Canh Rong Biển
Senior Member
Biết ích kỷ là một tính xấu nên khi thấy ai nhiệt tình, vui vẻ, sẵn sàng giúp đỡ người khác là tôi hâm mộ người đó lắm. Không biết tại sao họ lại có thể sẵn sàng giúp đỡ người khác mà luôn chịu thiệt về mình. Có khi tôi tự hỏi không biết sao họ lại tốt đến vậy, vô tư, vô ưu, rồi không biết trong lòng họ nghĩ như thế nào?
Tôi thì ngược lại, chỉ giúp đỡ theo khả năng của mình và tùy theo cảm hứng. Vui thì giúp, không vui thì thôi. Không có suy nghĩ kiểu cho là để nhận kiểu Win win. Tuy nhiên, có những lần từ chối giúp đỡ, tôi lại trần trọc bâng khoản không biết hành động đó đúng hay sai.
Ví dụ như một ngày tôi đang ngồi ăn ở quán thì một người đến mời vé số, lần 1 tôi từ chối, họ vẫn nài nỉ, lần 2 họ lại mời, tôi lại nhìn sâu trong mắt họ từ chối. Nhưng hình như họ vẫn mời thêm lần nữa, lúc đó cảm xúc tôi đã khác. Khi từ chối lần 3, tôi cảm thấy mình đã là một người xấu xa, không thể giúp đỡ một người khó khăn. Làm cho bữa ăn như nghẹn ở cổ.
Một lần khác, một người bạn cấp 3 lâu rồi không liên lạc lại nhắn tin mượn tiền của tôi. Dĩ nhiên khả năng vẫn có thể cho mượn. Nhưng lại thấy quá nhiều trường hợp mượn tiền đến lúc mình cần thì không lấy lại được hoặc có thể mất luôn mối quan hệ đó. Tôi phải nói dối để từ chối cho mượn, nhưng cả ngày hôm đó tôi phải suy nghĩ, cảm thấy ngại quá. Phải tâm sự với đứa bạn thân, được sự ủng hộ thì tôi mới an tâm.
Mẹ tôi luôn nói, người khác khi nhờ mình một cái gì đó là họ đã dẹp bỏ lòng tự trọng của họ rồi. Nên nếu giúp được thì giúp. Nếu giúp được thì nên vui vẻ, đừng càm ràm, người ta cũng không thích mà còn ghét mình thêm (mặc dù mình đang giúp họ), còn nếu cảm thấy như mình đang bị lợi dụng thì đừng cả nể mà chịu thiệt.
Nhưng mà không biết sao, tôi lại dính vào chính lỗi này. Hôm trước đồng nghiệp tôi mượn cục sạc, thay vì vui vẻ cho mượn tôi lại nói cho mượn lần này thôi, lần sau nhớ mang theo mà sạc. Do người này đã mượn của tôi nhiều lần rồi, những lần trước mượn sạc xong đều không trả ngay, đến cuối giờ về mới trả, tôi cần mà không lấy lại được. Đến lần thứ 3 tôi hơi bực. Rồi đến lần thứ 4, thứ 5 lại qua mượn nữa. Tôi nói "No" và lảng đi làm việc khác. Lúc đó, thật sự tôi phải đối thoại nội tâm dữ lắm. Thằng thiện thì bảo cứ cho mượn đi, có mất mát gì đâu. Thằng ác lại bảo cho mượn rồi đến khi cần lại không có, no là no. Thằng thiện lại bảo ích kỷ vừa vừa thôi chứ, người ta đang cần, biết đâu có việc gấp. Thằng ác nói lại, kệ, biết điện thoại mau hết pin mà không mang theo cục sạc, tối ngày đi mượn, chỉ nghĩ đến bản thân, ai mới là người ích kỷ...
Hai thằng thiện ác nói qua nói lại mà cả đêm tôi mất ngủ, biết vậy cho mượn cho rồi, liệu có thoải mái hơn không.
