắc hoa phượng đỏ rực mắt người, hắt lên ánh tím bằng lăng dọc các con đường. Nắng phản chiếu lại sáng chói trên những tấm kính ốp ngoài các cao ốc, đổ xuống nung chảy mặt đường nhựa , đun sôi nước hồ Tây để ai đi qua thấy phả lên hầm hập hơi như đang bị hấp chín trong xửng bánh bao , và nắng tìm mọi cách luồn lách để làm bỏng giẫy lên đau nhức trên làn da người. Ghê gớm cái thứ nắng ấy, khô hanh và khắc nghiệt, ai ra đường cũng tìm mọi cách che trùm, trừ những người nhà giàu ngồi trong xe hơi máy lạnh thì không kể.
Kể cả những người ngồi trong nhà, bật máy lạnh phà phà, kéo rèm cửa che chắn hết cỡ, thì cái nắng ấy vẫn luồn lách, chiếu sáng rực lên lấp ló sau những lớp che chắn rèm cửa. Ban ngày ở Hà Nội trong những đợt nóng kinh hoàng đó, nhà có rèm kín cũng không cần bật đèn, chừng nào Mặt trời còn ở ngoài.
Nắng không có miệng, nhưng từ lúc nắng lên đến lúc nắng tắt, nắng như gào thét đến điên cuồng, tiếng tru tréo đinh tai nhức óc của nắng là thứ âm thanh không cần dùng đến tai mà ai cũng nghe thấy được . Nắng đến đau đầu, nắng đốt lên những con ve sầu để chúng inh ỏi lải nhải dàn đồng ca rền rĩ từ ngày kéo đến đêm. Nắng, ai cũng rúc trong nhà, đếm đến ngày không nắng nữa.
Những ngày hè cứ kéo dài, kéo dài ra, người dân thành phố đếm ngày qua bằng những bản tin về những đợt nắng nóng trên chương trình dự báo thời tiết mỗi ngày.
Xen kẽ giữa những đợt nóng kinh hoàng ấy, mùa hạ Hà Nội cũng có những phút giây nhẹ mát. Ví dụ như những trận mưa. Nắng càng lớn thì mưa càng to, cứ 3-4 ngày nắng là sẽ đến một ngày mưa.
Mưa mùa hạ gom nước biển, nước sông, nước hồ từ nắng đến cạn kiệt, rồi đổ xuống nhất loạt một lần trong những cơn dông đất trời đen nghịt, gió lốc cuốn bụi cát lạnh ngắt và mờ cả mắt người, với tiếng sấm động vỡ toang màn trời, đổ xuống thác nước mưa với tiếng gầm thét như bầy trâu nước giậm vó lên xé toạc mọi bầu thinh không.
Mưa ầm ầm ào ào đến hàng giờ hàng giờ mỗi buổi chiều tối kéo tràn sang đêm, nước của mưa đổ xuống mái tôn xủng xoảng, đổ xuống mái ngói bồm bộp, bò cả theo những đường rãnh nhỏ tóc tách vào đầu người qua những chỗ dột trên trần tầng thượng, thốc vào qua khe cửa sổ, tràn qua kẽ cửa hành lang, làm ướt hết cả đồ đạc bên trong nhà.
Mùa hạ, mưa cũng như nắng, đều dốc hết kiệt sức mình trong những cuộc vui đến tàn kiệt, đều bùng cháy trong một sự sinh tồn rực rỡ đến tận cùng, như những ngày tuổi trẻ sống đến hết mình không một chút hối hận. Để đêm hè nào, không một chút sai lệch, cả vũ trụ cùng thu về một sự im lặng tĩnh tại với một bầu trời trong veo, sáng lấp lánh những ngôi sao.
Nếu có mất điện (đkm ), sao sẽ còn đẹp nữa, thỉnh thoảng còn có những tia sáng sao băng xẹt qua thật nhanh trong một chớp mắt, phần thưởng cho những ai cũng sống hết mình qua ngày cùng nắng, cùng mưa, để đêm về hút thuốc nghe nhạc bên hành lang, ngắm sao hết ngày đợi một bình minh mới tới.
........................................
Nguồn: FB Nguyễn Tiến Đạt (sutucon)
(còn tiếp)