bachphat
Junior Member
Sơ qua như này để các thím hiểu hoàn cảnh ạ.
Vâng. Các thím đúng rồi.
Nhưng mà các thím bảo em làm thế quái nài khi bị kẹt ở giữa như thế chứ.
Thôi bắt đầu, chuyện là khi có công chúa nhỏ thì vc em nhờ mẹ xuống trông con. Bà thì vui vẻ nhận lời thôi và trông cháu từ lúc 5 tháng đến tận khi cai sữa. Rồi vì đủ các loại lý do bà đòi bế con em về quê bà trông. Lúc đó, nói ngắn gọn xa con cũng xót xa nhưng vì hoàn cảnh công việc của vc em cũng như việc bà cũng không kiên nhẫn để ở lại nữa nên đành thuận theo bà. Đến nay vc em xa con được gần 2 năm rồi.
Cái sự "không kiên nhẫn" của bà thì cũng vì cái sự khẩu nghiệp của bà mà ra. Em là con. Chịu đựng được. Cắn răng mà chịu. Mỗi lần trái ý bà thì thôi. Cả cái sở thú sẽ ném vào mặt cái thằng "íu đúi" là em đây.Nhưng mụ vợ em thì khác, lăn lộn đi học xa nhà, xa bố mẹ từ năm 10 tuổi. Tính tình mụ cứng cỏi như cây tre sau nhà mụ vậy. Mụ chịu không nổi và bật. Ôi thôi. Đời em bắt đầu đi vào cảnh nghe mẹ khẩu nghiệp.
Còn tại sao bà lại dễ dàng khẩu nghiệp với vc em à??? Vâng. Cái này lại cần phải "giao hợp mẫu thân" với đám Tàu khựa vì dụ nhập cái trò bói toán vào nước ta. Chả là trước khi em cưới thì chả biết con mụ đồng cốt nào đã phán 2vc em lấy nhau thì em tạch sớm. Ôi cái đậu má. Hơn 3 năm rồi và tao vẫn sống sờ sờ ra đây này đồ đồng cốt và đừng để tao biết mày là ai.
Và CôVy đến. Bản thân mẹ em quá cầu toàn.Từ lúc chưa có dịch, bà đã rất ít cho bé nhà em ra khỏi nhà. Và đến khoảng sau nghỉ lễ 30/4 (bắt đầu có thông tin F0) thì khi vc em video call về nhà gần như ngày nào cũng "hôm nay 2 bà cháu không ra khỏi nhà". Nói qua thì nhà em ở là 1 thị xã nhỏ và hoàn toàn không có F nào cho đến tận gần đây. Nghiêm trọng nhất là đến 3t bé vẫn chưa nói sõi và có dấu hiệu không chú ý khi gọi. Bé có được đi lớp nhưng với sự cầu toàn lạ lùng của bà thì có tháng bé chỉ đi học được 2 ngày. Cái này thì lo lắm các thím nhưng cũng chả dám trách bà vì bà chăm cháu cũng cẩn thận về bữa ăn giấc ngủ. Có lần cũng góp ý nhẹ thôi thì bà tất nhiên là lại bảo thằng con trai là vô ơn này nọ.
Tháng 7 vc em đón con xuống chơi với bố mẹ. Dự định ban đầu là xuống chơi hết hè là về theo ý bà. Nhưng trước khi thủ đô chơi trò "toàn thành giới bị" khoảng 1 tuần thì mụ vợ bế con về ngoại chơi (lần thứ 2 sau khi sinh bé). Về thì quanh nhà có trẻ con các thím ạ. Và em thấy con tiến bộ thần tốc về khoản nói cũng như cử chỉ và hành vị bớt chậm chạp hơn. Rồi con cũng được đi học nhiều hơn. Khách quan em thấy bé tiến bộ nhiều và khỏe khoắn hơn hẳn.
Rồi bắt đầu đến chuyện hiện tại. Có lẽ mụ vợ em nhận ra khuyết điểm trong việc chăm sóc trẻ của mẹ em và mẹ cảm thấy bắt buộc phải hành động. Mụ quyết định khi mụ sẽ ôm con theo và không gửi bà nữa. Em thấy chả có gì sai khi bố mẹ mang con theo cả. Nhưng bà lại bắt đầu mạt sát vc em với lý do rất đơn giản là "cháu tao tao có quyền" và "kê hoạch thế rồi lại phá ngang".
Nói xấu bà rồi thì nói tốt tý cho công bằng. Bà khóc bảo nhớ cháu lắm. Cũng tội. Ở với nó cũng lâu thế rồi. Cũng háo hức cháu về. Bố em thì vẫn đi làm thêm. Bà ở nhà 1 mình cũng cô đơn thật sự. Nhưng kỳ lạ là bà lại không tham gia hội nhóm này nọ mà chỉ muốn ở nhà đóng của kín mít.
Thực ra em cũng quyết định sẽ đón con xuống ở cùng thôi vì con cái phải ở với bố mẹ chứ. Viết mấy dòng này vì muốn các thím chia sẻ cùng em. Cũng để nhẹ lòng (để đỡ tức nữa. Tối chưa ăn cơm đã ăn chửi. Hết muốn ăn).
- Em: 30t. Tính cách hơi nóng nảy chút, nhưng nhiều khi nhát và thiếu chính kiến. Như 1 thím đã nói thì đó là đặc trưng tính cách của mấy thằng con 1. Em thì cũng cố tự lập để thoát cái mác con 1 ỷ lại nên cũng cố gắng tự lập (được 50% cái căn hộ đang ở).
