Đứa e thằng bạn tui, sn 1985, cũng bị tâm thần dạng nhẹ, mới đầu là nó lôi sổ hồng trong tủ ra (khùng nhưng méo biết sao biết gọi cả thợ khoá). Lấy ra xong nó dùng kéo cắt nát thành từng mảnh bé tí xíu. Còn ko thì cứ ngồi im 1chỗ, kể cả trời tối nó cũng ko nhúc nhích.
Sau này bệnh trở nặng, bắt đầu đi lang thang, nên bạn tui mới cho vô bv tâm thần, uống thuốc đc 1 tgian thì bv trả ra. Lúc uống thuốc, nó nói chuyện tỉnh táo lắm: kêu sẽ đi học nghề, để dành tiền về quê mua đất, cưới vợ. Đc 1 tgian nó giấu thuốc ko uống nữa. Thuốc đưa bao nhiêu nó vứt sạch. Sau đó bỏ nhà đi đâu ko rõ. Cũng mất mấy năm đăng báo, đăng tivi tìm trong vô vọng, toàn lừa đảo gọi lại báo tin xin tiền. Ko biết giờ nó sống chết ra sao.
Mà thằng này ngộ, nó tâm thần nhưng vẫn biết tui. Ai nó quên chứ gặp tui nó vẫn nhớ chào hỏi. Cũng có 1 dạo lúc bệnh nó trờ nặng tui cũng hơi sợ nên tránh nó.
via theNEXTvoz for iPhone