Cái chết của một người bạn tốt là cô nhi trốn viện !

Satsat123

Member
Mình sinh năm 90. Em trai mình sinh năm 92. Do là anh em ruột sát tuổi nên rất thân nhau từ nhỏ, gọi nhau là mày tao. Mình là một người bình thường, nhưng với mình em mình là một tay khá phi thường. Những câu chyện xoay quanh mình và nó, mình nghĩ sẽ ít có cặp ae nào trải qua được. Mqh này có lúc thân lúc thù. Hối hận lớn nhất của mình là lúc lớp 9 từng phi dao vào mặt em mình, em mình đứng sau song cửa, và con dao đã trúng song cửa rớt xuống. Mỗi lần nghĩ tới khoảnh khắc đó mình đều rùng mình .
Đây là một câu chuyện liên quan đến nó, và là một câu chuyện buồn sâu sắc....

Em mình tên B. B nó nổi loạn và quậy phá từ nhỏ. Với khối óc thông minh kỳ lạ nhưng bản tính lại sống cực kỳ cảm tính. Năm 3 tuổi nó dám đi bộ từ mẫu giáo ở cầu Bông ( bình thạnh ) đến nguyễn lâm, mẹ mình đc 1 phen rớt tim lúc đó.
Hay như mẹ mình đánh 2 ae vì trộm tiền ống heo, mẹ mình cầm 2 nắm tiền kêu thằng nào thích tiền thì cầm mà đi khỏi nhà. Mình đứng yên ở nó, còn nó k chút do dự chụp nắm tiền và đi thẳng ra đường mất hút. Phải ít phút chưng hửng mẹ mới lao ra đường tìm nó về. Lúc đó nó chỉ mới 4 tuổi. Và đó là lần đầu tiên nó bỏ nhà đi không mảy may lo sợ, đến bây giờ nó vẫn mang những khí phách đó không thay đổi.

Năm mình 20 nó mượn cái láp của mình cho bạn và báo mất láp. Mình rất cú vì mẹ mình có vẻ cũng binh nó.

10 năm sau, cái tết vừa rồi, ae gặp nhau cf, có ôn kỷ niệm và trip tới câu chuyện cái láp. Và nó giải bày, câu chuyện của nó và cái chết của một người bạn tốt là cô nhi trốn viện.

Năm đó, nó đã bỏ nhà đi cắm net 1 thời gian. Thằng canh net là một thằng trạc tuổi nó, và theo nó kể là mốt người rất tốt với nó. Lương canh nét bao nhiêu nó đều mua đồ ăn cho hai đứa sống và cắm nét 2 3 tháng .

"... rồi bữa đó nó ho nhiều và ra máu, đi khám thì biết được bị lao ! "
" Lao có miễn phí thuốc mà ?" Mình cắt ngang trong tâm thế phản kháng lại câu chuyện bào chữa việc mất láp.
" Đúng là thuốc miễn phí, nhưng mà bệnh làm nó yếu, nó nghỉ quài người ta đâu cho làm, nên nó đói ăn, bệnh biến chứng nặng hơn ! "
" Trời, sao không báo gia đình nó ? "
" Nó là cô nhi, trốn viện ra ! "
" ..... "
" Rồi tao với nó mới quyết định về Tiền Giang bán hàng đa cấp, bán máy. Bán hàng cần thuyết trình nên tao lấy láp mày !"
" Mày với nó ở đâu ?"
" Tao với nó thuê cái phòng ở rồi bán, bán được mấy cái hđ trang trải sống qua ngày. Có mấy lần nó ho máu nhiều quá tao nhờ mẹ tống 3 tao với nó vào viện khám !"
" Vl, vậy là mẹ có biết. Hèn chi tao mất láp mà mẹ binh mày làm kỳ đó t cú vl. Rồi lao có lây hay j không ?"
" Bác sĩ nói người khỏe đề kháng tốt không sao, bệnh này lao lực ốm yếu mới dính . Chữa không được nên nó càng lúc càng yếu. Có những tối tao ngồi láp còn nó cứ ngồi 1 góc nhà tự kỷ chơi với kiến. Nó biết nó sắp chết... "
" Tội quá ... "
" Rồi ba ở HN về bắt được tao ra HN 1 tháng kỳ đó. Nó nói đợi tao về, trên đời này may có tao là bạn. Tao để cái láp đó cho nó liên lạc với tao. Tao đi được một tuần thì nó cắt liên lạc. Lúc tao về lại chủ nhà báo nó chết rồi, bên phường cũng gom đồ đạc đi. Tao có lên hỏi mà kiếm không được cái láp của mày ! "
...

