Giống tôi thật, ngồi ngay ngắn tôi kể cho nghe về chuyện giữa tôi và nàng
Chuyện bắt đầu năm nhất đại học, tôi là sinh viên sư phạm Toán, nàng là sinh viên sư phạm Tiếng Anh, tôi quen nàng thông quan 1 clb trong trường, đó là 1 ngày thuyết trình về sách, khi đến lượt bản thân lên thuyết trình, tôi cảm nhận đó là lần thuyết trình xuất sắc nhất mà bản thân đã làm được, và đó là lần đầu nàng và tôi gặp nhau. Cuối buổi thuyết trình nàng đã xin Facebook của tôi và gửi lời mời kết bạn, tôi đã vui vẻ và đồng ý. Sau đó là khoảng thời gian cả 2 nói chuyện rất nhiều. Tôi cứ ngỡ cả 2 là bạn thân của nhau từ bé
Vào 1 buổi trưa đầy nắng, nàng hẹn tôi đi ăn chèn gần cổng trường đại học. Trong kí ức tôi đó là quán chè đông khách, chỉ với 5 nghìn/ly là đã có thể sở hữu 1 ly chè giải mát, ngon từ đầu lưỡi đến cuối hậu môn, chẳng hiểu quán chè có bỏ cocain hay thuốc lắc mà làm giới trẻ ở trong khu vực đó phải phát sốt, từ những chàng trai cô gái, nam sinh nữ tú, từ học sinh đến sinh viên, từ năm đầu đến năm cuối sau kết thúc tiết 5 kéo nhau ăn chè thay cơm vì thời tiết quá nóng, báo hiệu 1 mùa hoa phượng sắp tới
Tới quán vì không còn chỗ để ngồi, tôi và nàng mua 2 bịch chè và ra công viên đối diện trường ngồi. Tiếng gió và sóng biển hòa lại nhau như 1 bản tình ca du dương cộng hưởng kèm tiếng ve kêu tạo nên 1 âm thanh sống động, chúng tôi vừa ăn vừa kể cho nhau những câu chuyện của bản thân: quá khứ học tập, kiến thức học đại cương ngành, hoàn cảnh gia đình. Với nàng, 1 cô gái đến từ Cam Lâm - Khánh Hòa, nhưng lại mang 1 chất giọng Huế thơ, nàng không cần ăn chè cũng đủ làm tôi say mê, đến bây giờ chỉ cần đi đường nghe ai đó nói tiếng Huế, tôi lại nghĩ về nàng
Bản thân tôi là thanh niên bản địa, nên tôi chia sẻ cho nàng mọi thứ tôi biết về thành phố biển xinh đẹp nàng đang học tập. Chúng tôi đã nói chuyện rất nhiều vào trưa hôm ấy, cả 2 như là sinh ra là đã của nhau, hiểu nhau rất rõ, cùng hòa hợp với tiếng gió và sóng biển rì rào, kỉ niệm tôi không bao giờ quên, tôi đã đề xuất chụp hình cùng nhau nhưng nàng đã từ chối vì không thích chụp ảnh, vì chụp ảnh thì nàng cười không đẹp, tôi tôn trọng điều ấy và thứ tôi không để ý sau đó chính là tay nàng và tay tôi đã chạm nhau
Tôi và nàng im lặng, 1 lúc sau thì nàng ngỏ lời hẹn hò, tôi vẫn còn nhớ câu ấy "Chúng mình hẹn hò nhé, Mây sẽ là bạn gái của Nh**". Và tôi bỗng thấy buâng khuâng con tim này như chết lặng, lời tỏ tình ngỏ ý hẹn hò làm tim tôi thổn thức, mà lần thổn thức gần nhất đó là nhận giấy báo đỗ đại học. Tôi chỉ biết gật đầu đồng ý, tuy chưa biết nàng có phải người sẽ cùng mình đi hết chặng đường không nhưng tôi chỉ biết rằng, nàng đã là của tôi
Chúng tôi đã trải qua khoảng thời gian bên nhau, cùng nhau vượt qua nhiều thứ nhưng đó là sẽ câu chuyện tôi kể hôm sau. Và thời gian cứ thế trôi, ngày nàng nói lời chia tay là nàng hẹn chở đi chơi vòng quanh thành phố, ăn những món ăn ngon. Đến lúc trời đổ cơn giông, nàng bảo "em về thu quần áo đang phơi, trời sắp mưa rồi, em sẽ nhắn cho anh" và nàng về nhà trọ. Và sau đó nàng chặn Facebook, số điện thoại, Zalo,... mọi thứ chúng tôi có thể liên lạc với nhau. Kể từ đó tới khi tốt nghiệp đại học, tôi chỉ có thể thấy hình bóng nàng thoáng qua, khi quay mặt gọi tên thì không thấy nàng đâu nữa. Anh nhớ em, Mây ơi, 5 năm rồi, em khỏe không...