Buồn lòng vì đứa em

lottus

Senior Member
Buồn thật sự mấy ông ạ.

Đứa em của tôi tính cách nó khó chịu cực kì. Tôi cũng chịu tính nó nhiều năm nay, mình càng quan tâm nó lại càng vô tâm làm mình buồn chán cực kì.

Bắt đầu từ năm lớp 10 trở đi tính cách nó thay đổi hoàn toàn, trong lớp không chơi với ai và bị gần như cả lớp ghét, chắc được 1-2 đưă chơi chung, học dốt dần từ top 4 đầu vào lớp 10 xuống lớp thứ 3 của trường, hầu như toàn thời gian của nó để chơi game và đọc mấy cái truyện dài tập (hình như tu tiên,..), truyện Trung Quốc.
Rồi dần dà không tiếp xúc với xã hội.
Rồi 3 năm đại học của nó chắc cũng tương tự như hồi cấp 3.

Tôi thấy tính nó nên cố sắp xếp nó ở ktx nhưng xem ra cũng không thay đổi được phần nào. Nhiều lần nó nói chuyện với ae trong họ rất là lãng xẹt, kiểu bố đời, mà do bố mẹ thương, rồi mọi người trong họ cũng biết sơ tính thằng này nên chả nói gì, thấy nó vậy tôi cũng định bảo bố mẹ giảm bớt tiền phụ cấp cho nó để nó đi làm thêm mà bố mẹ thương nó do gầy yếu (Nó cao 1m7 nặng 42kg) nên không chịu, tôi cũng đồng ý do đoán nếu giảm tiền xuống nó sẽ ăn mì tôm chứ không đi làm.

Giờ tôi bất lực không bỏ nó được, mà nói chuyện chỉ làm bản thân buồn rất nhiều.
Có lẽ giờ tôi chỉ biết cố gắng nuôi nó ăn học 4 năm đại học cho hoàn thành nghĩa vụ của người anh thôi, nay cũng ngồi nói với bố mẹ là đừng bắt tôi phải quan tâm nó nữa, bố mẹ cũng đồng ý rồi.

Lên đây tâm sự với mọi người vậy thôi, chứ tôi buồn và bất lực với nó lắm rồi.

Sent from HUAWEI INE-LX2 using vozFApp
 
cho đời dạy nó thôi anh
jGKFzRg.png
 
Buồn thật sự mấy ông ạ.

Đứa em của tôi tính cách nó khó chịu cực kì. Tôi cũng chịu tính nó nhiều năm nay, mình càng quan tâm nó lại càng vô tâm làm mình buồn chán cực kì.

Bắt đầu từ năm lớp 10 trở đi tính cách nó thay đổi hoàn toàn, trong lớp không chơi với ai và bị gần như cả lớp ghét, chắc được 1-2 đưă chơi chung, học dốt dần từ top 4 đầu vào lớp 10 xuống lớp thứ 3 của trường, hầu như toàn thời gian của nó để chơi game và đọc mấy cái truyện dài tập (hình như tu tiên,..), truyện Trung Quốc.
Rồi dần dà không tiếp xúc với xã hội.
Rồi 3 năm đại học của nó chắc cũng tương tự như hồi cấp 3.

Tôi thấy tính nó nên cố sắp xếp nó ở ktx nhưng xem ra cũng không thay đổi được phần nào. Nhiều lần nó nói chuyện với ae trong họ rất là lãng xẹt, kiểu bố đời, mà do bố mẹ thương, rồi mọi người trong họ cũng biết sơ tính thằng này nên chả nói gì, thấy nó vậy tôi cũng định bảo bố mẹ giảm bớt tiền phụ cấp cho nó để nó đi làm thêm mà bố mẹ thương nó do gầy yếu (Nó cao 1m7 nặng 42kg) nên không chịu, tôi cũng đồng ý do đoán nếu giảm tiền xuống nó sẽ ăn mì tôm chứ không đi làm.

