[Cần giúp đỡ] Tổn thương sự tự trọng.

Dạo này em đang bị chấn thương tâm lí khá nặng các bác ạ( không biết có đủ gọi là khủng hoảng không).

Để em giới thiệu và kể rõ hơn để các bác tiện tư vấn hoặc chửi...

Em: Nam sn97 nhân viên vp bình thường lương 10 củ. Có làm một số việc vặt trung bình tổng thu nhập tháng cũng 30 củ.
Bố: CTHĐQT một quỹ tín dụng lớn ở tỉnh kế bên SG.
Chị gái: sn94 Senior Mng 1 chi nhánh cty top 3 trong ngành bên china. Lương 100 củ bọ.

Em k kể thu nhập mang tính khoe khoang vì nó hoàn toàn có lqan đến câu chuyện này.

Chả là em có 1 lối sinh hoạt k tốt dẫn đến sức khoẻ k quá tốt, điều đó em biết và hoàn toàn nhận thức được lỗi của mình.

Tất nhiên chỉ là ốm hơn so vs ng thường thôi chứ k nghiện ngập gì ( việc húp gái tinder là qá dễ dàng và cũng đang có bồ) nhưng bố mẹ em rất k vừa lòng. Em không phải thích body ốm như lũ gay, em nghĩ em bị bệnh biếng ăn thật sự. Thế nhưng bố mẹ liên tục lấy việc ăn uống và body của em ra để sỉ vả.
À chưa kể, xa hơn một chút về tính cách, em là ng khá tò mò về tri thức, từ xưa đã có thói quen vừa cầm tô ăn vừa lướt web. Điều đó dẫn đến hai thứ:
1. Chứng ăn chậm.
2. Kiến thức.
Các bác k cần chửi vội, những kiến thức em tiếp thu hoàn toàn lành mạnh và khá cấp tiến, có thể vượt xa những ng cùng trang lứa. Thường em đọc non fiction, những thứ hoàn toàn là khoa học thực chứng chứ k phải lũ công nhân “ học” trên facebook chém gió.

Quay lại câu chuyện, khoảng gần tan tết, lại là một hôm em chán ăn, lần này có lẽ do tâm trạng bố em không tốt nên đã chửi rất nặng, phải hơn 10p đồng hồ, đại ý các bác chắc cũng đoán được nhưng có một ý làm nặng lòng em đến tận bây giờ và phải trằn trọc nhiều đêm.
“Đọc sách cho lắm, dạy bố mẹ cho lắm mà cái thân lo chưa xong, thua thằng xe ôm mà suốt ngày nổ, k bằng 1 góc của chị”
Tất nhiên em không bật lại vì biết có nói gì thì cũng chỉ nổ ra tranh cãi bởi cả hai đều dùng sự bực tức để đối đáp chứ k phải lý trí và đồng thời tuy cũng nóng mặt nhưng biết đó là ý tốt để e trưởng thành hơn.

BUT, có bác nào, coi là “ trí thức” đi, bị tổn thương vì kiến thức của mình k đi cùng vs tiền bạc danh vọng rồi bị chửi là “nổ” chưa?? Các bác có thấy bị tổn thương sâu sắc không?

Từ hôm đó đến giờ là khoảng 10 ngày nhưng k hôm nào mình k nghĩ đến câu nói đó, dần già gần đây mình k muốn nói gì nữa, cũng cảm giác chả muốn đọc xem gì mới, ai nói ai hỏi cũng trả lời gãy gọn thôi, cảm giác tất cả sự tự tin của mình đã bị đập vỡ ấy.

Có bác nào từng trải qua cảm giác này không và làm sao để vượt qua được??

Mắng chửi hay hỏi thêm sâu hơn story tuỳ thích nhé, có thể 1 vài điểm em nói chưa rõ hoặc chủ quan ạ. Thanks.

Tl.dr: Sự tự tin vỡ vụn vì còn là loser nhưng thích nói chữ.


via theNEXTvoz for iPhone
 
Dạo này em đang bị chấn thương tâm lí khá nặng các bác ạ( không biết có đủ gọi là khủng hoảng không).