Một câu chuyện buồn đã đánh tan một kỷ niệm cay cú của mình, biến kỷ niệm đó thành một bài học, mình biết cảm thông hơn với những rắc rối của người khác đem đến cho mình.
Chi tiết mình ám ảnh và xúc động nhất là việc nó ngồi trong góc tự kỷ mỗi tối .

Mình và em mình còn rất nhiều câu chuyện cho mình những bài học lớn. Nhưng mình ít viết nên văn kém, nếu được ủng hộ mình có thể kể thêm.
Những câu chuyện như nó bảo vệ cửa hàng của gia đình mà ko màng tính mạng, dám đối đầu trực diện với hơn 10 thằng toàn 2 3x ở Bà Chiểu xuống, khi nó chưa đủ 18.
Hay cách nó nắm trùm trường cấp 2, và có một người vợ yêu thương nó hết lòng và khiến nó nhu mì trước vợ nó.

Ở tuổi này khi biết quay trở lại các giá trị nội tại, mình mới nhận thấy gia đình mình toàn dị nhân. Tuy không hạnh phúc nhiều nhưng có những kỷ niệm đặc biệt và sâu sắc !
 
Mình sinh năm 90. Em trai mình sinh năm 92. Do là anh em ruột sát tuổi nên rất thân nhau từ nhỏ, gọi nhau là mày tao. Mình là một người bình thường, nhưng với mình em mình là một tay khá phi thường. Những câu chyện xoay quanh mình và nó, mình nghĩ sẽ ít có cặp ae nào trải qua được. Mqh này có lúc thân lúc thù. Hối hận lớn nhất của mình là lúc lớp 9 từng phi dao vào mặt em mình, em mình đứng sau song cửa, và con dao đã trúng song cửa rớt xuống. Mỗi lần nghĩ tới khoảnh khắc đó mình đều rùng mình .
Đây là một câu chuyện liên quan đến nó, và là một câu chuyện buồn sâu sắc....

Em mình tên B. B nó nổi loạn và quậy phá từ nhỏ. Với khối óc thông minh kỳ lạ nhưng bản tính lại sống cực kỳ cảm tính. Năm 3 tuổi nó dám đi bộ từ mẫu giáo ở cầu Bông ( bình thạnh ) đến nguyễn lâm, mẹ mình đc 1 phen rớt tim lúc đó.
Hay như mẹ mình đánh 2 ae vì trộm tiền ống heo, mẹ mình cầm 2 nắm tiền kêu thằng nào thích tiền thì cầm mà đi khỏi nhà. Mình đứng yên ở nó, còn nó k chút do dự chụp nắm tiền và đi thẳng ra đường mất hút. Phải ít phút chưng hửng mẹ mới lao ra đường tìm nó về. Lúc đó nó chỉ mới 4 tuổi. Và đó là lần đầu tiên nó bỏ nhà đi không mảy may lo sợ, đến bây giờ nó vẫn mang những khí phách đó không thay đổi.

Năm mình 20 nó mượn cái láp của mình cho bạn và báo mất láp. Mình rất cú vì mẹ mình có vẻ cũng binh nó.

10 năm sau, cái tết vừa rồi, ae gặp nhau cf, có ôn kỷ niệm và trip tới câu chuyện cái láp. Và nó giải bày, câu chuyện của nó và cái chết của một người bạn tốt là cô nhi trốn viện.

