Trong đầu em bây giờ lúc nào cũng nghĩ đến kiếm hiệp võ hiệp, phim chưởng trung quốc, em đam mê và tìm hiểu về nó, em rất muốn mình trở lại thời xưa để có thể đường đường chính chính làm 1 đại hiệp thật sự, ra tay hành hiệp trượng nghĩa, em bị rồ làm người nhân nghĩa, rồ làm người tốt, phải làm mọi thứ cho thật thoải mái, tiêu sái, phải không nhớ đến những chuyện nhỏ nhen của thiên hạ, phải ung dung không ích kỷ, phải có mọi tính cách tốt đẹp của 1 đại hiệp nên có
hàng ngày em vẫn thả hồn mình vào trong các câu truyện của kim dung cổ long hay võ hiệp ngủ đại gia, và suy ngẫm như mình có xuất hiện trong câu truyện đó vậy, mọi tình tiết câu nói câu thơ em đều nhớ rất kỹ, và áp dụng nó vào cuộc đời
Lúc 5 tuổi, em vô tình nhặt được 1 cây trúc rất đẹp, chiều dài ngang cây kiếm, em rất thích và lúc đó ngày đêm ra trước nhà múa kiếm luyện kiếm, sau này lớn lên cô giáo cấp 1 nói em có bị điên không, e vẫn mặc kệ, sau này em múa kiếm nhiều quá vô tình xuất kiếm phóng cái cây bay vô bở kính bán cá viên chiên nhà người ta, người ta đòi bẻ gãy cây trúc đó em liều mạng nhào vô dựt lại, và từ đó cũng ngại k ra trước nhà múa nữa, nhà mặt đường xung quanh bán đồ ăn đông lắm . nên từ đó tới nay ngày đêm em vẫn luyện tập sau nhà ( thật 100% ), mọi thứ trong cuộc đời này làm khó em, gây cho em phải đau đầu, người ta ghét em khinh em lừa lọc em nói chung tất cả mọi thứ áp lực em đều vui vẻ bỏ qua với phong thái của 1 đại hiệp, và chỉ cần ra sau nhà múa kiếm nữa tiếng đồng hồ là mọi thứ cảm xúc tiêu cực đều tan biến hết, bị gái chán gái bỏ gái chê gái nhìn đểu, bạn cười bạn chê, ra sau nhà múa kiếm tập võ công 15 phút là hết buồn ( múa kiếm rất nhanh như đánh chém thật chứ kh như múa hát )
Nhưng vô tình hồi nãy em đang tập luyện kiếm sau nhà, thông thường em luyện ban đêm. mấy thằng qua rũ em tắm biển nói em ăn mặc như chó chạy , tụ tao tưởng mày hết khùng lâu r ai ngờ nay vẫn còn múa kiếm nữa à, người ta dí quýnh nhỏ giờ có đánh lại thằng nào đâu bày đặt ngày nào cũng múa kiếm, trương mày người ta có bồ hết r, mày nhìn lại mày đi, em rất buồn và kh đi tắm biển nữa, nhưng đâu ai biết đó là ước mơ của em, mỗi lúc em cầm cây trúc gỗ đó múa chém thì trong đầu luôn luôn tưởng tượng ra khung cảnh thời phong kiến, em như được sống trong mơ vậy, em không muốn chấm dứt giấc mơ này, cây trúc đó em coi như mạng sống luôn , gắn bó cũng gần 2 mươi năm r, nhiều lúc đau tay rớt cây trúc làm nó sướt, em rất buồn, thỉnh thoảng ra đường em gặp nhiều ông đại ca lắm, lớn hơn em nhiều tuổi gọi em 2 tiếng Đại Hiệp, chắc tại hồi nhỏ ngồi ăn mấy quán trước nhà thấy em múa suốt mấy năm
ƯỚC mơ của em em biết cả đời không bao giờ thành hiện thực, nhưng em vẫn xem cây trúc dưới #2 là bạn tri kỉ của đời em, gần 2 mươi năm bên nhau đầy kỉ niệm, và em sẽ sống trong mơ, sống trong mơ vui lắm,. lướt voz em chỉ mong ngày nào cũng có thread bàn luận về kiếm hiệp để có thể đọc mà thôi