- Mẹ em: 6x tuổi. Bà bị tiểu đường và mất ngủ kinh niên gần chục năm nay. Chủ yếu vì điểm này nên hiện tại tính cách bà cực đoan có phần thái quá.
- Mụ vợ: 29t. Thẳng như ruột ngựa và thiếu kiên nhẫn.
Vâng. Các thím đúng rồi.
Nhưng mà các thím bảo em làm thế quái nài khi bị kẹt ở giữa như thế chứ.
Thôi bắt đầu, chuyện là khi có công chúa nhỏ thì vc em nhờ mẹ xuống trông con. Bà thì vui vẻ nhận lời thôi và trông cháu từ lúc 5 tháng đến tận khi cai sữa. Rồi vì đủ các loại lý do bà đòi bế con em về quê bà trông. Lúc đó, nói ngắn gọn xa con cũng xót xa nhưng vì hoàn cảnh công việc của vc em cũng như việc bà cũng không kiên nhẫn để ở lại nữa nên đành thuận theo bà. Đến nay vc em xa con được gần 2 năm rồi.
Cái sự "không kiên nhẫn" của bà thì cũng vì cái sự khẩu nghiệp của bà mà ra. Em là con. Chịu đựng được. Cắn răng mà chịu. Mỗi lần trái ý bà thì thôi. Cả cái sở thú sẽ ném vào mặt cái thằng "íu đúi" là em đây.Nhưng mụ vợ em thì khác, lăn lộn đi học xa nhà, xa bố mẹ từ năm 10 tuổi. Tính tình mụ cứng cỏi như cây tre sau nhà mụ vậy. Mụ chịu không nổi và bật. Ôi thôi. Đời em bắt đầu đi vào cảnh nghe mẹ khẩu nghiệp.
Còn tại sao bà lại dễ dàng khẩu nghiệp với vc em à??? Vâng. Cái này lại cần phải "giao hợp mẫu thân" với đám Tàu khựa vì dụ nhập cái trò bói toán vào nước ta. Chả là trước khi em cưới thì chả biết con mụ đồng cốt nào đã phán 2vc em lấy nhau thì em tạch sớm. Ôi cái đậu má. Hơn 3 năm rồi và tao vẫn sống sờ sờ ra đây này đồ đồng cốt và đừng để tao biết mày là ai.
Và CôVy đến. Bản thân mẹ em quá cầu toàn.Từ lúc chưa có dịch, bà đã rất ít cho bé nhà em ra khỏi nhà. Và đến khoảng sau nghỉ lễ 30/4 (bắt đầu có thông tin F0) thì khi vc em video call về nhà gần như ngày nào cũng "hôm nay 2 bà cháu không ra khỏi nhà". Nói qua thì nhà em ở là 1 thị xã nhỏ và hoàn toàn không có F nào cho đến tận gần đây. Nghiêm trọng nhất là đến 3t bé vẫn chưa nói sõi và có dấu hiệu không chú ý khi gọi. Bé có được đi lớp nhưng với sự cầu toàn lạ lùng của bà thì có tháng bé chỉ đi học được 2 ngày. Cái này thì lo lắm các thím nhưng cũng chả dám trách bà vì bà chăm cháu cũng cẩn thận về bữa ăn giấc ngủ. Có lần cũng góp ý nhẹ thôi thì bà tất nhiên là lại bảo thằng con trai là vô ơn này nọ.
Tháng 7 vc em đón con xuống chơi với bố mẹ. Dự định ban đầu là xuống chơi hết hè là về theo ý bà. Nhưng trước khi thủ đô chơi trò "toàn thành giới bị" khoảng 1 tuần thì mụ vợ bế con về ngoại chơi (lần thứ 2 sau khi sinh bé). Về thì quanh nhà có trẻ con các thím ạ. Và em thấy con tiến bộ thần tốc về khoản nói cũng như cử chỉ và hành vị bớt chậm chạp hơn. Rồi con cũng được đi học nhiều hơn. Khách quan em thấy bé tiến bộ nhiều và khỏe khoắn hơn hẳn.
Rồi bắt đầu đến chuyện hiện tại. Có lẽ mụ vợ em nhận ra khuyết điểm trong việc chăm sóc trẻ của mẹ em và mẹ cảm thấy bắt buộc phải hành động. Mụ quyết định khi mụ sẽ ôm con theo và không gửi bà nữa. Em thấy chả có gì sai khi bố mẹ mang con theo cả. Nhưng bà lại bắt đầu mạt sát vc em với lý do rất đơn giản là "cháu tao tao có quyền" và "kê hoạch thế rồi lại phá ngang".
Nói xấu bà rồi thì nói tốt tý cho công bằng. Bà khóc bảo nhớ cháu lắm. Cũng tội. Ở với nó cũng lâu thế rồi. Cũng háo hức cháu về. Bố em thì vẫn đi làm thêm. Bà ở nhà 1 mình cũng cô đơn thật sự. Nhưng kỳ lạ là bà lại không tham gia hội nhóm này nọ mà chỉ muốn ở nhà đóng của kín mít.
Thực ra em cũng quyết định sẽ đón con xuống ở cùng thôi vì con cái phải ở với bố mẹ chứ. Viết mấy dòng này vì muốn các thím chia sẻ cùng em. Cũng để nhẹ lòng (để đỡ tức nữa. Tối chưa ăn cơm đã ăn chửi. Hết muốn ăn).