[(:)] Các bác sống vì cái gì, cần gì và muốn gì?

e thua bác vài tuổi nhưng đã tới giai đoạn này rồi, giờ k còn hứng thú với điều gì nên cũng mất đi động lực phấn đấu, cũng k thua kém ai nhưng cứ có giọng nói vang lên trong đầu nói mình cuộc đời này ko đáng sống, nên kiếm 1 hòn đảo rồi ra ở 1 mình thì hơn
sao bi quan vậy thím. kể e nghe
 
lấy vk đẻ 1 đứa con là bận bù đầu. thời gian đâu mà lý tưởng sống.

Rãnh thì làm vài lon cho yêu đời. thần dược của đàn ông
 
sao bi quan vậy thím. kể e nghe
Ko biết phải kể với bác từ đâu, đời e chưa gặp biến cố gì lớn mà nó là 1 chuỗi của những sự việc nhỏ tạo nên tình trạng như hiện nay, từ việc hồi nhỏ thì bị cha mẹ kìm kẹp tạo nên tính cách ngại giao tiếp; người khác thì sống vì gia đình, đó là động lực phấn đấu của họ nhưng đối với e thì gia đình lại là cơn ác mộng tới mức ko muốn lập gia đình, công việc nhàm chán, thường xuyên phải tăng ca vì ko kịp deadline (ko lương), trong team mình luôn là thằng bị giao khối lượng công việc nhất. Tình yêu thì cũng chưa từng nắm tay ai (chuẩn loser)
Hằng ngày đi làm về tắm rửa cơm nước xong cũng chui vào phòng lên voz, fb và nghe nhạc cho dễ ngủ
Từ hồi nhỏ (lớp 10) đã tiếp xúc với phật pháp, trong đạo phật có triết lý vạn vật là vô thường, vậy tại sao ta lại phải cố gắng giành giật, phấn đầu để đạt được những thứ mà sau khi chết nó cũng sẽ rời khỏi bàn tay của ta? không phải từ bỏ thì tốt hơn hay sao? tóm lại là không biết mình đang cố gắng vì điều gì :too_sad:
Tâm sự trải lòng tí sáng mai e xoá :cry:
 
Ko biết phải kể với bác từ đâu, đời e chưa gặp biến cố gì lớn mà nó là 1 chuỗi của những sự việc nhỏ tạo nên tình trạng như hiện nay, từ việc hồi nhỏ thì bị cha mẹ kìm kẹp tạo nên tính cách ngại giao tiếp; người khác thì sống vì gia đình, đó là động lực phấn đấu của họ nhưng đối với e thì gia đình lại là cơn ác mộng tới mức ko muốn lập gia đình, công việc nhàm chán, thường xuyên phải tăng ca vì ko kịp deadline (ko lương), trong team mình luôn là thằng bị giao khối lượng công việc nhất. Tình yêu thì cũng chưa từng nắm tay ai (chuẩn loser)
Hằng ngày đi làm về tắm rửa cơm nước xong cũng chui vào phòng lên voz, fb và nghe nhạc cho dễ ngủ
Từ hồi nhỏ (lớp 10) đã tiếp xúc với phật pháp, trong đạo phật có triết lý vạn vật là vô thường, vậy tại sao ta lại phải cố gắng giành giật, phấn đầu để đạt được những thứ mà sau khi chết nó cũng sẽ rời khỏi bàn tay của ta? không phải từ bỏ thì tốt hơn hay sao? tóm lại là không biết mình đang cố gắng vì điều gì :too_sad:
Tâm sự trải lòng tí sáng mai e xoá :cry:
Đi tu đi thím, em cũng tính đi tu cho xong, ngày mồng 1 rằm trai xinh gái đẹp người giàu có dân xã hội vô cười nói cúng bái mình cũng ra hỏi han dẫn đường này nọ cho vui đời chứ cũng chán chết mẹ, Nhưng ngại vì nhục dục còn quá nhiều, từ nhỏ em đã cạo đầu không còn cọng tóc r mặc đồ thầy chùa vô người khác auto tưởng người trong chùa, 2 3 năm gần đây mới để tóc lại
 
@Như lai thần chưởng sao xóa post nhanh thế mai fen
KKvIDPX.png
 
Đi tu đi thím, em cũng tính đi tu cho xong, ngày mồng 1 rằm trai xinh gái đẹp người giàu có dân xã hội vô cười nói cúng bái mình cũng ra hỏi han dẫn đường này nọ cho vui đời chứ cũng chán chết mẹ, Nhưng ngại vì nhục dục còn quá nhiều, từ nhỏ em đã cạo đầu không còn cọng tóc r mặc đồ thầy chùa vô người khác auto tưởng người trong chùa, 2 3 năm gần đây mới để tóc lại
mình cũng vậy, ko có tiền, k có ny nên chỉ biết quay tay cho vơi nỗi buồn
4gmOAMB.png
 