Năm đó, nó đã bỏ nhà đi cắm net 1 thời gian. Thằng canh net là một thằng trạc tuổi nó, và theo nó kể là mốt người rất tốt với nó. Lương canh nét bao nhiêu nó đều mua đồ ăn cho hai đứa sống và cắm nét 2 3 tháng .

"... rồi bữa đó nó ho nhiều và ra máu, đi khám thì biết được bị lao ! "
" Lao có miễn phí thuốc mà ?" Mình cắt ngang trong tâm thế phản kháng lại câu chuyện bào chữa việc mất láp.
" Đúng là thuốc miễn phí, nhưng mà bệnh làm nó yếu, nó nghỉ quài người ta đâu cho làm, nên nó đói ăn, bệnh biến chứng nặng hơn ! "
" Trời, sao không báo gia đình nó ? "
" Nó là cô nhi, trốn viện ra ! "
" ..... "
" Rồi tao với nó mới quyết định về Tiền Giang bán hàng đa cấp, bán máy. Bán hàng cần thuyết trình nên tao lấy láp mày !"
" Mày với nó ở đâu ?"
" Tao với nó thuê cái phòng ở rồi bán, bán được mấy cái hđ trang trải sống qua ngày. Có mấy lần nó ho máu nhiều quá tao nhờ mẹ tống 3 tao với nó vào viện khám !"
" Vl, vậy là mẹ có biết. Hèn chi tao mất láp mà mẹ binh mày làm kỳ đó t cú vl. Rồi lao có lây hay j không ?"
" Bác sĩ nói người khỏe đề kháng tốt không sao, bệnh này lao lực ốm yếu mới dính . Chữa không được nên nó càng lúc càng yếu. Có những tối tao ngồi láp còn nó cứ ngồi 1 góc nhà tự kỷ chơi với kiến. Nó biết nó sắp chết... "
" Tội quá ... "
" Rồi ba ở HN về bắt được tao ra HN 1 tháng kỳ đó. Nó nói đợi tao về, trên đời này may có tao là bạn. Tao để cái láp đó cho nó liên lạc với tao. Tao đi được một tuần thì nó cắt liên lạc. Lúc tao về lại chủ nhà báo nó chết rồi, bên phường cũng gom đồ đạc đi. Tao có lên hỏi mà kiếm không được cái láp của mày ! "
...

Một câu chuyện buồn đã đánh tan một kỷ niệm cay cú của mình, biến kỷ niệm đó thành một bài học, mình biết cảm thông hơn với những rắc rối của người khác đem đến cho mình.
Chi tiết mình ám ảnh và xúc động nhất là việc nó ngồi trong góc tự kỷ mỗi tối .

Mình và em mình còn rất nhiều câu chuyện cho mình những bài học lớn. Nhưng mình ít viết nên văn kém, nếu được ủng hộ mình có thể kể thêm.
Những câu chuyện như nó bảo vệ cửa hàng của gia đình mà ko màng tính mạng, dám đối đầu trực diện với hơn 10 thằng toàn 2 3x ở Bà Chiểu xuống, khi nó chưa đủ 18.
Hay cách nó nắm trùm trường cấp 2, và có một người vợ yêu thương nó hết lòng và khiến nó nhu mì trước vợ nó.

Ở tuổi này khi biết quay trở lại các giá trị nội tại, mình mới nhận thấy gia đình mình toàn dị nhân. Tuy không hạnh phúc nhiều nhưng có những kỷ niệm đặc biệt và sâu sắc !
Đậu má cái mở bài, tưởng thằng thớt viết lạc đề.
Y26QtFs.png
 
Em bạn còn biết thêm chuyện gì của phen kia không, như thuở nhỏ rồi nội tâm?
Em mình kể cũng nhiều nhưng toàn mấy kỷ niệm cắm net, nhưng mình có cảm nhận thằng cô nhi tốt với nó vl. Làm lương có nhiêu mua đồ ăn đồ uống thuốc lá cho nó cắm net 2 3 tháng mà.
 