Để em giới thiệu và kể rõ hơn để các bác tiện tư vấn hoặc chửi...

Em: Nam sn97 nhân viên vp bình thường lương 10 củ. Có làm một số việc vặt trung bình tổng thu nhập tháng cũng 30 củ.
Bố: CTHĐQT một quỹ tín dụng lớn ở tỉnh kế bên SG.
Chị gái: sn94 Senior Mng 1 chi nhánh cty top 3 trong ngành bên china. Lương 100 củ bọ.

Em k kể thu nhập mang tính khoe khoang vì nó hoàn toàn có lqan đến câu chuyện này.

Chả là em có 1 lối sinh hoạt k tốt dẫn đến sức khoẻ k quá tốt, điều đó em biết và hoàn toàn nhận thức được lỗi của mình.

Tất nhiên chỉ là ốm hơn so vs ng thường thôi chứ k nghiện ngập gì ( việc húp gái tinder là qá dễ dàng và cũng đang có bồ) nhưng bố mẹ em rất k vừa lòng. Em không phải thích body ốm như lũ gay, em nghĩ em bị bệnh biếng ăn thật sự. Thế nhưng bố mẹ liên tục lấy việc ăn uống và body của em ra để sỉ vả.
À chưa kể, xa hơn một chút về tính cách, em là ng khá tò mò về tri thức, từ xưa đã có thói quen vừa cầm tô ăn vừa lướt web. Điều đó dẫn đến hai thứ:
1. Chứng ăn chậm.
2. Kiến thức.
Các bác k cần chửi vội, những kiến thức em tiếp thu hoàn toàn lành mạnh và khá cấp tiến, có thể vượt xa những ng cùng trang lứa. Thường em đọc non fiction, những thứ hoàn toàn là khoa học thực chứng chứ k phải lũ công nhân “ học” trên facebook chém gió.

Quay lại câu chuyện, khoảng gần tan tết, lại là một hôm em chán ăn, lần này có lẽ do tâm trạng bố em không tốt nên đã chửi rất nặng, phải hơn 10p đồng hồ, đại ý các bác chắc cũng đoán được nhưng có một ý làm nặng lòng em đến tận bây giờ và phải trằn trọc nhiều đêm.
“Đọc sách cho lắm, dạy bố mẹ cho lắm mà cái thân lo chưa xong, thua thằng xe ôm mà suốt ngày nổ, k bằng 1 góc của chị”
Tất nhiên em không bật lại vì biết có nói gì thì cũng chỉ nổ ra tranh cãi bởi cả hai đều dùng sự bực tức để đối đáp chứ k phải lý trí và đồng thời tuy cũng nóng mặt nhưng biết đó là ý tốt để e trưởng thành hơn.

BUT, có bác nào, coi là “ trí thức” đi, bị tổn thương vì kiến thức của mình k đi cùng vs tiền bạc danh vọng rồi bị chửi là “nổ” chưa?? Các bác có thấy bị tổn thương sâu sắc không?

Từ hôm đó đến giờ là khoảng 10 ngày nhưng k hôm nào mình k nghĩ đến câu nói đó, dần già gần đây mình k muốn nói gì nữa, cũng cảm giác chả muốn đọc xem gì mới, ai nói ai hỏi cũng trả lời gãy gọn thôi, cảm giác tất cả sự tự tin của mình đã bị đập vỡ ấy.

Có bác nào từng trải qua cảm giác này không và làm sao để vượt qua được??

Mắng chửi hay hỏi thêm sâu hơn story tuỳ thích nhé, có thể 1 vài điểm em nói chưa rõ hoặc chủ quan ạ. Thanks.

Tl.dr: Sự tự tin vỡ vụn vì còn là loser nhưng thích nói chữ.


via theNEXTvoz for iPhone
Bạn nên thể hiện tri thức + kiến thức của mình để cả nhà bạn trầm trồ. Ví dụ bạn có thể nghiên cứu phát minh kỹ thuật công nghệ gì đó giúp VN có giải nobel. Hoặc bạn có thể công bố các công trình nghiên cứu vũ trụ.