Ko biết phải kể với bác từ đâu, đời e chưa gặp biến cố gì lớn mà nó là 1 chuỗi của những sự việc nhỏ tạo nên tình trạng như hiện nay, từ việc hồi nhỏ thì bị cha mẹ kìm kẹp tạo nên tính cách ngại giao tiếp; người khác thì sống vì gia đình, đó là động lực phấn đấu của họ nhưng đối với e thì gia đình lại là cơn ác mộng tới mức ko muốn lập gia đình, công việc nhàm chán, thường xuyên phải tăng ca vì ko kịp deadline (ko lương), trong team mình luôn là thằng bị giao khối lượng công việc nhất. Tình yêu thì cũng chưa từng nắm tay ai (chuẩn loser)
Hằng ngày đi làm về tắm rửa cơm nước xong cũng chui vào phòng lên voz, fb và nghe nhạc cho dễ ngủ
Từ hồi nhỏ (lớp 10) đã tiếp xúc với phật pháp, trong đạo phật có triết lý vạn vật là vô thường, vậy tại sao ta lại phải cố gắng giành giật, phấn đầu để đạt được những thứ mà sau khi chết nó cũng sẽ rời khỏi bàn tay của ta? không phải từ bỏ thì tốt hơn hay sao? tóm lại là không biết mình đang cố gắng vì điều gì :too_sad:
Tâm sự trải lòng tí sáng mai e xoá :cry:

Ôi bạn ơi,đọc tâm sự của bạn mà tôi tưởng dc gặp phiên bản của mình ở 1 trái đất khác. =(( Nhưng chắc bạn là phiên bản đỡ loser hơn tôi.
Tôi 94, tự thấy đời mình đến mức thảm hại như ngày hôm nay cũng ko phải do biến cố nào lớn,mà là do 1 chuỗi những sai lầm nối tiếp nhau.tôi ko trách tại gia đình mình,nhưng đến ngày hôm nay thì tôi cũng từ mặt kha khá người trong gia đình rồi,thậm chí là coi như kẻ thù. Nghĩ đến gia đình là thấy buồn phiền cay đắng chứ ko như người khác,nghĩ đến gia đình là có điểm tựa hay có động lực phấn đấu. =((
Tôi trầm cảm nhiều năm,ngại giao tiếp,thậm chí là sợ giao tiếp với người khác. Ra trường đi làm,đến giờ thì có thể nói là ko còn bạn bè j cả chứ đừng nói là yêu đương.ngay đến đồng nghiệp ở cty dù họ khá thân thiện nhưng tôi cũng chẳng thể hoà nhập nổi.tôi tự cô lập chính mình,lủi thủi đến cty rồi ra về như 1 cái bóng vô hình. Tôi ko có thú vui hay mục đích sống nào rõ ràng.kiểu ko có động lực hay phương hướng nào để phấn đấu trong cuộc sống.cảm thấy mình như 1 con thuyền nhỏ lạc lõng giữa đại dương,chẳng biết mình muốn đi về đâu. Nhiều người cuộc sống tạm ổn rồi kêu chán nản còn chấp nhận được.tôi thì lương tháng 6tr,còn đang trong giai đoạn học nghề,chuyên môn còn chưa vững.nhưng lại luôn chán chường mọi thứ,ko có động lực cố gắng mới chết dở chứ.:cry:
Từ ngày cấp 3 tôi cũng đặc biệt có hứng thú với tâm lý học và các tôn giáo.tôi cũng từng tìm hiểu các triết lý phật pháp,rồi dần chuyển sang yêu thích đạo học(đạo lão trang,tu tiên ấy). Nhiều năm rồi nghiên cứu các kiến thức về khí công dưỡng sinh các kiểu,hầu như ngày nào cũng dành thời gian để thiền.(nhưng sức khoẻ thì ốm yếu như ông già.đúng là thảm hại).:cry:
Hôm nay đi làm,deadline ko kịp đã stress rồi,lại bị bọn khách hàng củ chuối nó bắt nạt. Cũng hiểu rằng mình chả là cái éo j cả, gặp người tốt họ thấy thương hại thì còn đỡ,gặp bọn đanh đá thì bị nó đạp lên đầu lên cổ cũng phải cắn răng chịu.=(( Trước đây lúc trầm cảm nặng thì toàn nghĩ đến chuyện ra cầu nhảy.giờ đỡ hơn nhiều rồi.những lúc thế này thèm hút điếu thuốc quá mà bao thuốc hết rồi.thèm dc ôm ai đó để khóc nhưng nhìn quanh thì chỉ có 1 mình trong căn phòng trọ tồi tàn =((

Gửi từ Xiaomi Redmi 4X bằng vozFApp
 
Có gấu chưa, có vợ con rồi thím sẽ có mục đích để sống để phấn đấu.
Tìm cho mình một thú vui, 1 sở thích nào đó rồi theo đuổi nó. Cũng là 1 cái mục đích để phấn đấu hàng ngày. Sống có 1 lần thôi sống cho nó đáng :(
 