hỏi câu này hơi vô duyên, nhưng mà em của anh có bê đê hơm dạ, nghe dân bình thạnh là biết hơm phải dạng vừa ời, có ông em gần = tuổi mà 2 anh em hông phải kiểu toxic với nhau hiếm àh nha.
cơ mà em trai của thớt có bê đê hơm :oops:
 
đúng gan lì từ bé. 4t đã dám bỏ nhà đi. bé đi học cấp 1 toàn bị mấy thằng to đầu trong lớp bắt nạt.
mình bé+ yếu hơn bọn nó nên từ trong suy nghĩ cũng đéo dám bật bọn nó.
 
đúng gan lì từ bé. 4t đã dám bỏ nhà đi. bé đi học cấp 1 toàn bị mấy thằng to đầu trong lớp bắt nạt.
mình bé+ yếu hơn bọn nó nên từ trong suy nghĩ cũng đéo dám bật bọn nó.
Mình cũng toàn bị bắt nạt, bị chặn tiền sáng mấy lần nữa. Thời mình môi trường học sinh đâm chém đánh nhau liên miên, nghĩ sống qa đc cũng phước. Đc cái mình may may ngoại giao lân la chơi thân vs trùm trường, thế là yên ổn đc cấp 3 hehe.
Nó thì hồi lên cấp 2 vừa vào trường ngô mây đã xảy ra vụ đâm chết học sinh ở căn tin, mẹ sợ qá chuyển qa bạch đằng, ai ngờ qa bạch đằng nó đánh nhau liên miên leo lên đại ca luôn. Mình chở nó đi học đến trường cũng thơm lây :D
 
thím tóm tắt được không em ngại đọc quá
Tóm tắt: thớt có thằng em trai, thằng em có thằng bạn thân là trẻ mồ côi, lại bị bệnh lao. Thằng em vì bạn nên thửa cái laptop của thớt để đem về quê cho bạn có kế sinh nhai. Sau đó ông già thớt tìm đc nên lôi đầu về. E thớt mất liên lạc với bạn. Sau đó mới biết là đã chết.
Phần phụ: em thớt là 1 thằng tuy ương ngạnh sống có vẻ bất cần nhưng ẩn sau cái vẻ bất cần đó là 1 thằng sống rất tình cảm. Vì mọi người có thể bất chấp tất cả kể cả mạng sống. 1 giang hồ kiểu cũ, trọng nghĩa khí, anh em. Và thớt rất nể thằng em đó.
Hết.
 
Tóm tắt: thớt có thằng em trai, thằng em có thằng bạn thân là trẻ mồ côi, lại bị bệnh lao. Thằng em vì bạn nên thửa cái laptop của thớt để đem về quê chơi cho bạn có kế sinh nhai. Sau đó ông già thớt tìm đc nên lôi đầu về. E thớt mất liên lạc với bạn. Sau đó mới biết là đã chết.
Phần phụ: em thớt là 1 thằng tuy ương ngạnh sống có vẻ bất cần nhưng ẩn sau cái vẻ bất cần đó là 1 thằng sống rất tình cảm. Vì mọi người có thể bất chấp tất cả kể cả mạng sống. 1 giang hồ kiểu cũ, trọng nghĩa khí, anh em. Và thớt rất nể thằng em đó.
Hết.
xin chia buồn với gia đình của thớt. Thôi cho cậu em đi sang nhật du học. sẵn có cần học tiếng nhật thì kêu mình :(
 
xin chia buồn với gia đình của thớt. Thôi cho cậu em đi sang nhật du học. sẵn có cần học tiếng nhật thì kêu mình :(
Em thớt có gia đình vợ con rồi. Với 1 kiểu người ương ngạnh nhưng lại trọng tình nghĩa thì khó bảo họ phải làm gì lắm. Họ chỉ làm những gì mà họ nghĩ là đúng thôi.
 
Back
Top