Chứ kiến thức mồm thì ông xe ôm, lão phu hồ cũng đều uyên bác cả.
 
Bạn nên thể hiện tri thức + kiến thức của mình để cả nhà bạn trầm trồ. Ví dụ bạn có thể nghiên cứu phát minh kỹ thuật công nghệ gì đó giúp VN có giải nobel. Hoặc bạn có thể công bố các công trình nghiên cứu vũ trụ.

Chứ kiến thức mồm thì ông xe ôm, lão phu hồ cũng đều uyên bác cả.

Mình k phải dạng kiến thức xe ôm bạn ơi, đọc địa chính trị kiểu Jared Diamond, Yuval Harari hay đọc bộ Bất định của Nassim Taleb thì bạn nói thế nào với nhị vị phụ huynh sinh ra ở thập niên 60.

via theNEXTvoz for iPhone
 
Dạo này em đang bị chấn thương tâm lí khá nặng các bác ạ( không biết có đủ gọi là khủng hoảng không).

Để em giới thiệu và kể rõ hơn để các bác tiện tư vấn hoặc chửi...

Em: Nam sn97 nhân viên vp bình thường lương 10 củ. Có làm một số việc vặt trung bình tổng thu nhập tháng cũng 30 củ.
Bố: CTHĐQT một quỹ tín dụng lớn ở tỉnh kế bên SG.
Chị gái: sn94 Senior Mng 1 chi nhánh cty top 3 trong ngành bên china. Lương 100 củ bọ.

Em k kể thu nhập mang tính khoe khoang vì nó hoàn toàn có lqan đến câu chuyện này.

Chả là em có 1 lối sinh hoạt k tốt dẫn đến sức khoẻ k quá tốt, điều đó em biết và hoàn toàn nhận thức được lỗi của mình.

Tất nhiên chỉ là ốm hơn so vs ng thường thôi chứ k nghiện ngập gì ( việc húp gái tinder là qá dễ dàng và cũng đang có bồ) nhưng bố mẹ em rất k vừa lòng. Em không phải thích body ốm như lũ gay, em nghĩ em bị bệnh biếng ăn thật sự. Thế nhưng bố mẹ liên tục lấy việc ăn uống và body của em ra để sỉ vả.
À chưa kể, xa hơn một chút về tính cách, em là ng khá tò mò về tri thức, từ xưa đã có thói quen vừa cầm tô ăn vừa lướt web. Điều đó dẫn đến hai thứ:
1. Chứng ăn chậm.
2. Kiến thức.
Các bác k cần chửi vội, những kiến thức em tiếp thu hoàn toàn lành mạnh và khá cấp tiến, có thể vượt xa những ng cùng trang lứa. Thường em đọc non fiction, những thứ hoàn toàn là khoa học thực chứng chứ k phải lũ công nhân “ học” trên facebook chém gió.

Quay lại câu chuyện, khoảng gần tan tết, lại là một hôm em chán ăn, lần này có lẽ do tâm trạng bố em không tốt nên đã chửi rất nặng, phải hơn 10p đồng hồ, đại ý các bác chắc cũng đoán được nhưng có một ý làm nặng lòng em đến tận bây giờ và phải trằn trọc nhiều đêm.
“Đọc sách cho lắm, dạy bố mẹ cho lắm mà cái thân lo chưa xong, thua thằng xe ôm mà suốt ngày nổ, k bằng 1 góc của chị”
Tất nhiên em không bật lại vì biết có nói gì thì cũng chỉ nổ ra tranh cãi bởi cả hai đều dùng sự bực tức để đối đáp chứ k phải lý trí và đồng thời tuy cũng nóng mặt nhưng biết đó là ý tốt để e trưởng thành hơn.

BUT, có bác nào, coi là “ trí thức” đi, bị tổn thương vì kiến thức của mình k đi cùng vs tiền bạc danh vọng rồi bị chửi là “nổ” chưa?? Các bác có thấy bị tổn thương sâu sắc không?