Giờ tôi bất lực không bỏ nó được, mà nói chuyện chỉ làm bản thân buồn rất nhiều.
Có lẽ giờ tôi chỉ biết cố gắng nuôi nó ăn học 4 năm đại học cho hoàn thành nghĩa vụ của người anh thôi, nay cũng ngồi nói với bố mẹ là đừng bắt tôi phải quan tâm nó nữa, bố mẹ cũng đồng ý rồi.

Lên đây tâm sự với mọi người vậy thôi, chứ tôi buồn và bất lực với nó lắm rồi.

Sent from HUAWEI INE-LX2 using vozFApp
hiểu cảm giác của thớt, cố giúp không được mà bỏ cũng không xong :tire:
 
Buồn thật sự mấy ông ạ.

Đứa em của tôi tính cách nó khó chịu cực kì. Tôi cũng chịu tính nó nhiều năm nay, mình càng quan tâm nó lại càng vô tâm làm mình buồn chán cực kì.

Bắt đầu từ năm lớp 10 trở đi tính cách nó thay đổi hoàn toàn, trong lớp không chơi với ai và bị gần như cả lớp ghét, chắc được 1-2 đưă chơi chung, học dốt dần từ top 4 đầu vào lớp 10 xuống lớp thứ 3 của trường, hầu như toàn thời gian của nó để chơi game và đọc mấy cái truyện dài tập (hình như tu tiên,..), truyện Trung Quốc.
Rồi dần dà không tiếp xúc với xã hội.
Rồi 3 năm đại học của nó chắc cũng tương tự như hồi cấp 3.

Tôi thấy tính nó nên cố sắp xếp nó ở ktx nhưng xem ra cũng không thay đổi được phần nào. Nhiều lần nó nói chuyện với ae trong họ rất là lãng xẹt, kiểu bố đời, mà do bố mẹ thương, rồi mọi người trong họ cũng biết sơ tính thằng này nên chả nói gì, thấy nó vậy tôi cũng định bảo bố mẹ giảm bớt tiền phụ cấp cho nó để nó đi làm thêm mà bố mẹ thương nó do gầy yếu (Nó cao 1m7 nặng 42kg) nên không chịu, tôi cũng đồng ý do đoán nếu giảm tiền xuống nó sẽ ăn mì tôm chứ không đi làm.

Giờ tôi bất lực không bỏ nó được, mà nói chuyện chỉ làm bản thân buồn rất nhiều.
Có lẽ giờ tôi chỉ biết cố gắng nuôi nó ăn học 4 năm đại học cho hoàn thành nghĩa vụ của người anh thôi, nay cũng ngồi nói với bố mẹ là đừng bắt tôi phải quan tâm nó nữa, bố mẹ cũng đồng ý rồi.

Lên đây tâm sự với mọi người vậy thôi, chứ tôi buồn và bất lực với nó lắm rồi.

Sent from HUAWEI INE-LX2 using vozFApp
Thím dẫn em nó lên vùng núi làm từ thiện đi. Đi ké mấy đoàn ng ta hay đi cuối tuần ấy. Đảm bảo về tâm tư thay đổi kha khá :D
 
Thím dẫn em nó lên vùng núi làm từ thiện đi. Đi ké mấy đoàn ng ta hay đi cuối tuần ấy. Đảm bảo về tâm tư thay đổi kha khá :D
đi làm gì ? mệt người, tốn thời gian, dở hơi à, ở nhà chơi game đọc truyện sướng hơn

nói chung wibu ko làm hại ai cả thì kệ nó, muốn ác thì tống nó đi nghĩa vụ, muốn hiền thì cho tiền nó đi du lịch, mà tôi đồ nó cũng ko thích đi du lịch
 
Nhiều anh kêu ra đời là nó thay đổi, nhưng tôi nghĩ là nó hết thuốc chữa rồi. Kiểu này ra đời không làm ăn xin, thì cũng làm cái nghề bạc bẽo nào đó sống qua ngày, không có ý chí tiến thủ, suốt ngày thủ dâm game và truyện tranh :rolleyes:
 
