Empty1269
Member
Ghi chú: Em là du học sinh, có bảo hiểm dành cho dhs trong quá trình chữa bệnh. Hẹp van động mạch phổi bẩm sinh, đã mổ năm 1997. Kết quả khám sức khỏe bình thường khi xin visa và khi bay sang Canada
Em chào các bác. Nhân dịp mới mổ xong nằm bẹt một chỗ, không có việc gì làm, em xin chia sẻ câu chuyện của em, từ bước phát hiện đến mổ nội soi ở xứ tư bản giãy chết Can cho các bác đọc giải trí, tiện học hỏi kinh nghiệm các bạn bè dhs muôn nơi. Các bác đọc ủng hộ em nhớ!!!
Phần 1: Đi test Covid => Đi cấp cứu
Câu chuyện bắt đầu vào một ngày trời xanh mây trắng nắng vàng, Canada đang ở giữa đỉnh dịch lần 2 (tháng 11 năm ngoái). Bác chủ nhà em kĩ tính, cộng thêm việc em hay ra ngoài đi chơi với dai nên bác yêu cầu mọi người trong nhà đi test Covid cho an toàn. Ngặt một nỗi lúc đó chỉ có những trường hợp sau được test: là f1, hoặc có triệu chứng, hoặc làm việc tại những nơi đang bùng dịch (bệnh viện, nhà dưỡng lão, hàng quán, v.v.). Em thì không nằm trong diện được test, nên bần cùng sinh đạo tặc, em đến nơi và giả ho, giả kêu đau ngực khó thở. Được chấp nhận cho vào test, bi kịch bắt đầu...
Đầu tiên, ở bàn khám lâm sàng, y tá đo các dấu hiệu sinh tồn: nhiệt độ, huyết áp, mạch, ... Đo đi đo lại mấy lần, bà y tá nhìn em, rồi gọi thêm vài bà y tá sang bàn tán hội thảo, rồi cho em đi lấy mẫu. Trong thời gian ấy, đội ngũ y tá hội bàn, nhìn nhau băn khoăn và nhìn em một cách vô cùng khó hiểu Lấy xong mẫu, bác y tá lại đưa em về lại bàn khám lâm sàng, nói với em là "Cháu phải đi cấp cứu ngay, chỉ số của cháu đang ở mức nguy cấp. Cháu bình tĩnh, bác đang gọi xe cứu thương cho cháu rồi." Mồm bác nói tay bác kí giấy rẹt rẹt, 5 phút sau có xe cứu thương đỗ xịch trước cửa. Chị nhân viên cứu hộ cho em lên cáng (cái cáng kiêm xe đẩy hay thấy trong phim Mẽo ấy ạ), úp mặt nạ oxy rồi nối dây đo điện tim, huyết áp, SpO2. Xong xuôi xe cứu thương bật còi hú inh ỏi phi bạt mạng đến viện. Em chỉ kịp nhắn tin cho chị bạn cùng lớp + bồ là em đi cấp cứu, nguyên nhân chưa biết vì sao.
Về sau này em mới biết ngta đưa em đi cấp cứu vì SpO2 (chỉ số oxy trong máu) của em quá thấp, lúc khám lâm sàng là 79%, lúc lên xe cấp cứu thì là 81%. Người thường khỏe mạnh là 99%, các cụ lão niên thường rơi vào tầm 95%. Ai mà dưới 90% thì là nguy hiểm lắm rồi. Nhưng lúc ấy em biết gì đâu? Tự nhiên bị tóm đi?
Vào đến khoa cấp cứu thì em bị đè sấp ngửa đặt kim luồn lấy 5 ống máu to (3 lần như thế, vị chi là 15 ống, đã thế còn bị dùi kiểu đ gì vỡ cả ven), rồi chụp x-quang phổi, cho hít thuốc để mở phế nang và thở oxy 3L (hình như là 3 lít/phút???) thì SpO2 mới lên được 92%. Ngoài ra còn siêu âm tim phổi, đi chụp CT phổi (cái trò mà bơm thuốc cản quang vào người rồi đi qua cái máy như cái bánh donut ấy, đm lúc thuốc bơm vào người em cảm giác chết đi sống lại). Ăn thì không có đồ ăn, vì là khoa cấp cứu mà, hehe. Chờ đến tối chị bạn với ny mới gửi được đồ ăn đến (vì covid nên không ai được vào khoa cấp cứu). Em bỏ mặt nạ oxy ra định ăn thì SpO2 nó lại tụt, máy kêu inh ỏi y tá chạy vào tí chửi cho trận Em xin mãi y tá mới cho ăn kiểu đút miếng cơm vào mồm xong phải úp mặt nạ oxy vào ngay, ngta còn bảo mày đói không nguy hiểm lắm nhưng mày thiếu oxy là mày chết đó
Đến tầm 3h sáng thì kết quả Covid trả về âm tính, em làm thủ tục nhập viện, được chuyển lên khoa Tim mạch để tiếp tục tìm ra nguyên nhân Hết ngày 1.
Lúc kí giấy tờ nhập viện, em có để ý giá giường bệnh là 3 ngàn mỗi đêm (giường thường). Em có hơi sợ vì nhỡ bảo hiểm không trả thì cháu chết à bác ơi, nhưng nv bệnh viện bảo mày cứ kí đi, bọn tao có thẻ bảo hiểm của mày đây rồi, trả hay không trả tính sau. Câu chuyện bảo hiểm em sẽ kể lồng ghép luôn, cũng cam go và hamlon lắm!
Phần 2: Nằm viện, thăm khám và lên phương án mổ
Phần 3: Chửi chết mẹ bọn bảo hiểm và 2 lần đi Toronto
Update
Bonus con ảnh dây dợ loằng ngoằng
Sent using vozFApp
Sent from Google Pixel 6 using vozFApp
Last edited: