phuonggbau
Senior Member
Em muốn lập Thread này để mọi người cùng thảo luận văn minh về chuyện dạy và học tiếng Anh ở Việt Nam.
Chính phủ có đề án Ngoại ngữ 2020, làm mấy năm đầu thất bại rồi lại sửa. Nhưng em thấy dù có sửa đổi và điều chỉnh mục tiêu xuống thì đề án này vẫn khó thành công vì một vài lý do như sau:
1. Trình độ giáo viên trong hệ thống giáo dục phổ thông và giảng viên trong hệ thống đào tạo bậc đại học chưa đồng đều
Ngay tại Hà Nội thôi, giáo viên phổ thông thể hiện trình độ rất chênh lệch. Kể cả những giáo viên trẻ mới ra trường, đa phần vẫn dạy theo lối mòn, chỉ chăm chăm vào học vẹt và thiếu áp dụng, nhiều người thậm chí chỉ thuộc cái mình dạy chứ không hiểu cái mình đang giảng.
Còn nhớ mấy năm trước Sở có đề án cho Gv đi học và thi IELTS để đạt chuẩn 6.5. Đề án đó kết hợp với 1 chuỗi trung tâm tiếng Anh để dạy và với Hội đồng Anh để thi. Em lúc đó được đi dạy cho gv ở vài trường c3 nội thành và thấy tuyệt vọng vô cùng. Rồi kì thi IELTS đợt đó bị om kết quả đến gần 2 tháng mà chẳng hiểu lý do vì sao. Và em đoán có lẽ ai cũng đạt 6.5 cả.
Ở bậc Đại học cũng vậy. Giảng viên của những trường top vẫn còn có những thầy cô chưa ổn lắm, không nói gì đến những trường ở nhóm dưới. Hồi em có bạn gái cũ học trường Đh T, cô giáo dạy tiếng Anh cơ sở thế nào lại tải đúng cái tờ bài tập do chính tay em ngồi soạn ra vài năm trước để dạy cho sinh viên.
Lúc đó bạn gái học online, em bên cạnh để ý thì thấy có 1 câu cô cho đáp án sai. Em ngứa mồm bồi cho bạn gái cãi lại cô, thì cô nói lòng vòng rồi kết luận là trên mạng giải đáp án như thế. Vậy là trên mạng thì cho đáp án vậy và cô tin, còn bố đẻ của tờ bài tập nói thì bị cho là sai.
Ở Hà Nội, “đàu tàu”, tình hình còn như vậy, thì mức độ chênh lệch trong phạm vi quốc gia và các tỉnh nó còn nặng nề thế nào em cũng không dám hình dung tới.
2. Cơ sở vật chất quá yếu
Học tiếng Anh để sử dụng thì chủ yếu là học các Macro skills như Ngữ pháp, Nghe, Nói, Đọc, Viết. Trình độ giáo viên là một đằng, mà cơ sở vật chất để học là một đằng khác.
Ở các nơi xa xôi thì làm sao có đủ công cụ để học nghe và để tự học nghe hay nói.
Em nhớ em ở ngay nội thành Hà Nội mà chục năm trước cô giáo vẫn còn vác cái đài tậm tịt lên lớp chạy băng hoặc đĩa cho cả lớp nghe trong giờ Listening, và tuần chỉ có 1 lần như vậy. Việc này vừa không tạo ra không khí học mà vừa không hiệu quả vì thực tế chẳng đứa nào nghe ra được cái đài nói gì.
3. Tư duy giáo dục không dám nhìn thẳng vào thực tế
Có lẽ chúng ta quen với việc khen, nên khó mở lời nói thật vào thực trạng nào còn kém.
Cứ theo đề án thì học xong cấp 3, toàn bộ học sinh đỗ Tốt nghiệp phải đạt bậc 3, tức là B1 - điều mà nhiều người hiện đang học các khoa Ngôn ngữ Anh cũng chưa chắc đã làm được.
Thế rồi các trường đại học thì căn cứ vào đó để xây dựng chương trình tiếng Anh cơ sở, mặc dù biết chắc sinh viên của mình vẫn đang chật vật ở đâu đó A1 hoặc A2 mà thôi.
Có lần em tham gia soạn sách bổ trợ cho trường, lúc họp ở Khoa, em có nói là sách giáo trình của trường chưa phù hợp, vì sao không lấy sách bổ trợ này dạy luôn vào chương trình chính mà lại phải có thêm lớp bổ trợ cho Trung tâm Ngoại ngữ (thuộc khoa T.A của trường quản lý) dạy, và bổ trợ là tự chọn chứ không bắt buộc.
Trả lời em, quản lý nói rằng việc chọn chương trình chính khoá phải dựa vào văn bản chỉ đạo và quy định của văn bản pháp luật. Mặc định sinh viên tốt nghiệp THPT là phải có năng lực bậc 3, nên phải chọn sách ở năng lực phù hợp.
Nếu cứ làm theo giấy tờ như vậy thì khi nào mới khá được? Một thời gian sau em cũng bỏ trường về cho đỡ phải suy nghĩ.
Trên đây là những gì em nghĩ, chưa đầy đủ, nhưng nó chứa những ý chính. Vậy các thím ở đây có suy nghĩ gì về Đề án và giải pháp gì để có thể đạt được mục tiêu như Đề án 2020 đặt ra ạ?
Xin mọi người thảo luận theo hướng: (1) Nguyên nhân nào mà dạy và học T.A ở Vn vẫn kém, thêm dẫn chứng thực tế thì tốt ạ; (2) Mục tiêu trình độ ngoại ngữ theo bậc ở từng cấp học như thế nào thì hợp lý hơn, theo như các thím nghĩ; và (3) Cần làm gì để khắc phục dần thực trạng này?
Chính phủ có đề án Ngoại ngữ 2020, làm mấy năm đầu thất bại rồi lại sửa. Nhưng em thấy dù có sửa đổi và điều chỉnh mục tiêu xuống thì đề án này vẫn khó thành công vì một vài lý do như sau:
1. Trình độ giáo viên trong hệ thống giáo dục phổ thông và giảng viên trong hệ thống đào tạo bậc đại học chưa đồng đều
Ngay tại Hà Nội thôi, giáo viên phổ thông thể hiện trình độ rất chênh lệch. Kể cả những giáo viên trẻ mới ra trường, đa phần vẫn dạy theo lối mòn, chỉ chăm chăm vào học vẹt và thiếu áp dụng, nhiều người thậm chí chỉ thuộc cái mình dạy chứ không hiểu cái mình đang giảng.
Còn nhớ mấy năm trước Sở có đề án cho Gv đi học và thi IELTS để đạt chuẩn 6.5. Đề án đó kết hợp với 1 chuỗi trung tâm tiếng Anh để dạy và với Hội đồng Anh để thi. Em lúc đó được đi dạy cho gv ở vài trường c3 nội thành và thấy tuyệt vọng vô cùng. Rồi kì thi IELTS đợt đó bị om kết quả đến gần 2 tháng mà chẳng hiểu lý do vì sao. Và em đoán có lẽ ai cũng đạt 6.5 cả.
Ở bậc Đại học cũng vậy. Giảng viên của những trường top vẫn còn có những thầy cô chưa ổn lắm, không nói gì đến những trường ở nhóm dưới. Hồi em có bạn gái cũ học trường Đh T, cô giáo dạy tiếng Anh cơ sở thế nào lại tải đúng cái tờ bài tập do chính tay em ngồi soạn ra vài năm trước để dạy cho sinh viên.
Lúc đó bạn gái học online, em bên cạnh để ý thì thấy có 1 câu cô cho đáp án sai. Em ngứa mồm bồi cho bạn gái cãi lại cô, thì cô nói lòng vòng rồi kết luận là trên mạng giải đáp án như thế. Vậy là trên mạng thì cho đáp án vậy và cô tin, còn bố đẻ của tờ bài tập nói thì bị cho là sai.
Ở Hà Nội, “đàu tàu”, tình hình còn như vậy, thì mức độ chênh lệch trong phạm vi quốc gia và các tỉnh nó còn nặng nề thế nào em cũng không dám hình dung tới.
2. Cơ sở vật chất quá yếu
Học tiếng Anh để sử dụng thì chủ yếu là học các Macro skills như Ngữ pháp, Nghe, Nói, Đọc, Viết. Trình độ giáo viên là một đằng, mà cơ sở vật chất để học là một đằng khác.
Ở các nơi xa xôi thì làm sao có đủ công cụ để học nghe và để tự học nghe hay nói.
Em nhớ em ở ngay nội thành Hà Nội mà chục năm trước cô giáo vẫn còn vác cái đài tậm tịt lên lớp chạy băng hoặc đĩa cho cả lớp nghe trong giờ Listening, và tuần chỉ có 1 lần như vậy. Việc này vừa không tạo ra không khí học mà vừa không hiệu quả vì thực tế chẳng đứa nào nghe ra được cái đài nói gì.
3. Tư duy giáo dục không dám nhìn thẳng vào thực tế
Có lẽ chúng ta quen với việc khen, nên khó mở lời nói thật vào thực trạng nào còn kém.
Cứ theo đề án thì học xong cấp 3, toàn bộ học sinh đỗ Tốt nghiệp phải đạt bậc 3, tức là B1 - điều mà nhiều người hiện đang học các khoa Ngôn ngữ Anh cũng chưa chắc đã làm được.
Thế rồi các trường đại học thì căn cứ vào đó để xây dựng chương trình tiếng Anh cơ sở, mặc dù biết chắc sinh viên của mình vẫn đang chật vật ở đâu đó A1 hoặc A2 mà thôi.
Có lần em tham gia soạn sách bổ trợ cho trường, lúc họp ở Khoa, em có nói là sách giáo trình của trường chưa phù hợp, vì sao không lấy sách bổ trợ này dạy luôn vào chương trình chính mà lại phải có thêm lớp bổ trợ cho Trung tâm Ngoại ngữ (thuộc khoa T.A của trường quản lý) dạy, và bổ trợ là tự chọn chứ không bắt buộc.
Trả lời em, quản lý nói rằng việc chọn chương trình chính khoá phải dựa vào văn bản chỉ đạo và quy định của văn bản pháp luật. Mặc định sinh viên tốt nghiệp THPT là phải có năng lực bậc 3, nên phải chọn sách ở năng lực phù hợp.
Nếu cứ làm theo giấy tờ như vậy thì khi nào mới khá được? Một thời gian sau em cũng bỏ trường về cho đỡ phải suy nghĩ.
Trên đây là những gì em nghĩ, chưa đầy đủ, nhưng nó chứa những ý chính. Vậy các thím ở đây có suy nghĩ gì về Đề án và giải pháp gì để có thể đạt được mục tiêu như Đề án 2020 đặt ra ạ?
Xin mọi người thảo luận theo hướng: (1) Nguyên nhân nào mà dạy và học T.A ở Vn vẫn kém, thêm dẫn chứng thực tế thì tốt ạ; (2) Mục tiêu trình độ ngoại ngữ theo bậc ở từng cấp học như thế nào thì hợp lý hơn, theo như các thím nghĩ; và (3) Cần làm gì để khắc phục dần thực trạng này?