Thím đã thử quan tâm đến cảm xúc bạn ấy chưa ? Biết đâu phải trải qua chuyện gì đó rất buồn nên mới thành ra như thế, hay bạn ấy rất cô đơn cần người nc nhưng ko có ai thực sự tin tưởng, thử gần gũi quan tâm với bạn ấy xem, bắt đầu từ những chủ đề bạn ấy thích, biết đâu bạn ấy lại mở lòng
Hãy thử tôn trọng chứ đừng trì triết bạn ấy quá

Gửi từ bồ câu bằng vozFApp
 
Khá đồng cảm với thớt, đợt cũng ở chung với thằng e vào đại học nhưng tính cách nó giống trầm cảm, nói chuyện cộc lốc, sống khá lập dị, hồi đó chỉ có 2 ae trong thành phố nên cuộc sống khá là áp lực và bị ảnh hưởng, dù sao bác còn có bố mẹ hỗ trợ thằng e nên cũng đỡ, kinh nghiệm là bác sẽ chẳng thay đổi được gì nhiều đâu, tính cách con người thì càng khó, may ra cho nó đi làm công ty biết đổ mồ hôi kiếm đồng tiền thì may ra mới tự thay đổi được.

via theNEXTvoz for iPhone
 
Sao mấy hôm nay toàn nhà anh em trai có vấn đề thế nhỉ, ông thì em nghiện ma túy, ông thì em nghiện truyện tiên hiệp.
 
Buồn thật sự mấy ông ạ.

Đứa em của tôi tính cách nó khó chịu cực kì. Tôi cũng chịu tính nó nhiều năm nay, mình càng quan tâm nó lại càng vô tâm làm mình buồn chán cực kì.

Bắt đầu từ năm lớp 10 trở đi tính cách nó thay đổi hoàn toàn, trong lớp không chơi với ai và bị gần như cả lớp ghét, chắc được 1-2 đưă chơi chung, học dốt dần từ top 4 đầu vào lớp 10 xuống lớp thứ 3 của trường, hầu như toàn thời gian của nó để chơi game và đọc mấy cái truyện dài tập (hình như tu tiên,..), truyện Trung Quốc.
Rồi dần dà không tiếp xúc với xã hội.
Rồi 3 năm đại học của nó chắc cũng tương tự như hồi cấp 3.

Tôi thấy tính nó nên cố sắp xếp nó ở ktx nhưng xem ra cũng không thay đổi được phần nào. Nhiều lần nó nói chuyện với ae trong họ rất là lãng xẹt, kiểu bố đời, mà do bố mẹ thương, rồi mọi người trong họ cũng biết sơ tính thằng này nên chả nói gì, thấy nó vậy tôi cũng định bảo bố mẹ giảm bớt tiền phụ cấp cho nó để nó đi làm thêm mà bố mẹ thương nó do gầy yếu (Nó cao 1m7 nặng 42kg) nên không chịu, tôi cũng đồng ý do đoán nếu giảm tiền xuống nó sẽ ăn mì tôm chứ không đi làm.

Giờ tôi bất lực không bỏ nó được, mà nói chuyện chỉ làm bản thân buồn rất nhiều.
Có lẽ giờ tôi chỉ biết cố gắng nuôi nó ăn học 4 năm đại học cho hoàn thành nghĩa vụ của người anh thôi, nay cũng ngồi nói với bố mẹ là đừng bắt tôi phải quan tâm nó nữa, bố mẹ cũng đồng ý rồi.

Lên đây tâm sự với mọi người vậy thôi, chứ tôi buồn và bất lực với nó lắm rồi.

Sent from HUAWEI INE-LX2 using vozFApp
Tôi cũng gặp vài trường hợp như vậy, càng quan tâm càng hỏng, tốt nhất là kệ nó, bố mẹ ông mà cứ đưa tiền cho nó đều thì nó mãi là phế vật thôi, thà để nó đi ăn trộm ăn cắp bị bắt được rồi để công an nuôi cho, còn hơn để nó sống lay lắt vậy
 
Back
Top