Từ hôm đó đến giờ là khoảng 10 ngày nhưng k hôm nào mình k nghĩ đến câu nói đó, dần già gần đây mình k muốn nói gì nữa, cũng cảm giác chả muốn đọc xem gì mới, ai nói ai hỏi cũng trả lời gãy gọn thôi, cảm giác tất cả sự tự tin của mình đã bị đập vỡ ấy.

Có bác nào từng trải qua cảm giác này không và làm sao để vượt qua được??

Mắng chửi hay hỏi thêm sâu hơn story tuỳ thích nhé, có thể 1 vài điểm em nói chưa rõ hoặc chủ quan ạ. Thanks.

Tl.dr: Sự tự tin vỡ vụn vì còn là loser nhưng thích nói chữ.


via theNEXTvoz for iPhone
đức

In đậm đầu tiên: ai cũng từng nghĩ mình hơn người, mình vượt trội, nhưng yên tâm đi, rồi sẽ nhận ra ai cũng bình thường như ai, nếu không là một cá nhân xuất chúng thì cũng chỉ là kẻ tầm thường như bao người. Hiểu không, ai cũng nghĩ như chú thôi, chú không đặc biệt lắm đâu

In đậm nghiêng thứ 2& cuối cùng: người thông minh/có hiểu biết thì rõ rằng: chêm TA thật sự làm người đọc khó chịu, hãy cố gắng dùng TV nếu có thể, dùng TA không làm mình sang hơn đâu, đặc biệt khi đối phương lại là người VN

In đậm thứ 3: sai chính tả, dần dà mới đúng

Thích nói chữ/ nói chữ là tốt
Nhưng nói nhiều thì bần lắm, bệnh vĩ cuồng là bệnh nan y đó

P/s: "lũ công nhân" nghe rất xúc phạm, không hơn ai thì đừng nói như vậy. Mà có là ai đi nữa thì phải tôn trọng người ta nếu muốn người ta tôn trọng mình
 
Kiến thức nhiều mà không làm tăng thu nhập, không làm mình hiểu biết, cư xử đúng đắn hơn với chính bản thân mình và mọi người thì chỉ là thú vui.

Thú vui chiếm hết phần cuộc sống thì bị mắng cũng đúng.
 
Mình k phải dạng kiến thức xe ôm bạn ơi, đọc địa chính trị kiểu Jared Diamond, Yuval Harari hay đọc bộ Bất định của Nassim Taleb thì bạn nói thế nào với nhị vị phụ huynh sinh ra ở thập niên 60.

via theNEXTvoz for iPhone
VN không phải chỉ mình bạn đọc. Chúng ta là một dân tộc toàn năng toàn trí toàn thức. Anh xe ôm chị bán cá lão phu hồ em sinh viên cậu văn phòng, tất thảy đều am tường thiên văn địa lý lịch sử chính trị khoa học vũ trụ. Nhưng hầu hết trong số đó đều chết như con chó ghẻ mà không gây được ấn tượng gì với cuộc đời.

Thì cha mẹ bạn chê bạn đâu có gì sai. Làm mới khó, chứ còn nghĩ, tư duy, ý tưởng thì đầy rẫy.
 
Kiến thức nhiều mà không làm tăng thu nhập, không làm mình hiểu biết, cư xử đúng đắn hơn với chính bản thân mình và mọi người thì chỉ là thú vui.

Thú vui chiếm hết phần cuộc sống thì bị mắng cũng đúng.
Mình cũng cố gắng tăng rồi bạn. Nhưng đi làm đâu phải muốn tăng là tăng đc. Đang bị kẹt ở ngưỡng 30 k nhiều k ít nhưng bị chửi k khác gì loser ăn bám.

via theNEXTvoz for iPhone
 
Bạn xem dân VN có mấy người được lương 30 trẹo, nhìn lên không bằng ai nhưng nhìn xuống thì hơn nhiều người lắm đó, lên tới mức đó rồi mà vẫn bị một câu nói làm ảnh hưởng, nếu bố mẹ nói đúng thì mình tiếp thu, rút kinh nghiệm, còn không thì thôi, bố mẹ mình nói chứ có phải người ngoài đâu mà để trong lòng kinh thế
 
Back
Top