Ôi bạn ơi,đọc tâm sự của bạn mà tôi tưởng dc gặp phiên bản của mình ở 1 trái đất khác. =(( Nhưng chắc bạn là phiên bản đỡ loser hơn tôi.
Tôi 94, tự thấy đời mình đến mức thảm hại như ngày hôm nay cũng ko phải do biến cố nào lớn,mà là do 1 chuỗi những sai lầm nối tiếp nhau.tôi ko trách tại gia đình mình,nhưng đến ngày hôm nay thì tôi cũng từ mặt kha khá người trong gia đình rồi,thậm chí là coi như kẻ thù. Nghĩ đến gia đình là thấy buồn phiền cay đắng chứ ko như người khác,nghĩ đến gia đình là có điểm tựa hay có động lực phấn đấu. =((
Tôi trầm cảm nhiều năm,ngại giao tiếp,thậm chí là sợ giao tiếp với người khác. Ra trường đi làm,đến giờ thì có thể nói là ko còn bạn bè j cả chứ đừng nói là yêu đương.ngay đến đồng nghiệp ở cty dù họ khá thân thiện nhưng tôi cũng chẳng thể hoà nhập nổi.tôi tự cô lập chính mình,lủi thủi đến cty rồi ra về như 1 cái bóng vô hình. Tôi ko có thú vui hay mục đích sống nào rõ ràng.kiểu ko có động lực hay phương hướng nào để phấn đấu trong cuộc sống.cảm thấy mình như 1 con thuyền nhỏ lạc lõng giữa đại dương,chẳng biết mình muốn đi về đâu. Nhiều người cuộc sống tạm ổn rồi kêu chán nản còn chấp nhận được.tôi thì lương tháng 6tr,còn đang trong giai đoạn học nghề,chuyên môn còn chưa vững.nhưng lại luôn chán chường mọi thứ,ko có động lực cố gắng mới chết dở chứ.:cry:
Từ ngày cấp 3 tôi cũng đặc biệt có hứng thú với tâm lý học và các tôn giáo.tôi cũng từng tìm hiểu các triết lý phật pháp,rồi dần chuyển sang yêu thích đạo học(đạo lão trang,tu tiên ấy). Nhiều năm rồi nghiên cứu các kiến thức về khí công dưỡng sinh các kiểu,hầu như ngày nào cũng dành thời gian để thiền.(nhưng sức khoẻ thì ốm yếu như ông già.đúng là thảm hại).:cry:
Hôm nay đi làm,deadline ko kịp đã stress rồi,lại bị bọn khách hàng củ chuối nó bắt nạt. Cũng hiểu rằng mình chả là cái éo j cả, gặp người tốt họ thấy thương hại thì còn đỡ,gặp bọn đanh đá thì bị nó đạp lên đầu lên cổ cũng phải cắn răng chịu.=(( Trước đây lúc trầm cảm nặng thì toàn nghĩ đến chuyện ra cầu nhảy.giờ đỡ hơn nhiều rồi.những lúc thế này thèm hút điếu thuốc quá mà bao thuốc hết rồi.thèm dc ôm ai đó để khóc nhưng nhìn quanh thì chỉ có 1 mình trong căn phòng trọ tồi tàn =((

Gửi từ Xiaomi Redmi 4X bằng vozFApp
mình hơn bạn ở điểm chuyên môn của mình so với mặt bằng chung cao hơn tí
Lương tôi cũng 6tr nhưng thời điểm này công ty ít việc nên cắt giảm giờ làm còn 5tr
YhCyC2n.png

Cảm thấy cô đơn trống trãi, bạn bè cũng k có đứa nào thân thiết, có tâm sự gì cũng ko dám nói sợ làm phiền người ta. Nhiều lúc muốn khóc nhưng ko khóc đc
6f4YXpQ.gif
 
Có gấu chưa, có vợ con rồi thím sẽ có mục đích để sống để phấn đấu.
Tìm cho mình một thú vui, 1 sở thích nào đó rồi theo đuổi nó. Cũng là 1 cái mục đích để phấn đấu hàng ngày. Sống có 1 lần thôi sống cho nó đáng :(
chết cũng chỉ 1 lần thôi
LTT2cUR.png
 
Sống để vượt qua thử thách do mình gây ra, trước mắt là qua khỏi căn bệnh này đã
---ngày thứ 65 sống với 1 mắt---
 
Tôi thì thấy hiện tại con người kiểu như bạn nhiều, ko biết tôi nói thế này có đúng không,
Bạn có nhiều mối quan hệ ảo, bạn cần tư vấn chia sẻ vấn đề thì lên mạng cái hỏi đầy người trả lời rồi chả có trọng tâm gì cả. Thành ra thấy nhiều mà không tinh, không chất, công việc hay gì đó cũng thế rồi sinh ra lạc lõng, chán đời

via theNEXTvoz for iPhone
 
Back
Top