Sợ đồng nghiệp giận, nhưng hôm sau đồng nghiệp qua khoe mới mua cái dây cáp để sạc rồi, mốt không cần mượn tôi nữa. Nghe mà hơi cay cay nhưng mà mừng quá!
Tôi thì ngược lại, chỉ giúp đỡ theo khả năng của mình và tùy theo cảm hứng. Vui thì giúp, không vui thì thôi. Không có suy nghĩ kiểu cho là để nhận kiểu Win win. Tuy nhiên, có những lần từ chối giúp đỡ, tôi lại trần trọc bâng khoản không biết hành động đó đúng hay sai.
Ví dụ như một ngày tôi đang ngồi ăn ở quán thì một người đến mời vé số, lần 1 tôi từ chối, họ vẫn nài nỉ, lần 2 họ lại mời, tôi lại nhìn sâu trong mắt họ từ chối. Nhưng hình như họ vẫn mời thêm lần nữa, lúc đó cảm xúc tôi đã khác. Khi từ chối lần 3, tôi cảm thấy mình đã là một người xấu xa, không thể giúp đỡ một người khó khăn. Làm cho bữa ăn như nghẹn ở cổ.
Một lần khác, một người bạn cấp 3 lâu rồi không liên lạc lại nhắn tin mượn tiền của tôi. Dĩ nhiên khả năng vẫn có thể cho mượn. Nhưng lại thấy quá nhiều trường hợp mượn tiền đến lúc mình cần thì không lấy lại được hoặc có thể mất luôn mối quan hệ đó. Tôi phải nói dối để từ chối cho mượn, nhưng cả ngày hôm đó tôi phải suy nghĩ, cảm thấy ngại quá. Phải tâm sự với đứa bạn thân, được sự ủng hộ thì tôi mới an tâm.
Mẹ tôi luôn nói, người khác khi nhờ mình một cái gì đó là họ đã dẹp bỏ lòng tự trọng của họ rồi. Nên nếu giúp được thì giúp. Nếu giúp được thì nên vui vẻ, đừng càm ràm, người ta cũng không thích mà còn ghét mình thêm (mặc dù mình đang giúp họ), còn nếu cảm thấy như mình đang bị lợi dụng thì đừng cả nể mà chịu thiệt.
Nhưng mà không biết sao, tôi lại dính vào chính lỗi này. Hôm trước đồng nghiệp tôi mượn cục sạc, thay vì vui vẻ cho mượn tôi lại nói cho mượn lần này thôi, lần sau nhớ mang theo mà sạc. Do người này đã mượn của tôi nhiều lần rồi, những lần trước mượn sạc xong đều không trả ngay, đến cuối giờ về mới trả, tôi cần mà không lấy lại được. Đến lần thứ 3 tôi hơi bực. Rồi đến lần thứ 4, thứ 5 lại qua mượn nữa. Tôi nói "No" và lảng đi làm việc khác. Lúc đó, thật sự tôi phải đối thoại nội tâm dữ lắm. Thằng thiện thì bảo cứ cho mượn đi, có mất mát gì đâu. Thằng ác lại bảo cho mượn rồi đến khi cần lại không có, no là no. Thằng thiện lại bảo ích kỷ vừa vừa thôi chứ, người ta đang cần, biết đâu có việc gấp. Thằng ác nói lại, kệ, biết điện thoại mau hết pin mà không mang theo cục sạc, tối ngày đi mượn, chỉ nghĩ đến bản thân, ai mới là người ích kỷ...
Hai thằng thiện ác nói qua nói lại mà cả đêm tôi mất ngủ, biết vậy cho mượn cho rồi, liệu có thoải mái hơn không.
Sợ đồng nghiệp giận, nhưng hôm sau đồng nghiệp qua khoe mới mua cái dây cáp để sạc rồi, mốt không cần mượn tôi nữa. Nghe mà hơi cay cay nhưng mà mừng quá!